Thời Không Thoa bay thẳng qua Thánh đạo Tàn giới, Diệp Mặc cũng không có phương hướng đại khái, hắn lúc trước đến Trường Phí Thánh Đạo thành là do bị truyền tống đến Húc nguyệt Thánh đạo. Húc nguyệt Thánh đạo cách xa Mộ hoa Thần sơn, cho dù là Tố đạo Thán đế bình thường đến đó cũng phải mất mấy chục năm, Diệp Mặc đoán chừng, cho dù hắn muốn đến nơi mà lúc trước hắn đến cũng không đơn giản.
Trừ phi hắn giống như tông môn cực lớn kia, có truyền tống trận tương đối kín và an toàn, nếu không không thể nào trong thời gian ngắn lại đến được Mộ hoa Thần sơn.
Diệp Mặc quyết định giao Thời Không Thoa cho Cừu Nhưỡng và Vô Ảnh điều khiển, hắn và Mục Tiểu Vận ở trong khoang thuyền tiến vào Thế giới trang vàng.
Mục Tiểu Vận biết tu vi của mình quá thấp, nếu như muốn giúp Diệp Mặc, cô nhất định phải nhanh chóng tăng tu vi của mình lên. Sau khi vào Thế giới trang vàng, Mục Tiểu Vận lại bắt đầu bế quan trong trận bàn thời gian. Có sự chỉ điểm của Diệp Mặc, cùng với các loại Tiên đan và Thần linh mạch, tiến bộ của Mục Tiểu Vận có thể nói cực nhanh.
Diệp Mặc cũng bắt đầu bế quan, Hỏa linh Tiểu Thanh của Thanh Như Hiểu Thiên cũng đã dung hòa hồn đèn, chỉ có điều tốc độ dung hòa Thí Đạo rất chậm. Diệp Mặc biết, mặc dù mồi lửa của hắn có thể là đệ nhất hỏa diễm trong Tiên giới, nhưng muốn dung hòa được với thứ cao cấp như này, đảng cấp mồi lửa của hắn cũng có chút thấp.
Tử Đao không thể nào thăng cấp được, càng khiến Diệp Mặc bất mãn với người con gái Cơ Tích kia. Người con gái này nợ hắn một cái hồ lô, đến bây giờ vẫn chưa trả lại cho hắn. Diệp Mặc cho rằng, người con gái này rất có khả năng muốn quỵt nợ, lúc đó hắn vì muốn cứu Tiểu Vận, cũng không nhớ đến chuyện đi hỏi Cơ Tích.
Diệp Mặc không biết Cơ Tích vốn dĩ cũng định trả lại hồ lô cho Mục Tiểu Vận, chỉ có điều Mục Tiểu Vận sau khi nghe tin Diệp Mặc rơi xuống sông Niết Sinh, hoàn toàn mất đi phương hướng, lúc này mới kéo dài thời gian. Còn chưa đợi cô trả lại hồ lô cho Diệp Mặc lần nữa, thì hắn cũng đã đánh đến Thần nữ Thánh môn rồi.
Thấy Hỏa linh Tiểu Thanh luyện hóa cũng cần thời gian không ngắn, Diệp Mặc lấy ra sợi xích lấy được trong nhà lao trong nơi sâu nhất của Ngục Môn Sơn, và cả bốn khúc xương khô kia nữa.
Sợi dây xích này vô cùng thần bí, thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn không thể quét vào trong được. Lúc trước khí hắn lấy đi chỉ là một đoạn lộ ra bên ngoài nhà lao, còn bộ phận chôn bên dưới, hắn không lấy đi, cũng không muốn lấy đi.
Bốn khúc xương khô kia bị sợi dây xích này trói chặt, Diệp Mặc biết sợi dây xích này chắc chắn không phải thứ tầm thường, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến hắn lấy đoạn dây xích này đi, là vì bốn khúc xương khô kia.
Mấy khúc xương khô này khiến Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ quan thuộc, cái cảm giác quen thuộc này khó diễn tả thành lời, giống như tồn tại thật vậy.
Sợi dây xích này cũng không có cấm chế nào, mức vững chắc vô cùng kinh người. Diệp Mặc lúc trước dùng mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn bắn liên tục sáu mũi mới miễn cưỡng mở được sợi dây xích này. Bây giờ hắn có nhiều thời gian, cũng bỏ ra nửa tháng, lúc này mới luyện hóa được sợi dây xích này, gở bốn khúc xương khô kia xuống.
Sau khi luyện hóa được sợi dây xích này, Diệp Mặc mới biết sợi dây xích này làm từ Thiên La Tinh Thiết, Thiên La Tinh Thiết là Tiên tài cao cấp, có thể luyện chế Thần khí cao cấp.
Diệp Mặc đặt Thiên La Tinh Thiết sang một bên, thần thức bắt đầu quan sát mấy khúc xương khô kia. Sau khi lầy mấy khúc xương khô đó từ trên dây xích xuống, hòan toàn không còn khí tức nào khác. Sau khi thần thức của Diệp Mặc đắm chìm vào trong mấy khúc xương khô này, từng đường tin tức được Diệp Mặc bắt được.
Một lúc lâu sau, thần thứa của Diệp Mặc mới rời khỏi mấy khúc xương khô này, tin tức trên khúc xương khô có chút hỗn loạn, nhưng Diệp Mặc cũng tương đối sắp xếp lại được.
Chủ nhân của bộ xương khô này tên Nguyễn Thụy Tú, là Thánh nữ đời thứ 73 của Thần nữ Thánh môn, bị nhốt trong Ngục Môn Sơn, chính vì thất thân, hơn nữa còn vì có bầu nữa.
Nguyễn Thụy Tú có một người hầu trung thành tên Nguyễn Tuệ Vân, Nguyễn Thụy Tú vì là Thánh nữ, mặc dù bị giam cầm trong nơi sâu cùng của Ngục Môn Sơn, Nguyễn Tuệ Vân vẫn có thể chăm sóc được cô.
Sau đó Nguyễn Thụy Tú sinh hạ được một người con gái tên Nuyễn Quân, Nguyễn Thụy Tú ép Nguyễn Tuệ Vân mang Nguyễn Quân đi, còn đi đâu, trong khúc xương khô này cũng không có tin tức. Chỉ biết Nguyễn Thụy Tú chỉ điểm cho Nguyễn Tuệ Vân đến một nơi cực kỳ xa xôi, thậm chí vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Diẹp Mặc thở dài, hắn mơ hồ cảm giác Nguyễn Thụy Tú có chút quan hệ với một kiếp nào đó của hắn, không có bất kỳ đạo lý nào, cũng không có chứng cứ gì, chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Tin tức phía sau của Nguyễn Thụy Tú cũng không có, còn vì sao lại chỉ còn mấy khúc xương khô này thì cũng không có giải thích.
Diệp Mặc luyện chế ra một hộp ngọc, cất xương của Nguyễn Thụy Tú vào trong hộp ngọc đó, rồi dựng một bia mộ trong Thế giới trang vàng. Vốn dĩ Diệp Mặc định viết "Mộ của Thánh nữ Nguyễn Thụy Tú của Thần nữ Thánh môn", nhưng nghĩ đến Thần nữ Thánh môn động một chút lại nhốt người ta vào trong Ngục Môn Sơn, chịu đựng sự thiêu đốt linh hồn của âm hỏa, Diệp Mặc quyết định trực tiếp viết "Mộ của Nguyễn Thụy Tú".
…
Thời gian thấm thoát như thoi đưa.
Diệp Mặc tu luyện mười năm trong Thế giới trang vàng rồi, nguyên khí của hắn lại càng ngưng thực hơn, các loại thần thông cũng thêm mượt mà hơn, Thái Sơ Thần Văn có thêm một bóng dáng mơ hồ, trình độ trận pháp cũng mạnh hơn nhiều so với lúc trước, thứ duy nhất không tăng lên chính là tu vi, dường như hắn vẫn giậm chân ở tu vi Tố đạo.
Diệp Mặc trong lòng cũng không lo lắng bao nhiêu, hắn biết đến trình độ này của hắn, cũng đã lên cao lắm rồi. Muốn tiến thêm một bước nữa không phải dựa vào trận bàn thời gian và tài nguyên tu luyện tích lũy được, hắn cần phải cảm ngộ thiên địa chi đạo nhiều hơn nữa, cần đến nơi đông người lĩnh hội sinh mạng luân hồi, cho dù hắn chúng được đại đạo của mình, cũng cần phải cảm ngộ sinh mạng và dòng chảy thời gian. Những chuyện như này tuyệt đối cũng không phải một lần là xong.
So với sự chậm chạp của Diệp Mặc, thì Mục Tiểu Vận trong trận bàn thời gian cũng đã vượt qua Đại La Tiên thăng cấp lên Tiên vương rồi, thậm chí cũng đã là Tiên vương hậu kỳ rồi. Đây còn là Diệp Mặc bảo Mục Tiểu Vận thả chậm tốc độ, nếu không với tốc độ của Mục Tiểu Vận sớm đã vượt qua lôi kiếp Tiên tôn rồi.
Diệp Mặc cũng không tiếp tục tu luyện nữa, hắn ra khỏi Thế giới trang vàng, nói chuyện cùng Vô Ảnh, Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng. Vô Ảnh vẫn đốc thúc Cừu Nhưỡng tìm đường đến Long tộc, nhưng đáng tiếc là Cừu Nhưỡng cũng mù tịt, căn bản cũng không biết Long tộc ở hướng nào nữa.
- Chuyện đến Long tộc thì cứ từ từ, chúng ta tìm nơi nào phồn hoa một chút ở một thời gian đã.
Diệp Mặc biết chuyện này không phải cưỡng ép mà làm được, có lúc không đi tìm, ngược lại lại đột nhiên xuất hiện. Bây giờ cố ý đi tìm, thì cũng không tìm thấy.
Tiên giới tàn phá, Thánh đạo giới cũng bị tàn phá tan hoang hơn, lúc trước các tộc sớm đã rải rác ra khắp nơi, cũng không còn phương vị cố định nữa.
Vô Ảnh khống chế Thời Không Thoa bay lâu như vậy trong Thánh đạo Tàn giới rồi, sớm cũng có kinh nghiệm, cho dù lốc xoáy không gian nó cũng có thể cảm nhận được, sau đó từ từ tránh ra.
Bây giờ Diệp Mặc nói đến một nơi phồn hoa ở một thời gian, Vô Ảnh lập tức chọn một phương hướng, chỉ trong một ngày, khe nứt không gian và các loại khe rãnh đáng sợ trên mặt đất xung quanh Thời Không Thoa cũng đã bớt đi nhiều.
Lại hai ngày sau, xung quanh Thời Không Thoa cũng không còn bất cứ khe rãnh nào nữa, tốc độ cũng đã nhanh hơn nhiều.
Sau khi cảm nhận được Thần khí xung quanh cũng trở nên nồng đậm hơn, thần thức của Diệp Mặc cũng đã quét được một Thánh Đạo thành cực lớn, đây là Thánh Đạo thành còn lớn hơn Trường Phí Thánh Đạo thành một chút, hơn nữa người trong thành cũng nhiều hơn trong Trường Phí Thánh Đạo thành, mức độ phồn hoa cũng không kém gì trong Trường Phí Thánh Đạo thành. Cổn thành có một tấm bảng màu vàng cực lớn phú phiếm "Luân Lan Thánh Đạo Thành", đông đảo Tiên nhân ra ra vào vào, cho dù Tố đạo Thánh đế Diệp Mặc cũng nhìn thấy mấy người.
Diệp Mặc bảo Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm tiến vào trong Thế giới trang vàng, rồi dẫn theo Cừu Nhưỡng hạ xuống cổng thành, Cừu Nhưỡng mặc dù xuất thân Long tộc, nhưng khí tức trên người bị Diệp Mặc che chắn lại, những người bình thường không dùng thần thức quan sát kỹ, thì tuyệt đối cũng không thể nhìn ra Cừu Nhưỡng là xuất thận Long tộc.
Bên trong Luân Lan Thánh Đạo thành có các loại quầy hàng và cửa hàng mọc lên san sát, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Mặc đến Luân Lan Thánh Đạo thành vốn dĩ là tìm một chỗ để ở lại, sau đó tìm cơ hội Dục đạo. Khi Diệp Mặc và Cừu Nhưỡng tiến vào trong Luân Lan Thánh Đạo thành, trong một con phố chính liền nhìn thấy một cửa hàng muốn bán đi, Diệp Mặc lập tức thay đổi ý định.
Cùng người khác thuê một động phủ, cũng không bắng mua hẳn một cửa hàng, đối với hắn mà nói bây giờ quan trọng nhất không phải là tốn thời gian để tu luyện, mà là dùng thời gian để cảm ngộ đạo tích, còn nữa chính là thu thập Thần linh vật của thiên địa.
- Rẻ như vậy sao? Một cửa hàng như này trong Trường Phí Thánh Đạo thành cũng phải hơn hai trăm vạn Thần tinh, trong này không ngờ chỉ cần năm mươi vạn Thần tinh.
Cừu Nhưỡng nhìn giá của cửa hàng này xong, lập tức thất thanh kêu lên.
Diệp Mặc cũng cảm thấy cửa hàng này hơi rẻ, cửa hàng này cũng không nhỏ, còn có một hậu viên nữa, hai tầng, sao lại chỉ có năm mươi vạn Thần tinh?
- Vị tiên hữu, có phải muốn mua cửa hàng này không?
Một người đàn ông tu vi Tiên tôn mặt tươi cười đi đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Tôi đúng là muốn mua cửa hàng này, nhưng cái giá này…
Diệp Mặc nói đến đây, cố ý dừng lại.
Tiên tôn này nhìn thấy Diệp Mặc nói về giá cả, mau chóng đáp lại:
- Khó trách tiên hữu nghi ngờ, cửa hàng này vốn dĩ là hai trăm vạn Thần tinh, cũng không cao lắm. Nhưng vì chủ nhân của cửa hàng này muốn rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành, không còn thời gian đợi chờ nữa, cho nên mới hạ giá.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, lừa ai vậy. Giá năm mươi vạn, nếu như không có chuyện gì, cho dù không có thời gian chờ đợi, trong này cũng sớm bị người ta mua rồi, làm gì còn để lại đến bây giờ? Nhưng Diệp Mặc cũng không sợ, mặc dù Vấn đạo lợi hại, nhưng Vấn đạo Thánh đế trong Thánh đạo Tàn giới cũng hiếm hoi, còn những chuyện khác, cho dù là Hóa đạo hắn cũng không để ý, lúi một bước mà thôi, cho dù mua được rồi, cũng chỉ là năm mươi vạn Thần tinh mà thôi.
- Anh có thể hiểu lầm ý của tôi rồi.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Tôi nói cái giá này quá cao rồi, chứ không phải quá thấp. Tôi nói anh đúng là vui tính, ai mua đồ còn nói đồ này giá thấp chứ?
Tên Tiên tôn này lập tức ngây ngẩn cả người, gã cho rằng Diệp Mặc nghi ngờ giá của cửa hàng này quá thấp là có vấn đề, nhưng không ngờ cửa hàng này chỉ có giá năm mươi vạn Thần tinh, Diệp Mặc còn cảm thấy cao.
Nhưng Tiên tôn này cũng phản ứng cực nhanh, gã lập tức liền nói:
- Vậy thì bốn mươi năm vạn Thần tinh là được rồi, không thể thấp hơn được nữa, thấp hơn nữa tôi không thể nào bàn giao được.
Năm vạn Thần tinh Diệp Mặc cũng lười chẳng thèm trả giá, trực tiếp ném một nhẫn trữ vật cho tên Tiên tôn này nói:
- Đây là bốn mươi năm vạn Thần tinh, đưa khế ước của cửa hàng này cho tôi đi.
Tên Tiên tôn này thậm chí cũng không cần suy nghĩ, nhận nhẫn trữ vật, vội vàng đưa cho Diệp Mặc một tờ khế ước không biết luyện chế bằng da gì, quay người bước đi, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.