HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Mạnh Vịnh Tư không hiểu.

Phụ thân căn bản không quan tâm đến đệ đệ, nếu không muốn, nàng ấy cũng không có cách nào cưỡng ép ông ta.

"Từ khi đệ đệ ngươi ra đời, Mạnh Hầu Gia không ở đây, lúc thằng bé bị bệnh, Mạnh Hầu Gia cũng không quan tâm, cho nên phần tình cảm cha con này sẽ chỉ càng ngày càng xa, cũng không phải nói ngươi và phu nhân làm không tốt, mà chính là nói, trên đời này không có tình cảm nào không có tên, ngươi phải để ông ta trả giá thì ông ta mới có thể sinh ra lo lắng và đau khổ." Tiêu Vân Chước lại nói.

Nếu không cần cầu xin phần tình cảm cha con này, dĩ nhiên có thể giả bộ như Mạnh Hầu Gia không tồn tại.

Nếu như vậy, trong lòng sẽ càng thoải mái cởi mở hơn.

Nhưng hiển nhiên, Mạnh Vịnh Tư không làm được đến mức này, thậm chí cũng hi vọng cha ruột nàng ấy có thể đặt ánh mắt lên người hai tỷ đệ nàng ấy.

Mạnh Vịnh Tư do dự trong chốc lát, cẩn thận suy nghĩ.

Lời mà Tiêu Vân Chước nói không phải không có lý, ban đầu phụ thân cũng chú ý đến đệ đệ, nhưng mẫu thân coi trọng đệ đệ quá mức, mọi thứ đều tự thân làm, cho nên chuyện của đệ đệ, căn bản không cần phụ thân nhúng tay vào, dần dà, phụ thân cũng càng lúc càng không thèm để ý đến đứa nhi tử này...

"Ta đi xin phụ thân." Mạnh Vịnh Tư giống như đã hạ quyết tâm thật lớn.

Tiêu Vân Chước móc ra một lá bùa: "Trước hết để cho đệ đệ ngươi mang theo thứ này bên người, sẽ khiến cho cảm xúc của thằng bé ổn định hơn một chút."

Mạnh Vịnh Tư lập tức nhận lấy, lúc này đã không còn nửa điểm hoài nghi.

Tiêu Vân Chước cho nàng ấy bùa trừ tà, sau khi đeo lên, nữ quỷ này không có cách nào tiếp cận Mạnh tiểu công tử nữa, đứa nhỏ này vốn dĩ là mất hồn, bên người gọi đến một nữ quỷ, tinh thần đương nhiên sẽ không chịu nổi, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảo giác, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một loạt những thứ đáng sợ tung bay, cho dù không nhìn thấy rõ, nhưng cũng đủ để dọa cho đứa nhỏ phát điên.

Mạnh Vịnh Tư đặt lá bùa cẩn thận vào trong n.g.ự.c của đệ đệ.

Sau khi Tiêu Vân Chước đi vào, đệ đệ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này cũng không phản kháng, nhìn lên ngơ ngác, nhưng rất ngoan.

Khiến cho Mạnh Vịnh Tư đau xót, càng hạ quyết tâm.

"Mời Tiêu cô nương nghỉ tạm ở căn phòng sát vách một lát..." Mạnh Vịnh Tư khẽ cắn môi, lại kiên định nói: "Ta đi cầu xin phụ thân, nếu như phụ thân tức giận, có lẽ sẽ nói với cô nương những lời lẽ mạo phạm, hi vọng cô nương ngàn vạn lần đừng để ý! Sau đó, ta nguyện dốc hết tất cả bù đắp cho cô nương."

Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu.

Muốn kiếm tiền, tích đức, nào có dễ dàng như vậy.

Thỉnh thoảng có vài lời đàm tiếu, nàng vẫn chịu đựng được, hơn nữa... Cũng không nói bảo nàng phải ngoan ngoãn vâng lời nghe theo.

Trước khi Mạnh Vịnh Tư rời đi, còn bảo người đưa chút cơm canh đến cho nàng, thậm chí còn chọn mấy quyển du ký để cho nàng đọc, sợ nàng cảm thấy nhàm chán, lén lút chạy mất.

Tiêu Vân Chước kiên nhẫn ngồi chờ.

Nữ quỷ mới vừa rồi còn muốn ăn nàng đang tung bay ở bên ngoài cửa sổ, đầu quay về phía nàng, ánh mắt đỏ tươi cũng nhìn chằm chằm.

Tiêu Vân Chước biết, nàng rất ngon.

Mạnh tiểu công tử là bát tự âm, nhiều lắm là gặp được một số chuyện kỳ lạ, nếu như đọc sách nhiều, luyện võ nhiều, khi lớn lên, ảnh hưởng của bát tự âm này cũng có thể càng ngày càng nhỏ.

Mà nàng thì lại khác.

Nàng giống như một cái bình hấp thu âm khí, những âm sát oán khí đó, thấy nàng đều sẽ nhịn không được mà tới gần chỗ nàng, những khí tức này đối với Quỷ Hồn mà nói, giống như cá và nước.

Tiêu Vân Chước móc từ trong n.g.ự.c ra một tấm lệnh bài, lấy tay xoa hai lần.

Đây là lệnh bài của Môn chủ Thần Ẩn Môn, có khả năng trấn tà thiêu huỷ ma quỷ, nhưng thứ này đã bị nhét vào sườn núi Vạn Cốt nhiều năm, sức mạnh của bùa chú đã nhỏ đi, đã không còn là pháp khí lợi hại nữa, miễn cưỡng chỉ có thể làm bùa hộ mệnh mà thôi.

Mà trên người nàng, còn có rất nhiều loại bùa chú do mình vẽ, đều dùng để tránh cho bị Quỷ Hồn quấy nhiễu.

Cho nên nữ quỷ này muốn ăn nàng? Chỉ sợ ăn không nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc