THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Tính tình Diệp Mặc Hư Nguyệt Hoa quá rõ rồi, quyết đoán cương nghị, hơn nữa trước giờ chưa bao giờ muốn thua thiệt. Người khác đối với hắn mùng một, hắn nhất định phải trả lại mười năm. Nếu như cô nói cho Diệp Mặc biết ai đánh cô, thì lập tức sẽ khơi mào xung đột. Cuối cùng cô chết là chuyện nhỏ, nhưng cũng sẽ liên lụy cả đến Diệp Mặc.

Hư Nguyệt Hoa ở Tu Chân giới Nam An châu cũng không phải là một hai ngày, đương nhiên biết tu sĩ và cổ võ tu luyện khác nhau rất nhiều. Diệp Mặc ở Trái đất rất lợi hại, nhưng cho dù Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, hắn làm sao có thể đối kháng được với tu sĩ đây? Nơi này bất kỳ tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh nào đều có thể lập tức giết chết cô và Diệp Mặc.

Mấy năm nay, nếu không phải cô nhẫn nhịn, thì xác của Hư Nguyệt Hoa cô cũng sớm đã lạnh rồi, làm gì còn có thể chờ đến ngày hôm nay?

Diệp Mặc đi vào, Hư Nguyệt Hoa ôm lấy Diệp Mặc khóc lóc, đến khi Diệp Mặc nói chuyện, khoảng thời gian này trong Lão Thực đan các cũng không có ai lên tiếng.

Ba tên tu sĩ Kim Đan đó vì không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mới không lên tiếng, còn Phùng Lão Thực lại càng không dám nhúc nhích, gã đã nhận ra Diệp Mặc, nhiều năm trước Diệp Mặc đã đến đan các của gã. Cho nên gã căn bản không cũng quan tâm gì đến Diệp Mặc, chỉ là một tu sĩ Kim Đan, cho dù bây giờ thăng cấp rồi cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.

Diệp Mặc vỗ vỗ tay Hư Nguyệt Hoa đang kéo quần áo hắn nói:

- Chị Nguyệt Hoa, không cần lo lắng.

Nói xong Diệp Mặc cũng không hỏi Hư Nguyệt Hoa thêm gì nữa, mà lại lạnh lùng nhìn ba tu sĩ hai nam một nữ kia hỏi:

- Vừa nãy là ai đã ra tay?

Không đợi ba tên tu sĩ Kim Đan kia trả lời, lại có một người vừa cười ha hả, vừa bước vào đan các này.

Tiến vào đó không ngờ lại là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ chín, thân hình cao lớn, râu quai nón, khuôn mặt cực kỳ khoa trương.

- Haizz, Phùng Lão Thực, anh hôm nay làm ăn cũng được đấy chứ, sao lại có nhiều người đến tìm anh luyện đan thế này?

Tu sĩ này vừa mời bước vào liền tùy ý hỏi một câu.

Sau khi nói xong, y bỗng nhiên lấy ra một hộp ngọc nhét vào trước ngực Phùng Lão Thực nói:

- Phùng Lão Thực, đồ tôi lấy đến rồi, anh đưa đan dược cho tôi đi. Ha ha, Mạc Vu tôi sao có thể lừa anh được.

Phùng Lão Thực gật đầu, chậm rãi mở hộp ngọc đó ra.

Mặc dù Phùng Lão Thực chậm rãi, nhưng Diệp Mặc lại rất rõ có thể nhìn thấy tay Phùng Lão Thực đang run rẩy, rõ ràng trong lòng đang vô cùng kích động.

- Ngưng Nguyên quả…

Vừa mở hộp ngọc đó ra, Hư Nguyệt Hoa liền kinh ngạc thốt lên, cô nhận ra bên trong hộp ngọc đó chính là Ngưng Nguyên quả, là linh quả cấp bảy, luyện chế ra Phá Thần đan.

Hư Nguyệt Hoa sau khi bật ra ba từ đó, lập tức dùng tay che miệng lại, sắc mặt trắng bệch, cô biết vừa rồi mình quá lỗ mãng rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Kiến thức của cô không sai, nhận ra đó chính là Ngưng Nguyên quả.

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Diệp Mặc trong lòng đã hiểu tại sao tay Phùng Lão Thực lai run rẩy, vì NGưng Nguyên quả là thứ để luyện chế Phá Thần đan. Phùng Lão Thực mặc dù ẩn giấu tu vi, nhưng cũng chỉ là tu sĩ Hư Thần cấp chín, tác dụng của Phá Thần đan đối với gã có thể tưởng tượng được. Đó là đan dược khiến tu sĩ Hư Thần viên mãn thăng cấp lên Ngưng Thể, đối với Phùng Lão Thực mà nói cũng là quá cần thiết.

Hư Nguyệt Hoa tái nhợt nghiêm mặt nói:

- Vì tôi học qua luyện đan, cho nên đối với những linh thảo này cũng biết rất rõ…

Mặc dù Hư Nguyệt Hoa chưa nói xong, Diệp Mặc cũng đã hiểu ra ý của Hư Nguyệt Hoa. Hư Nguyệt Hoa chắc chắn khi vừa đến đây, phát hiện nguyên liệu cô liều mạng tìm kiếm căn bản không có cách nào mua được đan dược, hoặc là căn bản không mua được. Cho nên mới nảy ra ý nghĩ tự mình luyện đan trong đầu.

Thực ra rất nhiều tu sĩ đều có suy nghĩ này, không chỉ có Hư Nguyệt Hoa, nhưng phần lớn có suy nghĩ này đều là Tán Tu, còn một số tu sĩ của môn phái, bình thường đều không đi làm chuyện vô công vô dụng này, điều này hoàn toàn là lãng phí thời gian. Muốn trở thành một đan sư luyện đan cao cấp, nguyên liệu và tài nguyên hao phí, so với đan dược tu luyện mua được cũng không chỉ nhiều hơn gấp mấy trăm lần.

Hư Nguyệt Hoa căn bản cũng không tiếp xúc qua với Tu Chân, phạm lỗi này cũng không có gì là ngạc nhiên.

- Đúng vậy, hơn nữa tỉ lệ cũng không tệ lắm.

Ngữ khí Phùng Lão Thực nói chuyện cũng run rẩy lên. Gã có thể trấn định tay mình, lại không thể nào kìm chế được ngữ khí xúc động của mình.

- Phùng Lão Thực, linh dược tôi mang đến rồi, vậy Phá Thần đan của anh đâu?

Tu sĩ tên Mạc Vu giục, rõ ràng đối với sự phản ứng chậm trễ của Phùng Lão Thực cũng không hài lòng chút nào.

Diệp Mặc nghe thấy tên tu sĩ tên Mạc Vu này không ngờ lại mang Ngưng Nguyên quả đến đổi lấy Phá thần đan, lập tức lắc lắc đầu. Phùng Lão Thực nếu như có Phá Thần đan, gã nhìn thấy Ngưng Nguyên đan thì cũng sẽ không kích động như vậy. Diệp Mặc chắc rằng, Phùng Lão Thực không có Phá Thần đan. Gã nói dùng Phá Thần đan đổi lấy Ngưng Nguyên quả của Mạc Vu, 100% là nói dối.

- Được được, tôi lập tức bảo sư huynh tôi mang ra cho anh.

Phùng Lão Thực liền nói, nói xong, không đợi Mạc Vu trả lời, cũng phát ra một đường tin tức.

Mạc Vu nhíu mày, y không ngờ Phá Thần đan cũng không ở chỗ Phùng Lão Thực này. Y đương nhiên không phải thằng ngốc, đối với tu sĩ Hư Thần mà nói sự quý giá của Phá Thần đan còn vượt lên trên bất kỳ đan dược nào. Y sở dĩ đến tìm Phùng Lão Thực để đổi đan dược, chủ yếu là vì có một lần ngẫu nhiên biết được tin tức, nói Phùng Lão Thực có một viên Phá Thần đan, là do sư phụ của Phùng Lão Thực để lại.

Sau đó y còn cố ý đến hỏi Phùng Lão Thực, khi Phùng Lão Thực ấp anh ấp úng, y lấy được tin tức xác thực, Phùng Lão Thực quả thực có một viên Phá thần đan, nhưng không bán ra, chỉ có thể dùng Ngưng Nguyên quả để đổi.

Mạc Vu mặc dù tính tình phóng khoáng, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cướp của Phùng Lão Thực, cho nên y cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Phùng Lão Thực chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh làm sao lại dám nói với mình có Phá Thần đan. Y là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ chín đến tìm Phùng Lão Thực đổi lấy Phá Thần đan, đương nhiên sẽ không sợ Phùng Lão Thực đánh lén y.

Mà bây giờ Phùng Lão Thực lại nói Phá Thần đan không có bên người gã, Mạc Vu lập tức nghi ngờ, y trực tiếp giơ tay về phía Phùng Lão Thực nói:

- Cứ đưa lại Ngưng Nguyên quả cho tôi đã, đợi Phá Thần đan đến rồi đổi sau.

Phùng Lão Thực lại cười ha hả nói:

- Không vội, đan dược sẽ tới ngay bây giờ đây, sao lại không có chút kiên nhẫn như vậy chứ.

Mạc Vu rõ ràng biết không đúng, sắc mặt lạnh lùng, cũng đã giơ tay ra tóm lấy Phùng Lão Thực.

Phùng Lão Thực hừ lạnh một tiếng, một đường ô quang lóe ra, trực tiếp đập vào tay của Mạc Vu, Mạc Vu bực mình hừ một tiếng lùi ra xa, nặng nề đập vào tường của Lão Thực đan các. Còn tay của y thì lại đầm đìa máu, rõ ràng vừa nãy đã bị Phùng Lão Thực đánh lén.

Mạc Vu mặc dù nặng nề đập vào tường của đan các, nhưng đan các của Phùng Lão Thực này lại vững như núi Thái Sơn, đến chút ảnh hưởng cũng không có. Nhưng đan các này của Phùng Lão Thực cũng không đơn giản, thực ra Diệp Mặc cũng đã nhìn ra rồi, bên trong đan các này có vài trận pháp, chỉ có điều đẳng cấp những trận pháp này trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ là cấp thấp mà thôi.

- Anh cũng là tu sĩ Hư Thần…

Mạc Vu lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, Phùng Lão Thực không ngờ cũng là tu sĩ Hư Thần. Hơn nữa còn là một tu sĩ Hư Thần còn lợi hại hơn y một chút, nếu không vừa nãy, Phùng Lão Thực cũng sẽ không đánh lén được y.

Phùng Lão Thực cười ha hả, cũng không trả lời lại, mà lại nhìn hướng về phía cửa. Lúc này ngoài cửa của Lão Thực đan các lại có một tu sĩ to béo tiến vào, không ngờ lại là một tu sĩ Hư Thần viên mãn.

Tên tu sĩ Hư Thần này vừa mới bước vào cũng chưa ẩn giấu tu vi, Mạc Vu vừa nhìn liền biết được, chuyện hôm nay chỉ sợ khó có thể êm đẹp được rồi.

Tên tu sĩ vừa mới bước vào sau khi nhìn thấy Phùng Lão Thực cười ha hả nói:

- Tam đệ, đệ còn sống thoải mái hơn chúng tôi nhiều đấy, đệ nhìn xem chúng tôi mới là không thấy mặt trời đây.

Phùng Lão Thực cười ha hả nói:

- Nhị ca, bây giờ ca cũng có thể ra ngoài được rồi, đám người tự cho mình là đúng kia sớm cho rằng chúng ta đã chết rồi. Bây giờ bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, còn có ai có thể nhớ anh em chúng ta còn sống hay không?

Tên tu sĩ to béo bước vào gật đầu nói:

- Lần trước nếu không phải là đệ, ca sớm đã bị đám tạp mao của Vô Cực tông kia giết chết rồi. Mẹ kiếp, không biết tên khốn nào, không ngờ lại nộp đầu anh em chúng ta lên.

Hai người kia nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, giống như những tu sĩ xung quanh như không khí vậy, ngay cả Mạc Vu Hư Thần hậu kỳ cũng không được chúng coi ra gì.

Diệp Mặc lại biết tự tin của hai tên này tại sao lại lớn như vậy, vì nơi này có một khốn trận đỉnh phong cấp sáu, trận pháp này một khi khởi động, cho dù tên béo kia không đến, thì Phùng Lão Thực một mình cũng có thể xử lý được Mạc Vu.

Lúc này Mạc Vu cũng biết rõ, gã thật sự bị đánh lén. Chẳng những Phùng Lão Thực là một tu sĩ Hư Thần, đồng bọn của Phùng Lão Thực đồng thời còn là một tu sĩ Hư Thần.

- Sao vẫn còn mấy con kiến hôi này?

Tu sĩ to béo kia sau khi nói xong, nhìn thấy mấy người Diệp Mặc, tùy ý nói ra một câu.

Phùng Lão Thực cười ha hả, đưa tay chỉ một vòng. Cửa hàng Lão Thực đan các cũng đã đóng cửa rồi. Phùng Lão Thực đợi sau khi đóng cửa rồi, lúc này mới nói:

- Mấy con kiến hôi xui xẻo này, đợi chút nữa sẽ bị giết chết hết.

- Tiền bối, vãn bối bằng lòng vì…

Một tu sĩ Kim Đan tầng thứ ba trong đó nghe thấy Phùng Lão Thực nói muốn giết chết hết, lập tức phát hoảng, vội vàng xin tha mạng.

- Dài dòng.

Tên tu sĩ to béo kia nhíu mày, giơ tay lên tát một cái, tên tu sĩ Kim Đan xin tha mạng kia không ngờ lại bị cái tát này tát cho phun máu.

Hư Nguyệt Hoa bỗng nhiên không phát run nữa, cô thở dài nói với Diệp Mặc:

- Có thể chết cùng người mình quen biết, tôi cũng coi như là không cô đơn rồi. Diệp Mặc, anh biết mấy năm nay tôi sống thế nào không? Tôi bây giờ nhớ lại, cũng không dám tin.

Diệp Mặc cũng như không có chuyện gì xảy ra lại hỏi:

- Cô không dám tin cái gì?

- Tôi không thể tin được, tôi vẫn còn sống đến ngày hôm nay, đúng là không dám tin được. Có bao nhiêu lần, tôi đều cho rằng mình chết chắc rồi, chết ở một nơi tha hương mà ngay đến mình cũng không dám tưởng tượng ra…

Giọng điệu của Hư Nguyệt Hoa lại bắt đầu run rẩy, nhưng sau khi nói vài câu, cô lại hoàn toàn bình tĩnh trở lại, rõ ràng cũng đã ôm ý niệm chết là cái chắc trong đầu rồi.

Diệp Mặc nói đùa:

- Hôm nay không phải tôi đến, cô vừa nãy liền đi ra ngoài rồi, cũng không gặp cảnh này, đáng tiếc là tôi lại ngăn cô lại.

- Không, tôi nói đều là sự thật, chỉ có điều lại liên lụy đến anh. Tôi quả thực quá mãn nguyện rồi, có thể chết cùng người mà mình quen biết. Nơi này căn bản không phải là nơi mà con người có thể lưu lại được, nếu như có thể, tôi thà rằng đang ở thành Lạc Nguyệt còn hơn.

Hư Nguyệt Hoa lắc đầu nói.

Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Tôi quả thực vừa mới từ thành Lạc Nguyệt ở Trái đất đến đây…

- Haizz, không ngờ lại là hai con kiến hôi không sợ chết, còn học anh em chúng ta ôn lại chuyện xưa, ha ha…

Tên tu sĩ to béo sau khi nói một câu, bỗng nhiên cười ha hả.

Bình luận

Truyện đang đọc