HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Con quỷ oán niệm này thiếu chút thần trí, giống như là con ch.ó hoang biết đuổi theo tranh giành xương, nhìn thấy đồ ăn thì muốn xông tới, chỉ là bản năng e ngại sức mạnh trên người nàng, nhưng lại tiếc đồ tốt trước mắt, nên cứ ở gần đó nhìn chằm chằm.

Tiêu Vân Chước đã quen với sự quỷ dị này, đã có thể làm ra được mặt không đổi sắc.

Lúc này, Mạnh Vịnh Tư đã đến sảnh trước.

Cô nãi nãi này đang vẻ mặt không vui nhìn Mạnh phu nhân: "Không phải là ta nhất định phải quản chuyện của nhà mẹ đẻ, quả thực đám tiểu bối các ngươi không thể tưởng tượng nổi! Nếu không phải đứa nhỏ bệnh tình nguy kịch, thì các ngươi cũng không cho ta nhìn một chút. Ta cũng hi vọng trong nhà này có thể có trưởng tử kế thừa, nhưng quả thực là thân thể của Tĩnh Ca Nhi cũng không có phúc khí lớn như vậy! Ngươi nên sớm nghe theo lời khuyên của ta, nếu như lúc Tư nha đầu ra đời, thuận đường đưa Bình Chương đến nuôi dưỡng ở bên cạnh, còn cần lo lắng sau này nó sẽ không hiếu thuận với ngươi hay sao?"

Mạnh phu nhân đau khổ nức nở hai lần.

Mạnh phụ nhìn thoáng qua thê tử, cau mày, cũng không nói chuyện.

Mạnh Vịnh Tư ngẩng đầu xông vào, không nói hai lời đã quỳ gối trước mặt phụ thân.

Lúc trước, nàng ấy cũng luôn chú ý đến quy củ phép tắc, sợ mình lễ nghi không sánh bằng thứ nữ, nhưng giờ khắc này, nàng ấy không lo được nhiều như vậy.

"Phụ thân, mau cứu mẫu thân con, mau cứu đệ đệ đi!" Trong nháy mắt nước mắt Mạnh Vịnh Tư rơi xuống: "Nữ nhi biết thân thể của đệ đệ không tốt, nhưng bây giờ thằng bé vẫn còn đang sống mà! Nếu như lúc này ghi tên đại ca dưới danh nghĩa của mẫu thân, vậy chẳng phải tương đương với nói cho đệ đệ, người đã vứt bỏ nó hay sao?"

"Con nghe mẫu thân nói, trước khi đệ đệ ra đời, người cũng luôn tâm tâm niệm niệm muốn một người trưởng tử đội trời đạp đất giống như người, mặc dù thân thể của đệ đệ không tốt, không so được với phụ thân, nhưng cũng là huyết nhục của người mà..."

Mạnh Vịnh Tư vừa nói, vừa âm thầm cấu bắp đùi mình.

Mạnh Hầu Gia chưa bao giờ thấy dáng vẻ như này của trưởng nữ, cũng giật nảy mình.

Đây chính là đích nữ duy nhất của mình, mặc dù không quá thân thiết với nàng, nhưng cho tới nay cũng là đoan trang hiểu chuyện, lúc này nếu không phải là bị dọa sợ, cũng sẽ không hoảng hốt thành như này...

"Lời cô mẫu nói cháu đã nhớ, chỉ là Tĩnh Nhi đang bệnh, không tiện thảo luận những chuyện này." Mạnh Hầu Gia cũng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của trưởng tử, nói với cô nãi nãi.

Cô nãi nãi trừng mắt với Mạnh Vịnh Tư một cái.

Đang định mở miệng nói gì đó, chỉ nghe thấy Mạnh Vịnh Tư lại nói: "Phụ thân, đệ đệ vừa mới khá hơn một chút, người đi xem nó một chút đi, người là chủ nhân của gia đình, nếu như nó nhìn thấy người, chắc chắn sẽ yên tâm hơn rất nhiều."

Mạnh Hầu Gia cũng hơi kinh ngạc.

Thê tử và mẫu thân mình đều coi đứa bé kia như bảo bối ở trong mắt.

Các nàng luôn cảm thấy người phụ thân này không đáng tin, cảm thấy nhất định ông ta sẽ vì Triệu thị và con thứ mà bạc đãi trưởng tử, cho nên mỗi lần mình gặp trưởng tử, thê tử đều có vẻ mặt lo lắng, hoặc là trong lời nói đều không ngừng cho ông ta biết Tĩnh Nhi quan trọng biết bao nhiêu.

Nhiều lần, ông ta cũng thấy phiền.

"Vậy cha đi xem một chút." Mạnh Hầu Gia cũng không từ chối.

Ông ta cũng hy vọng trưởng tử có thể sống tốt, mặc dù trưởng tử còn nhỏ tuổi, nhưng quy củ trong kinh chính là lấy đích làm đầu, nếu như cuối cùng để con thứ kế thừa tước vị, một là khiến cho người ta chỉ trích, hai là có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Mạnh Vịnh Tư nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo sau phụ thân.

Thậm chí kéo tay mẫu thân đang lo lắng, đè thấp giọng nói bên tai Mạnh mẫu: "Nếu mẫu thân muốn đệ đệ khoẻ lên, thì giao sinh tử của đệ đệ cho phụ thân là được, lo thì để phụ thân lo, đau cũng để phụ thân đau."

Tiêu cô nương nói rất đúng!

Đệ đệ cũng không phải sinh ra trong bụng phụ thân, ông ta có mấy đứa con, không để cho ông ta phí sức, ông ta nào có thể cảm giác được đau lòng!

Mạnh mẫu yếu đuối, sau khi nhi tử bị bệnh đã không làm chủ được tinh thần, tất cả đều nghe theo nữ nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc