HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Dũ cũng cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, Vệ công tử này ngày thường mặc dù đa nghi nghĩ nhiều, nhưng hắn cũng không nghĩ tới người này có thể làm ra chuyện cực đoan như thế!

"Bao năm qua, mỗi khi tới gần kỳ thi, cũng thường xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sợ bọn họ bị người khác tính toán, mấy ngày nay không ít lần dặn dò bọn họ bớt đi ra ngoài, vốn cho rằng có thể yên ổn đợi đến lúc thi, không nghĩ tới lại vẫn xảy ra chuyện." Tiêu Văn Dũ có chút tiếc nuối: "Bây giờ Vệ công tử đã bị bắt, đừng nói đến vào thi, chính là công danh cũng không bảo vệ được, cũng may hai người Bùi công tử đều không sao, nếu không lần này vi huynh cũng khó tránh khỏi tội lỗi rồi."

Nói ra thì, việc này may mà có muội muội.

"May mà không sắp xếp người ở Trạng Nguyên Lâu, ngộ nhỡ đốt chỗ kia, quả thực là không dám nghĩ..." Tiêu Văn Dũ lại hít vào một tiếng, sau đó nói: "Đây là bánh ngọt Bùi công tử mua, bảo ta mang tới đặc biệt cám ơn muội."

Tiêu Vân Chước nhận đồ.

"Đại ca vừa mới nói, mỗi khi tới gần kỳ thi là sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Tiêu Vân Chước nhạy cảm hỏi.

"Đây là điều tự nhiên, nhất là trong đồng môn, cho dù ngày bình thường quan hệ không tệ, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, mấy năm trước đã từng có học sinh bởi vì ghen ghét mà lén lút bỏ thuốc xổ vào cơm nước của người khác, mặc dù không đòi mạng người, nhưng đi thi chắc chắn là không thành." Tiêu Văn Dũ ôn hòa khẽ nói: "Nhưng một khi bị người khác phát hiện, chắc là đại tội, cho nên người ác độc cỡ này cũng rất ít."

Tất cả mọi người đều là cử tử, cho dù thi không đỗ, lần sau cũng có thể lại đến.

Nhưng khi đầu óc lệch lạc bị phát hiện, vậy coi như cái gì cũng bị mất, mạo hiểm lớn như vậy, không có mấy người dám làm.

Vệ công tử kia... nhắc tới cũng đáng tiếc.

Người này thật ra rất có tài học, cũng không phải là không làm được bài văn tốt, cho dù lần này không đỗ, nhưng chỉ cần quyết tâm, dĩ nhiên sẽ có thể có được thành tựu, nhưng lại bị gia tộc ảnh hưởng, nóng nảy, lại gặp người khác đả kích, nên đã hoàn toàn đánh mất chính mình.

Tiêu Vân Chước không hứng thú với những chuyện vặt trong đám học sinh, mà chính là cố chấp hỏi thăm: "Vậy... Có những chuyện ngoài ý muốn mà không phải là cố ý hay không."

Tiêu Văn Dũ sửng sốt một chút.

Gần đây hắn cũng nghe phụ thân nói không ít chuyện liên quan tới muội muội.

Nha đầu này vô cùng thích kỳ văn dị sự!

"Cũng không phải là không có." Tiêu Văn Dũ cẩn thận nghĩ một chút, nói.

Vừa mở miệng, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vân Chước dựng lỗ tai lên nghe cẩn thận, hai mắt hơi mở to tràn đầy dục vọng ham học hỏi, nhìn rất là buồn cười.

Tiêu Vân Chước không còn cách nào cả, Quỷ Hồn bên ngoài phần lớn rất nhiều, cũng không phải tất cả Quỷ Hồn đều cần nàng độ!

Thậm chí đại đa số Quỷ Hồn, bọn họ không có nguyện vọng rõ ràng, phiêu đãng chẳng có mục đích, mặc dù nàng cũng có thể tiễn bọn nó đi, nhưng... tiễn không hết!

Cho nên bây giờ nàng độ Quỷ Hồn, hoặc là có duyên phận với nàng, hoặc là tạo thành ảnh hưởng với người sống, oán khí trên người quá nặng.

"Ta có một người đồng môn, rất tài hoa, nhưng người này đúng là số phận không tốt, dựa theo tài hoa của người này, chính là trường hợp đầu tiên, kỳ thi Nguyên, hắn cũng có thể tranh được, nhưng trước khi hắn thi Nguyên bị lạnh nên sinh bệnh, đến mức phát huy không tốt, suýt nữa không đỗ, trước khi thi hương thì phát bệnh sởi, ngứa lạ khó chịu, cũng không có cách nào phát huy tài học của mình như bình thường, lần này thi hội, hắn cũng vô cùng lo lắng, trong kinh còn có hạ nhân cược, cược lần này hắn chắc chắn sẽ lại gặp việc khó, không cách nào đi thi." Tiêu Văn Dũ nói thật.

Tiêu Vân Chước nghe xong, sự kích động trong mắt ít đi mấy phần.

Kiểu tình huống này, phần lớn là liên quan đến số phận, chưa chắc đã là Quỷ Hồn tác quái.

Bình luận

Truyện đang đọc