HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tống phụ thực sự không hiểu, tại sao một chuyện nhỏ nhặt như nhi tử nhà mình đổi thư đồng lại khiến cho Tam vương gia chú ý tới!

Ông ta tức giận, vẻ mặt rất khó coi, Tống Thừa bị thái độ của phụ thân mình làm cho hoảng sợ, mở miệng ngập ngừng hỏi: “Phụ thân…bọn họ thật sự…đều đã chết rồi sao?”

Sắc mặt Tống phụ không tốt, hừ một tiếng.

Tống Thừa loạng choạng lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn phụ mẫu của mình, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Tống mẫu vội vàng bước tới: “Nhi tử, không phải là chúng ta cố ý giấu con, chúng ta cũng không biết tại sao mấy thư đồng này lại khốn khổ đến vậy, cứ liên tiếp xảy ra chuyện…Chúng ta cũng là suy nghĩ cho con nên mới giấu diếm chuyện này, con phải hiểu được nổi khổ tâm của bậc làm phụ mẫu chúng ta chứ?”

Tống Thừa ngơ ngác lắc đầu: “Đó là mạng người mà! Phụ thân, mẫu thân, bọn họ đang yên đang lành tại sao lại chết vậy được? Phải cho con một lời giải thích chứ.”

“Mẫu thân con vừa mới nói rồi, có mấy người là bệnh chết, có người lại bị tai nạn mà chết, còn không thì vì sao? Chẳng lẽ con cảm thấy là do chúng ta hại chết à?” Tống phụ không vui: “Bây giờ đáng lẽ con phải ở yên trong nhà đọc sách, quan tâm đến mấy chuyện không cần thiết đó làm gì? Theo ta thấy, con cũng không cần phải đi gặp Tam vương gia nữa làm gì, thời điểm mấu chốt thế này, Tam vương gia cũng không ép con đi ra ngoài đâu!”

Nói xong, vẻ lo lắng hiền hòa lúc nãy của Tống phụ cũng biến mất, liếc mắt nhìn nhi tử thật sâu rồi lập tức rời đi.

Tống mẫu cũng không nhiều lời, chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay nhi tử rồi cười nhẹ.

Giờ phút này Tống Thừa như bị một làn sương mù khổng lồ bao vây, không thể nhìn rõ phương hướng.

Hắn không hiểu tại sao phụ mẫu luôn luôn hiền hòa tốt bụng lại để ý đến việc này như vậy.

“Nghe lời mẫu thân, có một số việc ta và phụ thân bảo con làm thì con cứ làm, không cần phải hiểu tại sao…Chúng ta là thân sinh phụ mẫu của con, chẳng lẽ sẽ làm hại con sao? Mấy ngày nay…ta nghĩ con cứ cáo ốm đi, chờ đến sau khi khoa khảo xong rồi lại xuất hiện là được.” Tống mẫu thở dài rồi lại nói.

Tâm tình Tống Thừa trầm xuống: “Mẫu thân, con chỉ là…không muốn bị lừa gạt. Nếu ngay cả thư đồng bên người mà con không bảo vệ được thì sau này con có thể làm được cái gì?”

“Bây giờ cho dù con đã thành thân nhưng trong mắt ta và phụ thân con, con vẫn chỉ là một hài tử, chuyện này con phải nghe lời chúng ta! Không được hỏi nữa!” Tống mẫu cũng trở nên nghiêm túc, dần dần mất kiên nhẫn.

Tống Thừa càng bối rối hơn.

Hắn chỉ biết đi sâu tìm hiểu kiến thức, chỉ nghĩ xem trong sách viết gì, biểu đạt cái gì, thế mà khi đối mặt với người nhà, thậm chí là toàn bộ gia tộc, bọn họ lại bảo hắn không cần phải động não suy nghĩ.

Hắn có thể an tâm đọc sách, có thể có thanh danh tài tử như bây giờ đều là bởi vì phụ mẫu đã giúp hắn xử lý mọi phiền toái và mọi vấn đề, khiến hắn không cần phải lo lắng chuyện gì nữa…

“Nhi tử…nghe, nghe lời mẫu thân.” Tống Thừa do dự cúi đầu.

Nhưng ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo, kiêu ngạo vì những tài hoa của mình mà người khác không có được, được mọi người ca ngợi về đức tính quân tử, cũng tin rằng một ngày nào đó mình có thể trở thành trụ cột của quốc gia hay là một thế hệ đại nho.

Đó là con đường phía trước cuộc đời của hắn, hắn đã vạch sẵn kế hoạch cũng như triển vọng về số bước hắn phải đi, cùng với khi nào sẽ thực hiện.

Nhưng giờ khắc này, trên con đường có vẻ bằng phẳng kia đột nhiên xuất hiện một tảng đá lớn, chặn hắn lại.

Cho dù phụ mẫu đều nói rằng tảng đá kia chỉ là ảo ảnh, bảo hắn tiến lên, nhưng hắn vẫn bị tảng đá lớn này làm cho bối rối, không thể vượt qua được.

Ban đêm, hắn vẫn dùng canh an thần như cũ.

Nhưng trước khi canh vào miệng, trong đầu liền nghĩ đến ánh mắt của Tam vương gia và Tiêu gia cô nương nhìn hắn hôm nay, đó là lần đầu tiên hắn bị người ta nhìn với ánh mắt dò xét như vậy, giống như trong mắt bọn họ, Tống Thừa hắn không phải là quân tử gì cả mà chỉ là một tiểu nhân hàng thật giá thật…

Bình luận

Truyện đang đọc