HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trước đó Tiêu Vân Chước đã nhìn ra La Phi Nguyệt sẽ có một kiếp nạn, mà kiếp nạn này có liên quan đến miệng lưỡi, nàng đã từng nhắc nhở một lần.

Nhưng sau khi tỷ tỷ của La Phi Nguyệt được chôn cất, hai người chưa từng gặp lại, chỉ có thư từ qua lại.

Tiêu Vân Chước kéo người đứng lên: "Lên xe ngựa rồi nói đi."

Nha hoàn nghe xong, cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo Tiêu Vân Chước cùng xuất phát.

Trên xe ngựa, nha hoàn kể lại tình hình tỉ mỉ một lần.

Hôm qua, La Phi Nguyệt tham gia mã hội, vốn dĩ là chuyện rất vui, nhưng ai biết sau khi đến đây, lại thỉnh thoảng nghe thấy người khác nghị luận về tỷ tỷ đã qua đời của nàng ta.

Trong đó có một vị là Quản cô nương, lời nói là khó nghe nhất.

Quản cô nương nói La đại cô nương bị chết không sạch sẽ, trước khi chết không chỉ bị người khác chà đạp mà trong bụng còn có nghiệt chủng, còn nói người như này lại còn vào tổ phần của "Sầm gia", tương lai hợp táng với Sầm công tử, quả thực là ô uế môn đình của Sầm gia!

Còn nói La đại cô nương tham sống sợ chết, nếu như lúc bị bắt cắn lưỡi tự vẫn, cũng sẽ không liên lụy đến vị hôn phu bị mất mặt xấu hổ.

Ngược lại còn nhắc đến La Phi Nguyệt, cảm thấy tỷ tỷ nàng ta dơ bẩn cỡ này, là muội muội nào có thể tốt hơn? Nữ tử này nên cạo tóc làm ni cô...

Lời nói này rất quá đáng, La Phi Nguyệt sao có thể chịu được?

Nàng ta ở ngay tại đó làm rùm beng lên với Quản cô nương.

Quản cô nương này chính là cháu gái của Quý Phi, cũng rất tôn quý, hai người không ai nhường ai, ầm ĩ vô cùng lợi hại, thậm chí còn động thủ, ngay cả hạ nhân hai bên cũng tham gia.

Về sau còn là phu nhân làm chủ mã hội này phát hiện ra, cưỡng ép kéo hai người ra, không cho tiếp tục ồn ào nữa.

La Phi Nguyệt hầm hừ trở về thay y phục, bởi vì tâm trạng không tốt, lại nghĩ tới tỷ tỷ chết thảm, nàng ta không để hạ nhân đi theo, tự mình tản bộ xung quanh, lại không nghĩ rằng đợi lúc nàng ta trở về, Quản cô nương chết rồi.

Có người nói, nhìn thấy La Phi Nguyệt ở bên hồ nhỏ lại ầm ĩ với Quản cô nương một trận.

Quản cô nương chết chìm trong hồ nhỏ, mọi người cũng cảm thấy là La Phi Nguyệt ra tay.

La Phi Nguyệt dĩ nhiên là không nhận, nhưng nàng ta có hiềm nghi lớn nhất, cứ thế bị giam ở nơi đó một đêm chưa về, bây giờ La gia cũng phái người tới rồi, nhưng La Phi Nguyệt nhớ tới lời mà trước đó Tiêu Vân Chước đã nói, lúc này mới khăng khăng mời nàng cũng tới xem một chút.

Tiêu Vân Chước nghe vậy, cũng hơi kinh ngạc.

Lúc trước xem tướng cho La Phi Nguyệt, chỉ có thể nhìn ra nàng ta có kiếp nạn mà thôi, bởi vì kiếp nạn này chưa đến, dĩ nhiên không thể biết rõ được nguyên do cụ thể.

Không nghĩ tới, lại còn là án.g.i.ế.t người.

Từ lời của nha hoàn này mà xem, vị Quản cô nương kia... Bị chết cũng không oan.

Lúc trước nguyên nhân cái chết của La Phi Diên truyền ra, mặc dù có một số người cảm thấy nàng ấy lúc còn sống không trong trắng, thế nhưng không dám lớn tiếng tuyên truyền như vậy, hơn nữa, khi La Phi Diên còn tại thế, tính tình thiện lương, ngây thơ, đối xử với người thân thiết rộng lượng, bị người khác sỉ nhục cũng không tính toán, làm sao lại có người vô liêm sỉ như này chứ, không đi trách cứ ác nhân, ngược lại còn đến sỉ nhục người bị hại đã qua đời?

Trong số đám quỷ hồn mà Tiêu Vân Chước gặp, La Phi Diên để lại cho nàng ấn tượng cực sâu.

Bây giờ Quản cô nương và La Phi Diên mặc dù đều là người chết, nhưng nàng dĩ nhiên vẫn sẽ thiên vị với người mà mình yêu quý kia.

Qua một lúc lâu, mới tới trang trại nuôi ngựa này.

Hôm qua người tới nơi này cưỡi ngựa, qua quan phủ loại trừ, người hoàn toàn không có hiềm nghi đã rời đi, còn dư lại mấy người có chút liên quan hoặc là đối với chuyện này tò mò nên ở lại.

Nha hoàn dẫn nàng đến nơi ở của La Phi Nguyệt trước.

La Phi Nguyệt dù sao cũng là thiên kim của Quốc Công Phủ, gần đây mặc dù có quan binh trấn giữ, nhưng trước khi kết án, cũng sẽ không có ai đưa nàng ta đi làm tù nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc