HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, sau khi Vân Chước lên tiếng, những người khác cũng đều nhìn sang.
“A Di Đà Phật.”
Không Thiền đại sư tỏ vẻ từ bi: “Tiểu thí chủ, bần tăng hôm nay ở đây giảng kinh Phật, mong thí chủ chớ có quấy rầy.

Nếu như muốn cùng bần tăng giao lưu Phật pháp thì xin chờ chốc lát, đợi sau khi mọi người ra về, chúng ta sẽ cùng thảo luận.”
“Thanh Thủy Viên này chỉ cần trả phí vào cửa là ai cũng có thể được vào, đại sư đã ở chỗ này giảng kinh Phật, vậy thì ta cũng có thể mở quầy ở đây, không hề xung đột gì hết đâu nhỉ?” Vân Chước không hề khách khí, sau đó lại nói: “Nghe nói đại sư cũng là một ngày ba quẻ, nhưng ba quẻ này không phải ai cũng có thể được xem.

Trước tiên phải nộp ít nhất năm mươi lượng tiền dầu vừng, lại rút theo số, chỉ người nào có duyên mới có thể được đoán mệnh giải hoặc.

Hôm nay ở đây không dưới trăm người, phần lớn đều là những người không thể được chọn, vậy nên những người không được chọn đó nếu chịu để ta thử xem, biết đâu sẽ có bất ngờ khác?”
Chiếc đèn lưu ly mà hòa thượng này đưa ra suýt chút nữa đã khiến tổ mẫu nàng mất mạng, sao nàng có thể không đến gặp một lần?
Hơn nữa, thu thập một kẻ ác nhân không chỉ lừa gạt mà trên thân còn dính sát nghiệt cũng là một công đức lớn lao, đương nhiên không thể bỏ qua.
Sắc mặt Không Thiền đại sư có chút khó coi, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người cũng tỏ vẻ khoan dung độ lượng: “Ngươi tuổi còn nhỏ, muốn tự nuôi sống bản thân cũng không dễ dàng gì.

Thế nhân ai nấy đều khổ, bần tăng cũng không muốn làm khó dễ ngươi, tùy ngươi vậy.”
“Đại sư thật sự biết đoán mệnh à?” Vân Chước kinh ngạc nói: “Vừa liếc mắt đã nhìn ra được ta sống không dễ dàng gì, hẳn ngài có một đôi thần nhãn nhỉ?”
Không Thiền đại sư thở dài: “Bần tăng thấy ngươi số khổ từ nhỏ, là một người đáng thương không có ai nương tựa nên chỉ cho ngươi một con đường sáng.

Từ tướng mạo xem ra ngươi là người cô độc, là họa quả mà kiếp trước lưu lại… Nếu như muốn được bình an thì phải tu thân dưỡng tính, không bằng đi tới am ni cô ở bên ngoài kinh thành cắt tóc tu hành, tìm kiếm kiếp sau.”
Khóe miệng du hồn giật giật.
Đại sư giả này cũng thật biết mang thù, chỉ vì tiểu sư phụ Vân Chước ngáng trở công việc của hắn mà muốn một cô nương mười mấy tuổi cắt tóc làm ni cô?
Đúng là lòng dạ hiểm độc!
Vân Chước không hề khó chịu, thậm chí còn giật mình nói: “Chẳng lẽ ý của ngài là kiếp trước ta không làm chuyện tốt nên đời này không cha không nương không huynh không đệ, nghèo hèn khốn khổ sao?”
“A Di Đà Phật, đúng là như thế.” Hòa thượng giả từ bi nói.
Một tiểu cô nương mặc áo bông cũ kỹ, không có trưởng bối ở bên, làm việc tùy tiện tùy hứng, tất nhiên không có người nhà quản giáo, lẻ loi hiu quạnh.
Nàng chỉ hơi thông minh một chút, muốn ở chỗ này thừa cơ kiếm chút tiền, bày quầy hàng là giả, giả vờ đáng thương, cầu những người phú quý ở bên cạnh bố thí một hai mới là thật.
Ngược lại có thông minh hơn mấy tên ăn mày bên ngoài một chút, biết phải trả phí vào cửa, bỏ nhỏ kiếm bộn.
“Chậc.” Vân Chước tặc lưỡi, sau đó cười một tiếng: “Ngài vừa mới tính cho ta, vậy đến lượt ta tính cho ngài.”
“Ngài...!là một hòa thượng giả.” Vân Chước trực tiếp mở miệng, ánh mắt rơi vào phía trên đầu hắn: “Vết sẹo trên đầu hẳn còn chưa tới hai năm.”
“Nói bậy.” Không Thiền đại sư kinh ngạc, nhưng trên mặt không chút biến sắc: “Thì ra vẫn chỉ là một tên điên u mê không tỉnh ngộ, đuổi người ra ngoài đi!”
Không Thiền đại sư nói xong, trên mặt lộ ra mấy phần nhục nhã.
Những người khác thấy vậy lập tức cảm thấy tức giận, ánh mắt nhìn Vân Chước cũng không còn đồng tình mà thêm mấy phần chán ghét.
“Thật đúng là một nha đầu không có giáo dục, Không Thiền đại sư chính là cao tăng, há có thể để ngươi tùy ý bôi nhọ? Mau mau cút ra ngoài, nơi này không có ai tìm ngươi đoán mệnh đưa tiền cho ngươi đâu!”


Bình luận

Truyện đang đọc