HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hai huynh đệ được đưa về chủ viện.

Nhưng Khương thị vừa gặp được trượng phu, còn chưa kịp nói chuyện với nhau được vài câu thì đối phương lại nói với bà ta sẽ đuổi Điền quản gia ra khỏi nhà!

“Ta biết Điền quản gia này là do một tay nàng đề bạt lên, cũng rất tín nhiệm. Lúc trước ta cũng cảm thấy người này cũng được, nhưng đêm trước ông ta lại để người cầm chân dung của nữ nhi đến loại địa phương như Xuân Hương Lâu để tìm người! Đây là muốn hủy nữ nhi chúng ta! Loại người thế này tuyệt đối không thể giữ lại được!” Tiêu Trấn Quan nghiêm nghị nói.

Ông ấy cau mày, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại lạnh lùng.

Khương thị rưng rưng nước mắt: “Chàng lâu thật lâu mới về nhà một lần, vừa thấy ta không hỏi ta ăn uống tốt không, cuộc sống ổn không, vừa há miệng liền muốn đuổi người rồi? Chàng cũng biết Điền quản gia là do ta bồi dưỡng, chàng bất mãn với hắn chẳng phải là đang cảm thấy ta không tốt sao?!”

“Ta không có ý đó, chẳng qua chỉ là một hạ nhân, không thể bởi vì hắn mà làm tổn thương trái tim nữ nhi được.” Tiêu Trấn Quan lập tức nói.

“Vậy ta thì sao? Chàng không quan tâm đến việc làm tổn thương trái tim ta à?” Khương thị không thể chịu nổi ấm ức như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống: “Nữ nhi của chàng trước đó một mình chạy ra ngoài gây chuyện, là ta không quản được nên mới gọi chàng về! Chàng xem đi, chàng không hề để ý, nàng thậm chí còn học được cả đêm không về. Chàng không đi phạt nữ nhi thì thôi, ngược lại lại nói rằng Điền quản gia làm sai chuyện, vậy là có ý gì?”

“Chủ tử sai là chuyện của chủ tử, nhưng hạ nhân tuyệt đối không thể được đà lấn tới! Ta đã bảo hắn tìm người phải cẩn thận, không được gióng trống khua chiêng…”

“Hắn gióng trống khua chiêng sao? Không có! Nữ nhi của chàng trước đó lớn lên như thế nào ai mà biết được? Nói không chừng cũng đã từng đến địa phương kia, Điền quản gia đoán cũng không sai!” Khương thị không vui nói.

“Khương Ôn Ngọc!” Tiêu Trấn Quan lập tức hét lên.

Khương thị giật nảy mình, vẻ mặt không tin nổi nhìn ông ấy.

“Nàng thực sự nghĩ về nữ nhi ruột thịt của mình như vậy sao? Dù nữ nhi có tệ đến đâu thì cũng là tiểu thư Tiêu phủ chúng ta, nàng làm mẫu thân mà lại nói nữ nhi như vậy, vậy người ngoài sẽ nhìn nữ nhi chúng ta thế nào? Ta không cần nàng trút hết ruột gan như đối xử với Khương Nguyên, nhưng ít nhất phải giữ được sự tôn trọng tối thiểu.” Tiêu Trấn Quan lần này cũng rất tức giận.

Khương thị cảm nhận được sự lạnh lùng của trượng phu, ánh mắt càng thêm thất vọng.

Quả nhiên, nha đầu kia khắc bà ta.

Sẽ cướp đi mọi thứ của bà ta!

“Ta vất vả sinh ra nàng, là ta sai sao?” Giọng điệu Khương thị mềm nhũn, vừa tuyệt vọng vừa thống khổ hỏi: “A Nguyên hiểu chuyện, biết quan tâm ta, xưa nay cũng không bao giờ làm trái lời ta, vậy nên ta yêu thương nàng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nha đầu kia vừa về đến liền không nghe lời, trong mắt nàng căn bản không có mẫu thân là ta, chàng bảo ta phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Trấn Quan chỉ cảm thấy có chút bất lực.

“Chuyện chúng ta đang nói bây giờ chính là chuyện của Điền Hữu Vinh. Ta giữ người lại đến bây giờ là để cho nàng tự mình xử lý, chính là muốn giữ lại mặt mũi cho nàng. Từ giờ trở đi, việc vặt trong nhà sẽ do Mã thúc xử lý, chẳng qua lão nhân gia đã lớn tuổi rồi, nàng phải nhanh chóng tìm một quản sự khác để thay thế, nếu như trong tay nàng không có người nào có thể dùng được thì để ta sắp xếp!” Tiêu Trấn Quan cực kỳ vô lực nói.

Ông ấy biết thê tử bất công, cũng không trông cậy bà ta có thể thay đổi ngay lập tức, vậy nên yêu cầu lúc này chỉ là tống khứ Điền quản gia đi mà thôi.

Nhưng đối với Khương thị mà nói, mặt mũi đã hoàn toàn mất hết.

Lập tức tiếng khóc vang lên không ngừng.

Bên ngoài, Khương Nguyên cùng với Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến đều ngồi ở trong sân, nghe được mấy lời vụn vặt.

“Nàng thật đúng là biết cách gây chuyện, chẳng lẽ không thể trung thực được một chút sao? Hại phụ thân mẫu thân cãi nhau nữa.” Tiêu Văn Yến rất bất mãn, lẩm bẩm: “Chẳng qua phụ thân nói cũng đúng, Điền quản gia kia đúng là làm không được việc, nên đuổi vẫn phải đuổi, nhị ca, huynh nói đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc