HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Vết bầm trên mặt cậu vẫn chưa tan hết, nhìn thấy phụ thân đi ra, còn nhỏ giọng thầm thì nói: "Cha, nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Vân Chước như vậy. Nữ nhi nhà ai chưa xuất giá mà đã truyền ra tiếng tăm không rõ ràng với người ngoài chứ? Bây giờ công tử Mạnh gia sắp cưới quận chúa rồi, chẳng lẽ Tiêu Vân Chước phải đến Mạnh gia làm lẽ?"

Tiêu Trấn Quan vốn dĩ đang tức giận, vừa mới ra ngoài lại nghe thấy con trai út nói những lời không có não như vậy, tức giận tới mức đá một cái về phía Tiêu Văn Yến.

"Con cũng quỳ cho ta!" Tiêu Trấn Quan phẫn nộ mở miệng: "Đó là người thân của con, con cứ muốn thấy nàng không tốt vậy? Tại sao ta lại sinh ra một đứa không có đầu óc không tim không phổi như thế. Ta thấy đầu óc con là bị nhị ca ăn mất rồi nên mới ngu như thế!"

"..." Tiêu Văn Yến ôm bụng, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Không phải cậu chỉ nói thật thôi à?

Giờ khắc này, Tiêu Trấn Quan thật sự có hơi tuyệt vọng.

Hai đứa nhi tử này không có một đứa nào tốt sao?

Tiêu Trấn Quan cảm thấy lồng ngực buồn bực đến khó chịu, nhi tử không nghe lời, còn có thể đánh một trận cho hả giận, nhưng trong nhà còn có nữ nhi khiến ông ấy không xuống tay được...

Đứa nhỏ này ham chơi không thích về nhà như thế, về sau hôn sự lại càng là vấn đề khó khăn.

Ông ấy quả thực không làm được như lão Nam Nguyên Vương, nhét nữ nhi tai hoạ không quản được sang nhà khác...

"Hôm nay đại tiểu thư dẫn theo bằng hữu nào trở về?" Tiêu Trấn Quan càng lo lắng hơn là nữ nhi kết giao không cẩn thận, lập tức lại hỏi quản gia mới cất nhắc.

Quản gia cũng bối rối: "Đại tiểu thư vào cửa một mình... Có điều Hoắc đại nhân còn phái hai nha dịch hộ tống tiểu thư."

"Hoắc đại nhân? Lục biểu đệ kia của ta?" Tiêu Trấn Quan phản ứng cũng nhanh.

Người nhà họ Hoắc nhiều, trong đám con cháu trực hệ, có bốn người làm quan, trong đó có hai vị cử ra bên ngoài, còn lại hai vị, một người là cháu trai cả của lão thái thái, đại biểu huynh của ông ấy, bây giờ đã làm đến chức thượng thư, còn một vị là phủ doãn Hoắc Tuần, đứng thứ sáu, Hoắc đại nhân trong miệng quản gia kia, chắc hẳn là Hoắc Lục gia rồi.

"Người nhà họ Hoắc có tiếng là lạnh lùng không thích giao tiếp, không có lý gì lại đột nhiên đụng phải đại tiểu thư, ngươi nhanh đi điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra." Tiêu Trấn Quan cau mày, lo lắng.

Người nhà họ Hoắc, đều không thích ông ấy.

Nguyên nhân là cảm thấy lúc lão thái thái đã phải chịu khổ, mà ông ấy dù sao cũng có dòng máu của phụ thân ông ấy, khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo, mỗi lần gặp mặt, sẽ không nhìn thẳng vào ông ấy, hơn nữa, Hoắc gia đều là xuất thân quan văn, ông ấy lại thích võ, lại càng không có câu chuyện chung.

Nếu không phải vì lão thái thái, Hoắc gia không chỉ sẽ không hỗ trợ, nói không chừng còn giẫm cho ông ấy một cái.

Hôm nay lại đột nhiên phái người đưa nữ nhi ông ấy về nhà? Nơi này chắc chắn là có chuyện gì đó.

Tiêu Trấn Quan lại một lần nữa phát hiện, chuyện trong nhà này, thật sự là liên miên không dứt.

Bọn nhỏ đã trưởng thành, tâm tư cũng càng ngày càng nhiều, hơi không để ý một chút, bọn nó đã như con cá chạch lẩn mất không thấy bóng dáng, không nắm chắc được, tình hình này, lại càng cần một trưởng bối đoan chính đáng tin để dẫn dắt bọn họ, mà Khương thị...

Tiêu Trấn Quan thở dài.

Bất tri bất giác lại đi tới viện tử của Tiêu Vân Chước.

Phát hiện tiểu nha hoàn Đông Trì của nữ nhi đang ngồi xổm ở bên ngoài trông coi, nhìn có vẻ thần bí.

"Vì sao không đi vào chăm sóc đại tiểu thư?" Tiêu Trấn Quan ở trên cao nhìn xuống, không vui hỏi.

Đông Trì giật mình, vội vàng mở miệng: "Lão gia, đại tiểu thư đang niệm kinh, chúng ta quá ồn nên đã bảo chúng ta ra ngoài trông coi."

"..." Tiêu Trấn Quan há to miệng, không còn lời nào để nói.

Ông ấy bảo Đông Trì lui ra ngoài, Tiêu Trấn Quan không phát ra tiếng động nào, đi vào.

Nhưng một khắc sau, trong lòng Tiêu Trấn Quan chấn động, giống như ngọn núi lớn sắp sụp đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc