THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Sau khi nghe Diệp Mặc nói, sắc mặt cô gái vốn khá bình tĩnh đã lập tức tức trở nên tái nhợt, cái bớt màu hồng rõ ràng làm nổi bật lên gương mặt xấu của cô.

Qua một hồi lâu cô ta mới dần dần bình tĩnh lại, cô nói với giọng khàn khàn:

- Không sai, tôi cũng là một người phụ nữ ác độc. Cuộc đời tôi cho đến giờ hối hận nhất là nghe lời tên súc sinh Bác Dung lừa dối Ngũ đaị ca, khiến cho anh ấy cùng bạn anh ấy chết không nhắm mắt. Bởi vì tôi ngu ngốc nên mới đi tin tưởng cái tên Bác Dung súc sinh kia. Chuyện này ngoại trừ tôi và Bác Dung thì không còn ai biết nữa, anh vì sao biết được chuyện này, khẳng định là tên Bác Dung súc sinh kia đã nói cho anh nghe.

Nói xong, cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói rằng:

- Nếu như anh là bằng hữu của hắn, coi như tôi chưa từng nói gì.

Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

- Tôi đích thực biết người này, cũng coi như là bằng hữu của hắn, lúc đó hắn kể cho tôi câu chuyện này, thì cũng không phải chỉ có một mình tôi.

Cô ta cũng không nghi ngờ lời nói của Diệp Mặc, nhưng vẫn nói tiếp:

- Sau khi hắn cướp đi 'Thảo hoàn đan' của tôi dĩ nhiên là muốn giết tôi dể diệt khẩu. Chỉ là vì ngẫu nhiên, tôi chạy thoát một mạng, nhưng lại bị tên súc sinh này hủy đi dung nhan. Sau này tôi vẫn luôn đi theo hắn, muốn giết hắn. Đáng tiếc hắn quá cẩn thận, cho dù là tôi đã đem tất cả khả năng để học cách ẩn nấp, tôi cũng vẫn không có một cơ hội, cho đến một ngày….

Diệp Mặc cũng hiểu rõ vì cô ta chỉ cần nhìn hắn một cái, liền biết hắn sử dụng pháp bảo che giấu thân phận, hóa ra là cô chuyên luyện loại công phu này.

Cô gái mang theo thần sắc phẫn hận nói rằng:

- Ngày đó hắn dẫn theo tình nhân khác, đi đến biển sâu của Vô Tâm Hải, tôi tuy rằng biết mình không thể giết hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà theo dõi hắn, tôi muốn tìm một cơ hội. Khiến tôi không ngờ chính là súc sinh kia cùng tình nhân của hắn sau khi nói mấy câu, cô ta liền chỉ vào hắn mắng to. Thế là hắn đột nhiên động thủ với cô tình nhân đó, lúc này cô ta đã bị thương nặng. Trước khi cô ta sắp chết đã chạy trốn vào Vô Tâm Hải, gặp lúc tôi trốn ở đó đã cứu được cô ta.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Bạn gái của Bác Dung kia tên là Du Nương Yến phải không?

- Anh biết sao?

Cô gái càng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, chuyện này khẳng định Bác Dung sẽ không nói ra, vậy đối phương làm sao biết được.

Thế nhưng rất nhanh cô liền gật đầu nói rằng:

- Đúng vậy, cô ấy là Du Nương Yến, tuy răng được tôi cứu lên, đáng tiếc là cũng không thể sống sót được, vết thương của cô ấy quá nặng. Lúc sắp chết, cô ấy đem hết những gì mà cha cô lưu lại tặng cho tôi…

Diệp Mặc nghe đến đó, ánh mắt lập tức sáng lên. Cha của Du Nương Yến chính là Du Bạch Sinh, những vật mà Du Bạch Sinh lưu lại hiển nhiên có 'Khổ trúc', lẽ nào cô gái này muốn dùng 'Khổ trúc' để giao dịch sao? Điều đó không có khả năng, thứ đồ này trân quý như vậy mà

Tựa hồ thấy được sự biết đổi trong ánh mắt của Diệp Mặc, cô gái này âm thầm thở dài, cô phỏng chừng chính mình tìm không đúng người. Vừa nghe đến di sản đã có biểu tình như thế kia. Thế nhưng lúc này cô đã lắp tên vào cung, không thể không bắn

Nghĩ tới đây cô không thể làm gì khác hơn là nói rằng:

- Anh hẳn là biết cha của Du Nương Yến là ai rồi, không sai, chính là Du Bạch Sinh tiền bối. Nếu như anh có thể giết chết Bác Dung, tôi sẽ đem toàn bộ những thứ Du Bạch Sinh tiền bối lưu lại giao cho anh. Bên trong không chỉ có trên chục triệu linh thạch thượng phẩm, còn có vài món chân khí, thậm chí có một chân khí thượng phẩm. Tôi thấy thứ đồ trân quý nhất bên trong là một viên ‘Hư lạc đan’…

Không đợi cô ta nói xong, Diệp Mặc đã cắt đứt lời của cô mà nói rằng:

- Cô nói thứ trân quy nhất mà Du Bạch Sinh tiền bối lưu lại là ‘Hư lạc đan’?

Cô gái kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, sau đó nói:

- Lẽ nào 'Hư lạc đan' còn không đủ trân quý hay sao?

Nói xong lại bổ xung thêm một câu:

- Không sai, 'Hư lạc đan' cũng không nhất định là trân quý nhất.

Diệp Mặc nhất thời thất vọng, 'Hư lạc đan' tuy rằng trân quý, thế nhưng Diệp Mặc tin tưởng hắn khẳng định chỉ cần có linh thảo của 'Hư lạc đan', hắn có thể tự mình luyện chế được 'Hư lạc đan'. Hắn quan tâm nhất chính là 'Khổ trúc', vì sao không thấy cô gái này nhắc đến 'Khổ trúc'.

- Còn có thứ gì khác không?

Diệp Mặc không cam lòng, lại tiếp tục hỏi một câu.

Cô gái kỳ quái nhìn Diệp Mặc một chút, thấy hắn là tu sĩ Nguyên Anh thì dĩ nhiên là đối với 'Hư lạc đan' không phải là rất coi trọng, trái lại còn hỏi có gì đặc biệt khác hay không, thực sự là rất kỳ quái.

Thế nhưng cô vẫn nói tiếp:

- Nương Yến xác thực có nói qua còn có một thứ khác, chỉ là cô cũng không nói tên gọi của nó là gì, cô ấy nói đó là đồ vật gia truyền. Nếu như gặp được người có khả năng giúp cô và cha cô báo thù, thì hãy đem chỗ cất đồ này nói cho người đó, cô ấy chỉ nói cho tôi biết món đồ đó tuyệt đối không kém hơn so với 'Hư lạc đan'.

- Được, tôi đồng ý cùng cô giao dịch. Tôi giết Bác Dung, sau khi trở lại cô đem nơi cất đồ vật nói cho tôi biết.

Diệp Mặc không chút do dự mà đồng ý giao dịch với cô gái kia, hắn khẳng định Du Nương Yến cũng không nói ra thứ đồ kia là 'Khổ trúc'. 'Khổ trúc' quá mức kinh người, Du Nương Yến không có nói cho cô gái này cũng là bình thường. Sẽ không kém hơn so với 'Hư lạc đan' sao? Một khi 'Khổ trúc' xuất hiện, thì 'Hư lạc đan' tính là cái gì? Coi như là một vạn viên 'Hư lạc đan' cũng không hơn được so với 'Khổ trúc'. Đây chính là linh căn thượng cổ đó.

Hơn nữa đối với tên Bác Dung này, Diệp Mặc vốn định sẽ giết y, có thêm một giao dịch thì đối với hắn sẽ càng tốt hơn.

- A….

Cô gái này không ngờ Diệp Mặc lại thẳng thắn như vậy, cô chỉ là nói ra di ngôn của Du Nương Yến, hắn đã lập tức đồng ý rồi.

Diệp Mặc biết cô ta kinh ngạc cái gì, hắn mỉm cười nói rằng:

- Tôi chỉ cần biết nơi cất giấu đồ, về phần tiền bối Du Bạch Sinh lưu lại cái gì, bao không cả 'Hư lạc đan' tôi đều không cần đến.

- Anh không cần 'Hư lạc đan'?

Cô gái càng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô nghĩ không ra đối phương đã là tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà cả 'Hư lạc đan' cũng không hấp dẫn được hắn.

Diệp Mặc gật đầu:

- Không sai, tôi không cần 'Hư lạc đan', cô chờ tôi tại Vẫn Chân Điện, sau khi giết Bác Dung, tôi sẽ hỏi cô nơi cất đồ.

Cô gái lần thứ hai trầm mặc một lúc lâu, xác nhận Diệp Mặc nói là thật, lúc này mới hít một hơi nói:

- Lúc trước tôi nghĩ sai rồi, anh thật sự là mội người quang minh lỗi lạc.

Nói xong cô lấy ra một bản đồ bằng da đưa cho Diệp Mặc nói rằng:

- Đồ vật được cất giấu ngay bên trong Vẫn Chân Điện, còn đây là địa đồ. Nương Yến nói, thứ này tuy rằng là của tổ tiên Du gia, thế nhưng ở trong tay bọn họ lại không có cách nào nuôi sống, sau đó Du Bạch Sinh tiền bối đã đem thứ này gửi lại Vẫn Chân Điện. Vốn cái địa đồ này phải sau khi nhìn thấy đầu Bác Dung mới lấy ra, thế nhưng tôi nghĩ, nếu vậy cho dù là anh giết được Bác Dung rồi, cũng phải chờ ba mươi năm nữa.

Diệp Mặc tiếp nhận địa đồ trong lòng đầy bất ngờ, nếu cô gái này không lấy ra địa đồ, thì dù là hắn giết được Bác Dung rồi, thế nhưng vẫn không thể lấy được 'Khổ trúc' sao? Vẫn Chân Điện ba mươi năm mới mở ra một lần, ai biết ba mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất 'Khổ trúc' bị người khác phát hiện cầm đi, hắn càng buồn bực hơn.

Thế nhưng bây giờ, hắn cũng đã lấy được rồi, mà vẫn còn chưa làm việc cho người ta?

Cô gái kia thấy Diệp Mặc thu hồi địa đồ, lần thứ hai nói:

- Tôi kỳ thực đã không có tư cách tiến nhập Vẫn Chân Điện rồi, tôi lần này đến chỉ vì muốn tìm người giết tên súc sinh Bác Dung kia. Tiền bối nếu đã nhận địa đồ, mong rằng sẽ không nuốt lời. Nếu như người có khả năng trở ra tôi vẫn ở quảng trường thành Vẫn Chân đợi người.

Diệp Mặc thản nhiên cười, đem địa đồ thu hồi lại sau đó nói rằng:

- Cô xem tôi giống loại người sẽ nuốt lời sao? Cô yên tâm đi, coi như là không có giao dịch này, tôi cũng nhất định phải giết tên Bác Dung. Thế nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, theo tôi được biết Bác Dung hẳn là cũng không có tư cách tiến nhập Vẫn Chân Điện phải không? Chuyện này tôi mong cô có thể giải thích.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm như vậy, cô gái cắn răng nói:

- Bới vì tên của Bác Dung và cha của hắn thật sự rất giống nhau, cha con hai người để lừa gạt lấy tấm bản đồ kia của Du gia. Bất kể thủ đoạn điên rồ nào cũng dùng. Sau khi cha của hắn chết, hắn kế thừa tất cả những gì của cha hắn bao gồm cả cái tên Bác Dung, tội nghiệp cho Nương Yến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi…

Tuy rằng cô gái kia không có nói rõ, thế nhưng Diệp Mặc đã nghe đến tê dại cả da đầu. Hắn đã hiểu rõ chuyện này rồi. Thế gian này còn có hai cha con vô sỉ như vậy. Vậy Du Nương Yến kia cũng quá ngu ngốc đi, sự thay đổi của một người không ngờ lại đến lúc sắp chết mới nhận ra. Nếu như là Du Bạch Sinh khẳng định sẽ không bị lừa, đáng tiếc chính là Du Bạch Sinh một trăm năm mươi năm trước đã bị một Bác Dung trước đó bán đứng rồi.

Cô gái kia thấy Diệp Mặc ngạc nhiên, lặng lẽ đứng lên, hướng tới Diệp Mặc thi lễ, không nói một lời nào, xoay người rời đi.

- Chờ một chút.

Diệp Mặc xuất ra một bình ngọc đưa cho cô ta rồi nói:

- Có thể đây mới là thứ mà cô cần.

Hắn không hỏi việc ân ân oán oán giữa cô và Bác Dung khi đó, hiển nhiên mấy thứ nội tình này, Diệp Mặc cũng không có hứng thú.

Cô gái kia tiếp nhận bình ngọc mà Diệp Mặc đưa cho. Có chút nghi hoặc mở ra nhìn, nhất thời chấn động kêu lên:

- 'Thảo hoàn đan'? Còn là 'Thảo hoàn đan' hạng nhất?

Cô nghĩ không ra năm đó hao tổn tâm cơ, thương tổn chính người mình yêu cùng với bạn của anh ta, mới có được một viên 'Thảo hoàn đan' trung phẩm. Mà hôm nay, cô chỉ là tùy ý nói mấy câu, lại có được một viên 'Thảo hoàn đan' hạng nhất, nhân sinh kỳ ngộ lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.

'Hư lạc đan' tuy rằng trân quý hơn so với 'Thảo hoàn đan', thế nhưng đối với cô mà nói nó giống như hoa trong sương, coi như là nắm ở trong tay cũng không có bất luận tác dụng gì. Bởi vì cô biết với tư chất của cô, muốn có 'Thảo hoàn đan' để tấn cấp Nguyên Anh, giống như là người si nói mộng rồi. Có thể là Du Nương Yến thấy được điểm này ở cô nên lúc ấy mới giao cho cô những thứ này.

Thế nhưng bây giờ không giống rồi, có 'Thảo hoàn đan' cô có thế tấn cấp lên Nguyên Anh, 'Hư lạc đan' đối với cô mà nói không còn là hoa trong sương nữa rồi.

Thảo nào người thanh niên này đối với 'Hư lạc đan' không để vào trong mắt, hóa ra hắn căn bản là có nhiều rồi. Chính cô cũng chưa từng nghe nói qua có người nào có thể tùy ý xuất ra 'Thảo hoàn đan' hạng nhất. Xem ra giúp cho người thuận lợi chút cũng tốt, cô vừa cho đối phương chút thuận lợi, cô lập tức nhận được báo đáp lớn nhất đời.

Tội nghiệp tên Bác Dung kia để cướp được của mình một viên 'Thảo hoàn đan' bậc trung, đã phải dùng hết mọi tâm tư, người ta đây chỉ tùy ý liền đưa ra một viên 'Thảo hoàn đan' hạng nhất.

Cô cũng không biết rằng Diệp Mặc đối với 'Hư lạc đan' cũng không phải là hoàn toàn không để ý. Mà là lực hấp dẫn của 'Khổ trúc' siêu việt hơn bất cứ đồ vật gì. Cô gái này mang đến cho hắn tin tức của 'Khổ trúc', tuy rằng Diệp Mặc khinh thường hành vi của cô trước đây, thế nhưng đối với điểm này xác thực là vô cùng cảm kích. Có thể có được một gốc 'Khổ trúc', sẽ khiến cuộc đời hắn khác hẳn

Hơn nữa Diệp Mặc cũng cảm giác được cô gái này tính tình so với trước kia đã thay đổi rồi. Trước vì 'Thảo hoàn đan' làm hại hai người bạn, mà hiện tại để báo thù, ngay cả 'Hư lạc đan' cũng không giấu giếm.

Bình luận

Truyện đang đọc