HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước từ chối nhưng Hoa Ỷ Phong lại như không nghe thấy.

Tiêu Vân Chước đột nhiên cũng bắt đầu lo đến phát hoảng, người này... rất tốt, nhưng cũng có tật xấu, đó chính là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức... thật sự coi nàng như tiểu gia hỏa, tựa hồ là muốn cho ăn cho uống nuôi dưỡng nàng?

Nhưng bỏ qua thái độ cố chấp và cứng rắn này không nói, nàng thật sự thích giá trị vũ lực của Hoa Ỷ Phong.

“Ta cũng không biết những vật cũ này có thứ gì mà ngươi đặc biệt coi trọng không, cho nên ta cũng không vứt hết đi, ngươi tự xem mà làm.” Hoa Ỷ Phong còn cực kỳ chu đáo nói, sau đó cầm chén lưu ly vừa đặt trên bàn: “Cái chén này phối với rượu mới ngon.”

Tiêu Vân Chước thở dài, không muốn nói chuyện nữa.

“Sao vậy?” Hoa Ỷ Phong còn có chút không hiểu: “Ta mua thứ gì xấu sao?”

Tiêu Vân Chước lắc đầu.

“Vậy tại sao ngươi không cười?” Hoa Ỷ Phong không hiểu lắm. Trong nhà nàng ấy, ai thấy nàng ấy cũng cười rất vui vẻ. Đừng nói là được nàng ấy tặng đồ, dù có bị nàng ấy đánh một trận cũng sẽ vô cùng cao hứng nói một tiếng “Đại tiểu thư uy vũ”...

Đương nhiên, nàng ấy cũng biết, đó đều là thuộc hạ nịnh nọt mình, nhưng chính nàng ấy cũng có thực lực, mà thực lực của nàng ấy quả thực cũng khiến người ta tôn trọng, cho nên những lời nịnh nọt kia, nàng ấy cũng nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy lấy lòng người khác, có chỗ nào làm không đúng à?

Hình như đều đúng hết mà!

Tiêu Vân Chước bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: “Hoa cô nương, thay vì ngươi đưa đồ cho ta còn không bằng trực tiếp đi tìm đại ca của ta.”

Nhiều đồ như vậy, trao đổi đồng giá, nàng còn phải trả tới khi nào? Vậy về sau Hoa cô nương cho dù có gả hay không gả cho đại ca, nàng đều phải vì nàng mà bảo vệ bình an.

Ném ra? Cũng không phải không được...

Nhưng nàng từ nhỏ đã khổ quen rồi, cũng có khuyết điểm cực lớn, đó chính là keo kiệt. Vật đến tay, chỉ cần không có ác ý thì đều không nỡ ném đi.

Hoa Ỷ Phong nhìn nàng, rơi vào trầm tư.

Tặng đồ không đúng.

Vậy làm sao mới đúng đây?

“Ta nghe nói phía sau chỗ này của ngươi là thiện đường à?” Hoa Ỷ Phong nghiêm túc hỏi: “Vậy ta quyên tiền, có thể được không?”

“Lương chưởng quỹ.” Tiêu Vân Chước gọi một tiếng: “Hoa cô nương muốn quyên tiền, ngươi xử lý một chút.”

Số tiền này là dùng trên người mấy hài tử, Tiêu Vân Chước không hề dính dáng chút nào, cho nên đối với chuyện này nàng cũng không kháng cự, chỉ là phải theo quy củ đăng ký trước, sau đó còn phải báo cáo lên quan phủ.

Hoa Ỷ Phong dứt khoát đi theo Lương chưởng quỹ. Khi Lương chưởng quỹ hỏi nàng ấy muốn quyên ra bao nhiêu, Hoa Ỷ Phong suy nghĩ một chút, thiện đường này... không lớn, cũng không thể quyên quá nhiều...

“Vậy thì... hai vạn lượng đi.” Hoa Ỷ Phong nói lời thật lòng thật dạ.

“Bao nhiêu?!” Lương chưởng quỹ kinh ngạc, tay cầm bút lông cũng run lên một cái.

“Ít à?” Hoa Ỷ Phong nhíu mày.

Phụ thân nàng ấy nói, trong kinh vật giá đắt. Bọn họ ở trong kinh ngay cả phòng ở cũng không có, ăn uống chi phí đều phải dựa vào người khác, cho nên cái gì cũng có thể không mang theo, duy chỉ có bạc là không thể mang thiếu.

Trong nhà cũng không thiếu tiền.

Con đường Thông Châu được tu sửa khí phái, có nhà nàng ấy bảo hộ, các thương hộ cũng cảm thấy an tâm. Dần dần, người qua đường càng ngày càng nhiều, bạc trong nhà cũng chất càng ngày càng nhiều. Tuy rằng phần nhiều đã nộp cho bệ hạ nhưng trong tay vẫn có thể còn lại không ít. Hơn nữa nhà nàng ấy đều là người thô kệch, ngoại trừ trên việc công ra thì nhà mình cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền. Cho nên lần này nàng ấy đi ra ngoài, phụ mẫu đều cho nàng ấy mang theo rất nhiều ngân phiếu, ngoại trừ ngân phiếu, còn có rất nhiều vàng lá nữa...

Cho nên nàng ấy thật sự không hiểu, nàng ấy chỉ là bỏ ra một ít để mua chút đồ chơi nhỏ, sao bánh bao nhỏ còn không thu

Bình luận

Truyện đang đọc