HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Giờ khắc này, Tiêu Văn Yến không biết phải làm sao!

Cậu ta không thể nói rằng mình định tới đây xem thử Thôi gia công tử thế nào, hỏi một câu rằng hắn có nguyện ý cưới tỷ tỷ nhà mình không…Tuy rằng cậu ta rất ghét Tiêu Vân Chước, cũng thực sự muốn nhanh chóng gả Tiêu Vân Chước ra ngoài, nhưng…cũng chỉ là gả ra ngoài mà thôi.

Hiện tại, nhìn hai người kia hung hãn như thế, lỡ như nhìn thấy Tiêu Vân Chước cũng ở chỗ này, liệu có thể…

Tiêu Văn Yến không dám nhìn về phía xe ngựa bên kia.

Căn răng không hề nói một lời…

Vừa nói, huynh đệ Thôi gia lại tát vào mặt Tiêu Văn Yến thêm hai cái nữa, thân thể nhỏ bé bị treo lên giống như một con cá chết, lắc lư trong không trung theo động tác của đối phương.

“Có một ca ca nhẫn tâm như vậy, xem ra ngươi cũng thật đáng thương.” Mặc dù đối phương nói như vậy, nhưng trên tay cũng không hề lưu tình, ném thẳng người ra ngoài, lại cười không hề kiêng nể gì: “Không hành hạ Tiêu Nhị Lang được thì hành hạ ngươi cũng như vậy thôi.”

Người Thôi gia không giỏi võ nghệ nhưng vẫn biết những chiêu thức giả mạo, nắm đấm lại to và nặng, chỉ trong chốc lát, Tiêu Văn Yến đã có vẻ thở thoi thóp rồi.

Tiêu Văn Yến muốn khóc cũng không khóc được nữa, chỉ cảm thấy mình sắp chết.

Trong thân thể cậu ta, mỗi khúc xương cũng đều đau.

“Đánh một kẻ phế vật như ngươi cũng chẳng thú vị gì cả, bây giờ ngươi chỉ cần bò lại đây, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái nói rằng “gia gia, con sai rồi”, lão tử liền tha cho ngươi!” Huynh đệ Thôi gia lại nói.

Tiêu Văn Yến vẫn ôm đầu không nhúc nhích.

“Cũng quật cường đấy!” Đối phương vỗ mạnh vào đầu Tiêu Văn Yến, lại túm tóc cậu ta nhấc người lên: “Quỳ xuống nhận sai ngay, nếu không thì chuyện này còn chưa xong đâu!”

“Tha cho ta…tha cho ta đi…” Tiêu Văn Yến nói giọng thều thào.

“Nghe lời thì ta mới tha cho ngươi.” Huynh đệ Thôi gia vẫn không ngừng.

Đối với bọn họ mà nói, cho dù làm thế nào thì cũng không thể hoàn toàn bù đắp được hận cũ bị Tiêu Văn Việt nhục nhã năm xưa!

Chỉ là Tiêu gia dù sao cũng khác với Thôi gia bọn họ, bọn họ không dám dễ dàng đắc tội! Hôm nay trút giận cũng là được Tiêu Văn Việt bằng lòng, nếu không thì bọn họ cũng không dám.

Tiêu Văn Yến không còn sức chống cự nữa, cỏ khô trên mặt đất đã bốc lên mùi mốc, đầu gối cậu ta khuỵu xuống đất, thân thể cứng đờ, muốn cúi đầu bò qua nhưng tôn nghiêm vẫn cố gắng chống đỡ khiến cho thân thể cậu ta không nhúc nhích.

Nhưng cậu ta thật sự quá đau.

Máu mũi rơi trên mặt đất, đỏ đến chói mắt.

Mà lúc này Tiêu Vân Chước cảm thấy mọi chuyện cũng sắp xong rồi.

“Đánh người thì được, nhưng ta nghĩ chuyện làm nhục Thôi gia vẫn là thôi đi.” Tiêu Vân Chước lúc này mới đi tới, liếc mắt nhìn Tiêu Văn Yến rồi nói.

Huynh đệ Thôi gia sửng sốt.

“Ta không bảo ngươi ra ngoài mà…Không phải ta…Ta không…” Tiêu Văn Yến sợ đến mức co rúm người lại, vùi đầu vào trong ngực: “Ta chỉ muốn ngươi đi, ta không muốn hại ngươi, là chính ngươi tự mình đi ra, ta không hại ngươi…”

Huynh đệ Thôi gia vừa nghe liền hiểu.

Ánh mắt nhìn Tiêu Văn Yến cũng có chút… phức tạp và kinh ngạc.

Nữ tử đột nhiên bước ra này là Tiêu gia cô nương sao?

Mà Tiêu gia Tam Lang lại cho rằng…hai người bọn họ sẽ ngốc đến độ làm gì đó với Tiêu gia cô nương sao?

Làm sao có thể chứ!

Bọn họ động thủ đánh người là thật, nhưng xuống tay vẫn có chừng mực, nếu như thật sự dùng hết toàn bộ sức lực thì một tiểu hài như thế này, chỉ vài đòn là sẽ bị đánh chết!

Còn nếu ức hiếp Tiêu gia cô nương thì hậu quả sẽ ra sao?

Nhẹ nhất là có một cậu em vợ như Tiêu Nhị Lang, cả đời sẽ bị một tiểu nhân âm hiểm nhìn chằm chằm! Chuyện này còn không phải là phiền toái nhất, trước đó Tiêu Nhị Lang tuyên truyền rộng rãi chuyện nhà bọn hắn chỉ là bởi bọn họ nói sai một câu thôi! Lần này mà dám động tới Tiêu gia cô nương thì tương đương đưa nhược điểm vào trong tay Tiêu Nhị Lang!

Bọn họ sao có thể ngu ngốc như vậy?

Đánh một tiểu hài tử, chẳng qua chỉ là tổn thương da thịt, rồi sẽ lành lại.

Hủy trong sạch của nữ tử, đó là phạm tội, là muốn cùng Tiêu Nhị Lang không chết không ngừng!

Bình luận

Truyện đang đọc