HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt ngơ ngác một chút, đột nhiên biểu cảm cứng đờ đi mấy phần.

Chay tịnh, niệm kinh, hầu hạ...

Đây chính là việc mà đám con cháu bình thường sẽ làm khi trưởng bối bệnh nặng, cho nên mẫu thân bảo bọn họ tới cũng đúng là vì danh tiếng...

Bọn họ theo bản năng cảm thấy, nếu đã nghe lời Tiêu Vân Chước tới Tích Vi Đường, vậy dĩ nhiên cũng phải nghe theo nàng... làm pháp sự...

Nhưng sự thực là, bọn họ chỉ cần tới Tích Vi Đường là được, những chuyện khác căn bản không cần làm, mẫu thân căn bản là không dặn dò.

Bị chơi xỏ rồi.

"Tất cả đều là lựa chọn của các ngươi, nhân quả của mình thì mình phải gánh, đều là việc các ngươi nên chịu." Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu.

Nàng thích nơi này, bảng hiệu mà hoàng đế lập quốc ban cho khiến toàn thân nàng dễ chịu, công trạng và sát khí của ông cố cả đời trấn quốc, cũng khiến cho âm khí trên người không càn quấy nổi, ở đây, nàng có thể nằm cả đời.

Tiêu Văn Việt thật sự không nghĩ tới, bản thân lại bị muội muội tính kế.

"Muội nói chúng ta trong ngoài bất nhất, vậy muội thì sao? Không phải cũng đang lén lút tính toán hay sao?" Tiêu Văn Việt khẽ hừ một tiếng.

Giống như khi còn bé, vì tổ mẫu và đại ca, chút kế vặt lại càng nhiều.

"Ta quang minh chính đại nha, huynh xem, ta cũng tới Từ Đường quỳ rồi." Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười một tiếng, không thẹn với lương tâm.

Những gì nàng nói và làm đều xuất phát từ nội tâm, đối với phụ thân và huynh đệ, cũng đều là nói thật.

Trong lòng Tiêu Văn Việt cương lên, mặt mũi trắng bệch, đến lượt hắn tức giận.

Hai huynh đệ một trái một phải, bầu không khí cực kỳ nặng nề.

Nhất là Tiêu Văn Yến, tựa như muốn dùng khí chất "hung thần ác sát" của mình để sau này Tiêu Vân Chước cách cậu xa một chút, cho nên thỉnh thoảng lại trừng mắt với nàng, lúc thì làm mặt quỷ, lúc thì nói nhỏ mắng nàng vài câu.

"Tướng do tâm sinh." Tiêu Vân Chước nhắc nhở một tiếng: "Ngươi chán ghét ta như vậy, bị phá huỷ là cõi lòng của ngươi, dần dần, phúc tướng cũng mất."

"Còn lâu ta mới nghe ngươi nói hươu nói vượn!" Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy giữa mình và đại tỷ này, hình như có một bức tường thật dày.

Lời nàng nói, cũng không phải là thứ mà con người có thể nghe!

Cậu thật sự tức giận!

"Cho dù ngươi có muốn nghe thêm nhiều lời hơn nữa, ta cũng không thể nói." Tiêu Vân Chước vẫn như cũ là vẻ mặt chính trực, bình tĩnh lại không màng danh lợi, tựa như bất cứ lửa giận nào cũng không thể ăn mòn nàng nửa phần.

Tiêu Văn Yến giống như chú chó nhỏ bị dẫm phải đuôi, gào to lên: "Nếu ngươi đã ghét chúng ta như vậy, tại sao phải trở về! Ngươi mà không trở về, mẹ ta cũng sẽ không tức giận mà đến Hoàng Thành Tự, A Nguyên tỷ tỷ cũng sẽ không lo được lo mất lén lút buồn bã. Nếu không phải tại ngươi, cha càng sẽ không phạt chúng ta, Tiêu Vân Chước, vì sao ngươi không tự hiểu lấy. Loại người như ngươi, còn không bằng c.h.ế.t ở bên ngoài cho rồi."

Khoé miệng Tiêu Vân Chước khẽ cười.

Rất bình tĩnh.

Nàng muốn sống, từ trước tới giờ không muốn chết.

Nếu như hiện tại có thần tiên giáng trần xuống đây, nói cho nàng nghe chỉ cần đ.â.m c.h.ế.t đệ đệ ruột đang kêu gào ở bên cạnh là có thể sống lâu trăm tuổi, nàng chắc chắn không chút do dự để cho cậu gặp Diêm Vương.

"Trước mặt thánh địa Từ Đường, trước mặt tổ tông, chỉ là vài câu ác ngôn, ta không thèm để ý, nhưng..." Trong mắt Tiêu Vân Chước nhiều thêm mấy phần ý lạnh, cười mà như không cười: "Chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau ở bên ngoài Tiêu gia."

"Hù doạ ai chứ?" Tiêu Văn Yến đang nổi nóng, nghển cổ gào lên.

"Đủ rồi!" Tiêu Văn Việt mở miệng ngăn lại: "Đệ muốn lúc phụ thân tới, nhìn thấy đệ ngông cuồng như thế sao? Đến lúc đó, đệ có mấy lớp da để cho phụ thân đánh?"

Tiêu Văn Yến giật mình, lúc này mới bất đắc dĩ im lặng.

Cũng không phải cậu sợ Tiêu Vân Chước, là sợ cha! Hừ!

Bình luận

Truyện đang đọc