HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Mấy ngày nay ta cẩn thận trông coi Nhị Lang, cũng chỉ gần đây, cây trâm dài cài trên đầu hắn đã đổi thành bạch ngọc, cũng mặc màu trắng làm chủ đạo, ta nghĩ có lẽ Khương thị đã mất rồi.” Lão thái thái mở miệng nói.

Tiêu Trấn Quan chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tin dữ động trời.

Khương thị phạm phải sai lầm thì nên tiếp nhận quả ác, nhưng đúng là Việt Nhi ra tay?

Ông ấy lạnh cả người, như rơi vào hầm băng: "Sao lại như thế chứ..."

"Nếu không phải ta và con không dùng được, sao có thể khiến đứa nhỏ bị bức bách đến tình trạng này chứ? Con của ta ta cũng có lỗi, con cũng thế! Những năm này, mặc dù con là võ tướng, nhưng vì Khương thị tính cách không kiên định, nhiều lần nhượng bộ! Nếu như năm đó lúc nó mới vào Tiêu phủ, con và ta cứng rắn trông chừng, cũng sẽ không khiến cho lòng tham của nó càng ngày càng nặng, càng lúc càng không biết đủ!" Lão thái thái hối hận nói ra.

Tiêu Trấn Quan vẫn luôn biết mình có lỗi trên phương diện này, nhưng ông ấy không nghĩ tới lỗi lầm này sẽ ảnh hưởng lớn như vậy.

"Con cứ luôn lo lắng bản thân sẽ đi vào vết xe đổ của phụ thân con, nhưng không nghĩ tới, con đã bướng bỉnh giống như cha con. Con đã làm cha, con phải để cho bọn họ dựa vào, nhưng con không làm được, là ta không dạy con cho tốt..."

Lão thái thái nói rất nhiều.

Đầu óc Tiêu Trấn Quan ong ong, cũng chịu kích thích rất lớn.

Màn đêm buông xuống, ông ấy nhốt bản thân ở trong thư phòng.

Trời vừa sáng, ông ấy đã đi tìm nhị lang, lại cảm thấy không có mặt mũi đối diện với hắn, nên ở bên ngoài lén nhìn, chỉ thấy đứa con này của ông ấy đang ở trong sân đọc sách, trong miệng lải nhải lẩm bẩm, hạ nhân gọi hắn trở về phòng nghỉ ngơi, hắn lại nói uống thuốc dễ buồn ngủ, ở bên ngoài cho tỉnh táo một chút.

Vẻ ôn hoà nho nhã yếu đuối này, lúc trước ông ấy rất ít khi nhìn thấy.

Trước đây nhị lang không chính trực, cả người lại có gai, bây giờ ngược lại là đàng hoàng, đàng hoàng đến mức một chút tức giận cũng không có.

Buồn cười là, lúc trước ông ấy cảm thấy đứa nhỏ này trong lòng không có một chút máu mủ ruột già nào, cảm thấy tâm hắn lạnh lẽo con người lạnh nhạt, độc ác lại ích kỷ.

Trong nháy mắt, Tiêu Trấn Quan dường như già đi mấy tuổi, bước chân cũng nặng nề hơn rất nhiều.

"Muội định tức giận với phụ thân mấy ngày?" Tiêu Văn Dũ cũng ngây thơ hơn chút: "Vi huynh nghĩ kỹ rồi, bảy ngày đi, chứ không thể nhiều hơn, với tính khí của cha, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bằng đó ngày, nếu quá lâu, chắc chắn ông ấy không dám về nhà."

"Ta đã không còn tức giận nữa." Tiêu Vân Chước vô cùng thản nhiên, tự dùng chu sa và thuốc nước cùng nhau chế mực.

"Bây giờ mới chỉ một buổi tối mà thôi, muội sao có thể mềm lòng như thế? Không được, chúng ta phải cùng nhau lạnh nhạt với ông ấy bảy ngày, cũng khiến cho phụ thân tỉnh lại, tránh cho sau này ông ấy lại tái phạm!" Tiêu Văn Dũ nổi giận đùng đùng.

"Trước kia đại ca cũng đối xử với nhị ca như thế, sao huynh không tỉnh lại?" Tiêu Vân Chước lườm hắn một cái, sau đó nhếch miệng cười nói: "Hai người các ngươi đều có lỗi, nhưng hôm nay hai người các ngươi đều có họa sát thân, cho nên ta không tức giận."

"..." Khoé miệng Tiêu Văn Dũ khẽ giật một cái.

Không quá tình nguyện lấy ra một khối bạc vụn nhỏ.

Tiểu muội thỉnh thoảng sẽ nói ra mấy câu nói thật, cho nên hắn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều bạc vụn, chỗ nhị đệ tam đệ cũng có, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tiêu Vân Chước vui vẻ nhận lấy.

Quả nhiên, trong chốc lát, người hầu bên cạnh phụ thân tới: "Đại thiếu gia, lão gia gọi ngài đến sân luyện võ, nói muốn kiểm tra võ nghệ của ngài."

"Ta cũng phải đi cùng! A đúng rồi, gọi cả nhị ca và tiểu đệ đến nữa!" Tiêu Vân Chước vội vàng buông công việc trong tay ra, xắn tay áo lên.

Tiêu Văn Dũ không nói gì nhìn nàng, hắn chỉ đi luyện võ, chứ không phải đi đánh nhau với cha, kích động đến như vậy sao?

Hơn nữa, cha luôn bình tĩnh, cho dù có đối chiến với hắn, cũng sẽ biết điểm dừng... Nàng đang chờ mong điều gì?

Bình luận

Truyện đang đọc