HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Ánh mắt mấy người nhìn Tiêu Vân Chước tràn đầy cưng chiều.

Tiêu Văn Yến rụt đầu lại, có câu nói không biết có nên nói hay không... Tỷ tỷ của cậu... Hiện tại rất ngoan, đều là giả!

Đều bị lừa rồi?

Tiêu Vân Chước nhìn chính mình cũng thân quen.

Một lát sau, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người đại tỷ tỷ Hoắc gia.

Trong mắt nàng mang theo ý cười ngây thơ, cố gắng hết sức để lời nói của chính mình không đến đột ngột, nói: "Biểu tỷ gần đây gặp phải việc gì khó rồi hả? Ta thấy cung vợ chồng của ngươi có chút ảm đạm, là cãi nhau với biểu tỷ phu sao?"

"!!!" Đến rồi!

Hoắc Kiệt lập tức ngồi ngay ngắn: "Biểu muội! Phải rồi, ngươi mau nói đi, có chuyện gì xảy ra?!"

Đại tỷ tỷ sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lại càng dịu dàng: "Biểu muội thật đúng là người cẩn thận, hốc mắt ta vẫn còn hơi sưng? Lại lập tức bị ngươi nhìn ra..."

"..." Hoắc Kiệt a lên một tiếng, hắn cảm thấy trong bụng mình đều là sự bực bội.

"Đại tỷ tỷ và đại tỷ phu cãi nhau?!" Mấy người khác cũng vội vàng quan tâm tới.

Rất nhanh đã quên mất Hoắc Kiệt.

Hoắc Kiệt lúc này cũng phát giác ra, lòng thắng bại của hắn đều bị Tiêu Vân Chước gây nên, vậy mà nhất thời quên mất phải quan tâm đại tỷ trước, tình thân quan trọng như vậy, hắn lại ném ra sau đầu, thực sự không nên...

Lập tức, cũng lộ ra ánh mắt ân cần.

"Là như này, trước đó vài ngày tướng công và nhị hoàng tử ở chung, có lẽ là uống rượu hơi nhiều, hai người nói chuyện với nhau, lại thật sự định ra chuyện hôn nhân của tiểu bối! Đứa con của nhị hoàng tử chỉ mới hai tuổi! Nữ nhi của ta bây giờ cũng năm tuổi rồi, giữa hai đứa nhỏ còn chưa từng gặp mặt một lần, lại đã thành thông gia từ bé, ta làm sao có thể yên tâm? Chính vì vậy đã ầm ĩ với tướng công vài câu."

"Kỳ thật ta cũng biết rõ, tướng công yêu thương con cái, nếu không phải bị chuốc say, nói lời vội vàng, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng việc đã đến nước này, nếu như đổi ý, vậy chính là đắc tội với người ta... Hắn cũng chỉ có thể kiên trì chịu trách nhiệm, nhưng ta chỉ là khó chịu trong lòng... nhìn thấy người thì thấy phiền vô cùng." Đại tỷ tỷ Hoắc gia nói ra.

Nói như vậy, Hoắc đại bá cũng sửng sốt một chút: "Chuyện quan trọng như vậy, làm sao bây giờ con mới nói?"

"Con suy nghĩ, nếu như tiểu bối chúng con có thể tự mình giải quyết, thì cũng không nên làm phiền phụ thân người..." Đại tỷ tỷ có chút chột dạ.

Hoắc đại bá sắc mặt bất mãn: "Ta đang nói là vì sao, mấy ngày trước đây nhị hoàng tử gặp ta, cười vô cùng thân thiết, khiến ta toàn thân không thoải mái!"

Thời gian bệ hạ làm thái tử quá lâu, đến mức vừa đăng cơ chưa được mấy năm, các hoàng tử bên dưới đã lại lớn lên, không thể tránh khỏi bắt đầu có chút tâm tư.

Hoắc gia mặc dù không có bao nhiêu quyền lực, nhưng thanh danh tốt.

Nhị hoàng tử cũng rất nóng vội, con nhà mình mới chưa được hai tuổi, vậy mà cũng đẩy ra ngoài!

"Đều là nữ nhi không đúng..." Hoắc đại tỷ tỷ vội vàng nói.

"Liên quan gì đến con? Thế tử nhà con vốn dĩ tửu lượng không tốt, còn nếu không phải cố ý tính toán, ai lại mời hắn uống rượu chứ? Nhị hoàng tử ban rượu, cho dù hắn không muốn nhận lời cũng phải uống, không có cách nào cả." Hoắc đại bá cũng không tức giận: "Chuyện này con cứ thoải mái tinh thần, việc hôn nhân của hoàng tôn, nào có thể chỉ kết luận qua loa bằng một chén rượu? Cũng nên để bệ hạ biết, lại kết hợp với bát tự, nhị hoàng tử muốn trực tiếp vượt qua bệ hạ để định ra, làm sao có thể chứ?"

Dù sao ông ấy cũng là Lễ Bộ Thượng Thư, trong triều tất cả những nơi cần lễ nghĩa, ông ấy đều có thể phụ trách.

Cũng bởi vậy, nhân duyên của ông ấy cũng tốt, có qua lại với các đại nhân của các bộ, trong đó, cũng bao gồm cả Tư Thiên giám.

Đến lúc đó bảo người ta sửa lại kết quả hợp cưới là xong.

Nhị hoàng tử lớn, nhưng hắn có thể lớn hơn trời à?

Thiên ý nói không được, vậy thì chính là không được.

Bình luận

Truyện đang đọc