- Không phải.
Diệp Mặc chắc chắn nói, hắn mặc dù cũng bị la bàn dẫn đi, một phương hướng di chuyển cũng không có, nhưng hắn biết đây không phải là lượn một vòng.
Thanh Nguyệt cũng không chỉ một lần quay 180 độ, ngoài Lạc Ảnh tin tưởng Diệp Mặc ra, những người còn lại thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ Thanh Nguyệt lại lượn một vòng rồi.
Ngày thứ tư, khi một khối đá ngầm cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người liền biết được Thanh Nguyệt quả thực không phải lượn vòng.
Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra, cho dù Thanh Nguyệt của hắn rời khỏi khối đá ngầm này, la bàn cũng sẽ chỉ vào vị trí của khối đá ngầm này. Nói cách khác cho dù hắn cố gắng rời khỏi nơi này, cuối cùng cũng sẽ bị la bàn dẫn đến khối đá ngầm này thôi.
Những người còn lại phát hiện ra vấn đề này, đều nhìn về phía Diệp Mặc.
Sau khi thần thức của Diệp Mặc cẩn thận phóng ra ngoài quan sát một lượt, lúc này mới nói:
- Nơi này chưa chắc đã là một Tiên trận, hơn nữa cho dù là một Tiên trận, tuyệt đối cũng không thấp hơn cấp sáu, căn bản không phải là thứ mà chúng ta có thể phá vỡ được.
- Hả…
Sầm Thiên Cầm khi Diệp Mặc theo la bàn mà tăng tốc bay, cũng đã không hiểu chút nào rồi, bây giờ Diệp Mặc nói nơi này chưa chắc là một tiên trận, nói cách khác không phải là một Tiên trận không thấp hơn cấp sáu, cho dù tổ tiên của cô đến, cũng không ra khỏi nơi này được.
Diệp Mặc thu lại chiếc lược của Trì Uyển Thanh nói:
- Hải Giác chắc hẳn là một không gian phong bế, muốn ra khỏi không gian này chỉ có duy nhất xé rách không gian, thế mới có thể…
Mấy người sau khi thấy Diệp Mặc nói vậy cũng đối mặt nhìn nhau, xé rách không gian? Có thể xé rách không gian Tu Chân giới, tu vi thậm chí cũng vượt qua Hư tiên rồi, là một chuyện mà tu sĩ của Tu Chân giới có thể làm được sao?
- Hơn nữa, cho dù tu vi có cao, ở nơi khác trong Hải Giác cũng không thể nào xé rách không gian được. Khả năng duy nhất không gian bị xé rách, chắc hẳn chính là trong này.
Diệp Mặc chỉ khối đá ngầm nói, tu vi của hắn cũng đã vượt qua Hư tiên rồi, cũng đã từng đến khe nứt không gian rồi, thậm chí dưới sự giúp đỡ của trận pháp cũng từng xé rách không gian rồi, sự hiểu biết của hắn về xé rách không gian cũng đã thâm hậu hơn nhiều so với những tu sĩ khác.
Mấy người cũng không nói chuyện nữa, bọn họ biết Diệp Mặc nếu nói như vậy, chắc chắn cũng sẽ có lời khác.
Quả nhiên Diệp Mặc nói tiếp:
- Khoảng không gian này chưa chắc là thông lên đến giới diện khác, rất có khả năng từ trong này đi ra chính là Vô Tâm Hải, nhưng độ cố định của khoảng không gian này cũng không thấp hơn không gian hư không.
- Diệp đại ca, anh sao biết được? Nếu như cần phải xé rách không gian thật, vậy thì phải làm sao? Cha em nói từ trước tới nay tu sĩ có thể xé rách được không gian là những đại năng cực kỳ hiếm có…
Giải Ấu Huê nghi ngờ hỏi.
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không trả lời lại, hắn cũng không biết trả lời thế nào. Hắn chỉ là có một dự cảm, bên ngoài không gian này chính là Vô Tâm Hải. Nhưng tại sao hắn lại có dự cảm này, thì hắn cũng không biết.
- Nếu không phải la bàn, chúng ta căn bản cũng không có cách nào tìm đến nơi này được. Nhưng bây giờ cũng đã đến rồi, thì chúng ta cứ thử xem sao…
Diệp Mặc sau khi nói xong, lại phát hiện ngoài Lạc Ảnh ra, mấy người đều nghi ngờ nhìn về phía hắn. Rõ ràng không cho rằng hắn có thể xé rách được không gian.
Diệp Mặc ra hiệu mọi người tiến vào trong Thanh Nguyệt, phóng mấy trận kỳ ra, sau khi bố trí một trận pháp gia tốc, lập tức vận chuyển toàn bộ chân nguyên và thần thức của mình nắm lấy hư không.
Từng đường rung động mà bằng mắt thường không nhìn thấy được bắt đầu dao động, Thanh Nguyệt từng trận đung đưa, mấy người trên Thanh Nguyệt cũng cảm thấy xung quanh lay động, dường như Thanh Nguyệt sẽ biến mất vào trong vực thẳm ngay lập tức vậy.
Dao động không gian xung quanh càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí mang theo từng âm thanh như tiếng sấm sét. Sắc mặt Diệp Mặc càng lúc càng tái nhợt, hắn cho rằng Sở Cửu Vũ có thể xé rách không gian, thì hắn chắc chắn cũng không có vấn đề gì. Bây giờ khi đến lượt hắn, hắn mới biết xé rách không gian khó khăn như nào.
May mà hắn vẫn còn có thể chạm tới ranh giới không gian, người có tu vi thấp một chút thậm chí đến ranh giới không gian này cũng không thể nào tiếp xúc được.
- Mở cho ta…
Diệp Mặc lại quát lớn, một hồi âm thanh ken két dường như không nghe thấy truyền đến, một đường khe nứt bị Diệp Mặc từ từ xé rách ra.
Đám người Sầm Thiên Cầm còn chưa phản ứng lại, Diệp Mặc đã khống chế Thanh Nguyệt mang theo một cái bóng mà mắt thường không nhìn thấy được, đẩy nhanh trận pháp gia tốc từ khe nứt đó phóng qua.
Thanh Nguyệt biến mất trong nháy mắt, đường khe nứt đó lập tức lại lần nữa hợp lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
- Hả? Chỉ là một tên Hóa Chân tầng thứ tám, lại có thể tìm đến đây cũng đã cực kỳ nghịch thiên rồi, không ngờ hắn lại còn có thể xé rách ranh giới không gian trong này nữa. Khi Thanh Nguyệt biến mất trong nháy mắt, một tên tu sĩ áo xanh đột nhiên xuất hiện trên khối đá ngầm mà vừa nãy Diệp Mặc đứng trên đó.
Chỉ có điều trên người gã dường như có một đường trói buộc mà thần thức cũng không thể nào nhìn thấy được, khiến gã không thể nào rời nơi này ra được. Tên tu sĩ áo xanh đó đứng trên khối đá ngầm đó một lúc lâu bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Quyết Nhai, cái này cũng không trách tôi được, người ta tìm được đến đây, lão già tôi còn chưa ngủ dậy, người ta cũng đã xé rách ranh giới không gian rồi. Chỉ có thể trách anh quá rác rưởi, ranh giới không gian này đến một Hóa Chân tầng thứ tám cũng không thể chặn lại được. Ha ha, tôi không nhìn thấy cái gì cả, tôi đi ngủ đây
Nói xong xoẹt qua một cái bóng xanh, trong nháy mắt liền biến mất. Diệp Mặc từ khi tới đến khi đi, cũng không phát hiện ra trong này còn có một người
…
- Vô Tâm Hải, trong này chính là Vô Tâm Hải…
Hạnh Dực nhìn thấy Vô Tâm Hải vô cùng vô tận trước mặt, hít lấy không khí mang linh khí, nước mắt chảy ròng ròng.
Ba người Diệp Mặc cùng Lạc Ảnh tiến vào Hải Giác cũng chỉ có mười mấy ngày, cảm giác đó cũng không in đậm lắm. Nhưng anh em họ Hạnh và Sầm Thiên Cầm cũng đã hoàn toàn không thể nào khống chế được sự kích động trong lòng mình, bọn họ trong lòng thầm nhủ mình liều mạng cùng Diệp Mặc xông ra khỏi Hải Giác, không ngờ thành công thật rồi.
- Diệp tiền bối, không ngờ anh lại ra khỏi Hải Giác dễ dàng như vậy, Thiên Cầm cám ơn ân cứu mạng. Sầm Thiên Cầm cố gắng khống chế sự xúc động trong lòng mình, chỉ có điều những lời cô nói ra, vẫn run lẩy bẩy.
Anh em họ Hạnh sau khi sự kích động đã qua đi rồi, Hạnh Dực lại quỳ xuống nói với Diệp Mặc:
- Diệp tiền bối, cái mạng này của vãn bối là của tiền bối, nếu như tiền bối không chê anh em chúng tôi, vãn bối quay về dẫn vợ cùng đi với tiền bối.
Diệp Mặc cũng rất thích sự cẩn thận và tỉ mỉ của Hạnh Dực, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ muốn hai anh em nhà này đi theo. Hắn sau khi bảo anh em họ Hạnh đứng dậy nói:
- Chỉ là tiện thể giúp đỡ mà thôi, huống chi các anh cũng giúp tôi nhiều mà.
- Anh em chúng tôi còn cho rằng chắc chắn sẽ chết ở Hải Giác, không ngờ tiền bối lại có thể ra khỏi Hải Giác dễ dàng như vậy…
Hạnh Dực kích động nói lại.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ dễ dàng như vậy sao? Nếu như không phải anh em họ cung cấp quy luật mà họ nghiên cứu trong mấy chục năm, nếu không phải là miếng ngọc giản của Sầm Thiên Cầm, hắn có thể ra được sao? Cho dù những thứ này đều có cả, mà không có la bàn của Trì Uyển Thanh, hắn cũng không thể nào ra được. Hoặc là nói nếu đổi là một người khác, cho dù tìm được khối đá ngầm này, anh có thể xé rách được ranh giới không gian sao? Cái mà Diệp Mặc không biết chính là, cho dù có đủ những thứ kia, thì người mặc áo xanh kia muốn chặn hắn lại, hắn cũng không thể nào ra được.
Nếu như dễ dàng như vậy, thì thế giới này cũng không còn chuyện nào không dễ dàng nữa. Người khác nhìn hắn xé rách ranh giới không gian rất đơn giản, nhưng lại không biết hắn cũng đã là tu vi luyện thể Thần cảnh rồi, chân nguyên của hắn thâm hậu cũng không kém gì tu sĩ Hư Tiên, cho dù như vậy, hắn xé rách ranh giới không gian kia, cũng suýt nữa bị nôn ra máu.
Chỉ có Lạc Ảnh biết nỗi khổ sở của Diệp Mặc, cô lặng lẽ bước đến bên cạnh Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi thăm:
- Anh có sao không?
- Không sao, chỉ là chân nguyên có chút cắn trả lại thôi, một lát nữa là ổn thôi.
Diệp Mặc vỗ vỗ tay của Lạc Ảnh, an ủi nói.
Hắn cũng biết, cảm tình của Lạc Ảnh thoạt nhìn rất bình thản, nhưng cảm tình của Lạc Ảnh đối với hắn lại vô cùng sâu đậm, không kém gì Ninh Khinh Tuyết. Chỉ có điều cô trước giờ đều giấu tình cảm nồng nàn đó của mình trong đáy lòng đến mức chỉ có Diệp Mặc có thể biết, hoặc là nói chỉ trước mặt Diệp Mặc, cô mới hoàn toàn thả lỏng tâm tư của mình ra.
Bất luận là từng giờ từng khắc khi bình thường, hay là cuộc giống giữa hai vợ chồng, thì từ lúc trước hai người trong ngày tân hôn trong ngôi nhà tranh cũng có thể nhìn ra, Lạc Ảnh đối với Diệp Mặc cũng không có chút thẹn thùng gì.
- Không biết tiền bối muốn đến đâu?
Hạnh Khê trong lòng cũng rất khâm phục Diệp Mặc, gã lại càng gấp gáp hơn đại ca của mình muốn đi theo Diệp Mặc, giống như những người có xuất thân tán tu bình thường như bọn họ, nếu như có thể tìm được sư phụ tốt, tuyệt đối còn mạnh hơn nhiều so với tự mình tìm tòi tu luyện. Diệp Mặc là một cao thủ bình thường hiếm gặp, hơn nữa khí phách cũng không tầm thường. So với Diệp Mặc, hai tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín ở Hải Giác thành cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi muốn đến Đông Huyền châu, nếu như các anh đến Đông Huyền châu, thì tôi cũng có thể dẫn các anh đi cùng. Nếu như đến Nam An châu, cũng có thể đi cùng tôi. Sau khi tôi đến Đông Huyền châu giải quyết xong chuyện rồi, thì sẽ quay về Nam An châu.
Lần này có thể ra ngoài, anh em họ Hạnh cũng bỏ chút công sức. Dẫn bọn họ đến Đông Huyền châu và Nam An châu cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu đến Bắc Vọng châu hoặc Tây Tích châu, thì hắn cũng không có cách nào. Dù sao đến hai nơi đó cũng không phải là chuyện một hai ngày, Diệp Mặc cũng không có nhiều thời gian mà lãng phí như vậy được.
Không đợi anh em họ Hạnh nói chuyện, Sầm Thiên Cầm lại lần nữa hành lễ nói:
- Tiền bối, vãn bối muốn cùng tiền bối quay về Nam An châu…
Diệp Mặc không đợi Sầm Thiên Cầm nói ra lời yêu cầu, lập tức khua tay nói:
- Không vấn đề gì, quay về Nam An châu hoàn toàn có thể, đợi tôi sau khi đến Đông Huyền châu làm xong chuyện rồi, thì chúng ta có thể cùng quay về, nói không chừng còn có thể ngồi truyền tống trận.
Hạnh Khê có chút kích động nói:
- Tiền bối, chúng tôi chính là quay về Đông Huyền châu, đại ca tôi muốn quay về đón chị dâu tôi, nếu như tiền bối bằng lòng, đại ca tôi sau khi đón chị dâu rồi, chúng tôi muốn cùng tiền bối đến Nam An châu.
Linh khí của Nam An châu còn mạnh hơn Đông Huyền châu rất nhiều, Hạnh Khê đương nhiên biết. Tu vi của bọn họ ở Đông Huyền châu cũng coi như là không tồi rồi, nhưng ở Nam An châu thì căn bản không đáng để nhắc tới.
- Đương nhiên có thể, tôi ở Nam An châu có một thành phố tên Mặc Nguyệt Chi Thành, các anh đi theo tôi, cũng có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành định cư.
Diệp Mặc không chút do dự đồng ý. Anh em họ Hạnh đối nhân xử thế không tồi, hơn nữa Hạnh Dực là một nhân tài rất tuyệt, đến thêm vào Mặc Nguyệt Chi Thành, Diệp Mặc cũng rất hoan nghênh.
- A, tôi biết đây là đâu.
Giải Ấu Huê bỗng nhiên lớn tiếng cắt đứt lời nói của đám người.