HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Tỷ không thể làm như vậy!" Khương Nguyên bị hù dọa.

Nhưng Diệp quản gia đã bảo người bắt đầu động thủ, thậm chí cũng mười phần đồng ý với cách làm của đại tiểu thư.

Tiêu gia chỉ là bề ngoài thì vẻ vang, trong sổ sách vẫn rất túng thiếu.

Tước vị bị thu, ruộng công cũng mất, may mà nhân khẩu trong nhà không nhiều, cho nên không đến mức nhập không đủ xuất, thế nhưng không chịu nổi biểu tiểu thư tiêu như thế?

"Chỉ có ta có muốn hay không, chứ không phải là có thể hay không, Khương Nguyên, ta cho là ngươi nên hiểu, ta đã nhắc nhở ngươi rồi con đường phía trước là vực sâu, nhưng ngươi nhất định phải bước một chân vào, lựa chọn này, là cực kỳ ngu xuẩn." Tiêu Vân Chước nhíu mày nhìn nàng ta một cái, sau đó lên xe ngựa của mình rời đi.

Tiêu Vân Chước đi rồi, nhưng quản gia vẫn còn ở đó.

Khương Nguyên bị cưỡng ép mời xuống xe ngựa.

Nha hoàn bên cạnh cũng lộ vẻ hốt hoảng nhìn nàng ta, mặt Khương Nguyên đã đỏ lên, càng không có lựa chọn nào đành phải giao ngân phiếu ra, sau đó cắn răng nghiến lợi bảo nha hoàn về viện tử của mình lấy tiền riêng.

Cô mẫu không ở nhà, bọn họ đều nghe theo Tiêu Vân Chước!

Nàng ta là người ngoài chỉ có thể để mặc cho Tiêu Vân Chước bắt nạt!

Nhưng rõ ràng trước đó Tiêu Vân Chước đã bị vứt đi, những năm này ở bên cạnh cô mẫu tận hiếu chính là nàng ta, ở Tiêu gia cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt cũng là nàng ta, dựa vào cái gì Tiêu Vân Chước vừa đến, nàng ta đã phải lui về sau, nhường chỗ cho Tiêu Vân Chước!

Thấy tận mắt chiếc xe ngựa thuộc về riêng mình bị dỡ ra đến chán nản mộc mạc, chiếc khăn trong tay Khương Nguyên đã sắp bị xé nát rồi.

Nhưng ngay cả thời gian cũng không đồng tình với sự đáng thương của mình, nghe đàn ở Thăng Ba Lâu, là quá giờ sẽ không đợi!

Đến thời gian đã hẹn, Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư hẹn gặp nhau ở bên ngoài Thăng Ba Lâu, cùng nhau đi vào.

Chỗ ngồi bên hồ của Thăng Ba Lâu, cao ba tầng, vị trí cảnh sắc tốt nhất, có thể nghe thấy tiếng chim hót, nghe thấy âm thanh của rừng, xem cá nhảy vọt, như thể Tiên cảnh.

Chỉ là nơi này ở bên ngoài kinh thành, không thể về trong ngày, buổi tối phải tá túc lại sơn trang cách Thăng Ba Lâu không xa.

"Vị trí lần này cũng không dễ tranh." Mạnh Vinh Tư ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vị Oanh cầm sư này vẫn chưa tới 30 tuổi, không chỉ có ngày thường xinh đẹp, mà cầm kỹ cũng cao siêu, rất có linh tính! Hôm nay nơi này có rất nhiều người tới là vì nàng ấy, phải rồi, trong tay nàng ấy còn có một cây đàn cổ, nói sẽ bán giá thấp cho một hậu bối có thiên phú."

"Là đàn cổ gì?" Tiêu Vân Chước tò mò hỏi.

"Cây đàn này tên Cửu Tiêu, nhưng nhiều năm rồi, nghe nói trước khi tiền triều lập quốc, thiên tai các nơi không ngừng, nhất là Tây Bắc đại hạn hán ba năm, một ẩn sĩ không đành lòng để dân chúng chịu khổ, gỡ Hoàng bảng cầu mưa, hắn dùng cây đàn này tấu bảy ngày, dường như đã mời bách tính lên trên chín tầng mây, sau bảy ngày, trời cho mưa rơi xuống, lại thật sự gỡ được nỗi khổ hạn hán! Chỉ tiếc người này không biết đã đi đâu, rất nhiều người nói sau khi cầu được mưa xong đã thổ huyết mà chết..."

"Cũng bởi vậy mà cây đàn Cửu Tiêu này đã trở thành cây đàn nổi tiếng nhất thiên hạ, nếu thật sự muốn bán, sợ là cũng không có mấy người có thể mua được!"

"Oanh cầm sư chỉ cần giá ngàn lượng bạc, chỉ muốn tìm một người, có thể tương hợp cầm ý với nàng ấy..." Mạnh Vịnh Tư biết thật không ít.

Tiêu Vân Chước nghe câu chuyện xưa này, cảm thấy rất quen.

Bình luận

Truyện đang đọc