Tân Thành, có thể nói là trừ Yến Kinh ra, là thành phố lớn thứ hai của Hoa Hạ.
Gia tộc Thẩm gia nổi tiếng giàu có ở Hoa Hạ chính là ở Tân Thành này, hơn nữa nơi này cũng là bến cảng lớn nhất của Hoa Hạ, mỗi ngày số tàu các quốc gia ra vào bến Tân Thành nhiều không đếm xuể.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Cửu Đường, đầu tiên là chạy đến Tân Thành.
Vị trí mà Bảo Thạch Hiên ngự trị ở Tân Thành và Cửu Đường không giống nhau, nó ngự trên một tuyến phố ngọc thạch đồ cổ chính cống. Nơi này vốn chỉ là một tuyến phố nhỏ hẹp, chỉ là vì những người kinh doanh đồ cổ và ngọc thạch đều thích tụ tập ở nơi đây, lâu lắm rồi, nơi này trở thành tuyến phố chuyên buôn bán đồ cổ và ngọc thạch.
Khi Diệp Mặc vừa mới bước vào, thậm chí còn tưởng rằng mình lại quay trở về phường thị Tu Chân của đại lục Lạc Nguyệt rồi. Kiến trúc nơi đây là đồ cổ tiếp đồ cổ, hoài cựu tiếp hoài cựu, đó là chưa kể đến hai bên đường còn có bao nhiêu hàng bày vỉa hè nữa.
Ngày trước khi Diệp Mặc ở Ninh Hải, trong Hải Bảo Viên cũng có hàng bày vỉa hè, nhưng cho dù so sánh về phong cách hay cấp bậc với nơi này, thực sự kém xa.
Thấy con đường có chút xa lạ lại có chút quen thuộc này, Diệp Mặc không ngờ có chút thất thần trong giây lát, loại cảm giác này dường như rất xa xôi.
Cái không giống với phường thị Tu Chân của đại lục Lạc Nguyệt chính là, cửa hàng và các quán vỉa hè đều buôn bán đồ cổ ngọc thạch, chứ không có các sản phẩm tu chân như linh thảo đan dược. Loại tiền tệ cũng là Hoa Hạ tệ, không có linh thạch. Nếu như nhất định phải nói điểm tương đồng, đó chính là ở đây cũng có buôn bán pháp khí.
Đương nhiên khái niệm về pháp khí ở đây cũng không giống ở đại lục Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc ngay trước tiên đã tìm thấy Bảo Thạch Hiên, hắn nghe ông chủ La có nói, ông chủ ở đây họ Phan, tên Phan Thắng, là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, hơi béo.
Cái cửa hàng lớn hơn rất nhiều so với cái ở Cửu Đường, cái gì cũng bán. Diệp Mặc đứng ở cửa dùng thần thức cẩn thận quét một lượt, lập tức thấy thất vọng vô cùng, bên này cũng vậy không có đá ngũ hành
-Ông chủ Phan có nhà không, tôi tìm ông ấy có chút chuyện buôn bán cần bàn bạc.
Diệp Mặc bước vào, lớn tiếng hỏi.
Một người đàn ông hung hãn mồm miệng đầy râu, trên mặt còn có một vết sẹo, vừa bước vào liền lớn tiếng gọi, lập tức khiến cho những người xung quanh dần dần tránh sang một bên. Tuyến đường phố buôn bán đồ cổ ngọc thạch loại người gì cũng có, người có mặt mày như Diệp Mặc, vừa nhìn cũng biết không phải là người buôn bán đàng hoàng.
-Chào ngài, ông chủ chúng tôi ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, chiều mai mới trở về.
Một tên người làm khoảng 20 tuổi trả lời hắn. Gã biết đối phó với loại người này có thể là người chuyên bới móc. Tốt nhất là đừng để hắn nắm được nhược điểm nào.
Diệp Mặc đương nhiên không bới móc, biết rõ Phan Thắng không ở đây, trong lòng hắn lại rất thất vọng. Hắn cũng biết hỏi tên người làm này về đá ngũ hành cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn đành phải đợi Phan Thắng trở về.
Bây giờ hắn chỉ cần biết đá ngũ hành ở chỗ nào là được rồi, Diệp Mặc tin rằng với thủ đoạn của hắn, ở Tân Thành lấy đá ngũ hành đi quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Thấy đại hán mặt mũi hung hãn đã đi ra ngoài. Tên người làm thở phào một cái. Mặc dù Bảo Thạch Hiên có bảo an riêng, nhưng tên người làm không muốn người khách mà y tiếp đón lại xung đột với bảo an.
Dưới sự nhàm chán, Diệp Mặc gọi điện thoại cho Khinh Tuyết và Lạc Ảnh, nói cho họ biết mình đang ở Tân Thành, một thời gian ngắn nữa sẽ trở về, sau đó hắn bắt đầu đi dạo trên phố đồ cổ ngọc thạch.
Đồng thời nghĩ có nên tìm một chỗ ở lại đây, ngày mai đỡ phải chạy đến đây.
Phía trước có một đám người đang vây quanh ở một quảng trường nhỏ, Diệp Mặc quét thần thức một chút, nơi này không ngờ lại là một quảng trường đổ thạch lớn. Những người này đều đang đổ thạch. Đối với loại này, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào, cho dù có làm ra ngọc thạch tốt hơn nữa đối với hắn mà nói cũng chẳng là gì. Bởi vì với số tiền đổ thạch này, cho dù là hơn trăm triệu, đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là khoản tiền nhỏ.
Tác dụng duy nhất của ngọc thạch đó là giúp Diệp Mặc bố trí trận pháp, hơn nữa hiệu quả bố trí trận pháp cũng không ra làm sao cả. Cho dù là dùng vài tỉ đô la Mĩ đi mua ngọc thạch về bố trí trận pháp, cũng không bằng đem khối linh thạch này chia làm vài khối nhỏ. Đương nhiên Diệp Mặc bây giờ cũng không có linh thạch. Khối linh thạch duy nhất đã đưa cho Lạc Ảnh rồi.
Ngay khi Diệp Mặc muốn đi, trong một góc của đám đông hắn lại nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Diệp Mặc nhanh chóng nhận ra đó là ai, không ngờ lại là Hứa Vi, người mà ngày trước ở cùng với hắn trong viện, sau đó lại chuyển đi. Hứa Vi sao lại ở đây? Thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ta, giống như đang khóc vậy. Chẳng lẽ lại đổ thạch thua rồi
Tính tình Hứa Vi không tệ, mình còn nợ cô ấy một bữa ăn vẫn chưa có mời. Ngày trước cô ấy còn giúp mình và cả Khinh Tuyết chăm sóc "Ngân Tâm Thảo" một thời gian dài. Thậm chí có một thời gian ngắn, cô ấy còn chăm sóc Ninh Khinh Tuyết. Đối với cô bé này, Diệp Mặc vẫn rất cảm kích. Bây giờ nhìn thấy tất nhiên Diệp Mặc muốn qua đó chào hỏi.
-Chào mĩ nữ, tại sao lại một mình trốn trong này khóc lóc vậy?
Diệp Mặc muốn Hứa Vy thoải mái một chút, hơn nữa thực ra trước kia Hứa Vy là một cô cái rất hoạt bát.
-A, anh là ai?
Hứa Vy nhìn thấy Diệp Mặc, bị hù vội vàng lùi về phía sau vài bước, vẫn lo lắng nhìn diệp Mặc, sợ Diệp Mặc cứ như sợ một tên lưu manh đang định xông tới vậy.
Diệp Mặc theo bản năng sờ lên mặt của mình, cười khổ một tiếng, lúc này mới hiểu ra. Những người xung quanh nhìn thấy Diệp Mặc, lại nhìn nhìn biểu hiện của Hứa Vy, liền biết Diệp Mặc không có ý tốt gì với cô bé này, hắn thậm chí lại trêu ghẹo cô gái đang rối tinh rối mù này nữa.
Trên thế giới này đương nhiên là thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, những người xem đánh bạc đều giãn hết ra, trong nháy mắt chỗ này đã rộng rãi thoáng đãng.
Diệp Mặc cười khổ bước đến phía Hứa Vy nhỏ giọng nói:
-Hứa Vy à, tôi là Diệp Mặc đây. Tôi dịch dung rồi, bộ râu rậm trên mặt là giả đấy, bởi vì có người truy sát tôi, cho nên tôi trốn tránh một lúc.
-Anh là Diệp Mặc sao?
Hứa Vy kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, vẻ mặt khó tin.
Diệp Mặc đành phải nói:
-Trong viện ở Ninh Hải, tôi và cô cùng ở trong một viện, sao cô đã quên rồi? Đúng rồi, hôm đó cô còn lầm bầm nói tôi là con nghiện máy tính trong nhà.
-A, câu nói kia không ngờ anh lại nghe thấy câu sao? Tôi lầm bầm một mình thôi... Anh đúng là Diệp Mặc rồi.
Hứa Vy cuối cùng cũng tin lời nói của Diệp Mặc, chẳng những lời mà hắn nói, còn có cả giọng nói của hắn nữa. Chỉ có điều Diệp Mặc dịch dung thực ra rất giống thật.
Diệp Mặc gật gật đầu:
-Cô sao lại rời khỏi Ninh Hải rồi? Không ngờ lại gặp cô ở chỗ này, có phải cô gặp chuyện khó khăn gì hay không?
Hứa Vy ở nơi đất khách quê người lại gặp được người quen, không kìm nổi lại khóc, cô thậm chí còn muốn nhào vào lòng Diệp Mặc khóc một trận.
Diệp Mặc xấu hổ nhìn những người đứng quanh đang khinh bỉ mình, đành phải nhỏ giọng nói:
-Cô đừng khóc nữa, người khác vẫn còn đang tưởng là tôi có ý định gì với cô đấy. Rốt cục là chuyện gì, cô nói tôi nghe xem nào.
Hứa Vy nghe Diệp Mặc nói xong đành phải nín lại, chậm rãi nói nguyên nhân khiến mình đau lòng.
Mẹ và em trai của cô đều ở Tân Thành, hơn nữa mẹ cô đã nằm viện ở Tân Thành hơn một năm rồi, cô đành phải từ chối đến Ninh Hải làm việc mà đến Tân Thành chăm sóc mẹ cô.
Vì mẹ nằm viện nên cần một số tiền lớn, em trai đi học cũng cần tiền, một chút tiền của cô và tiền của gia đình không đủ. Cô đành phải cùng cha liều mạng tìm việc ở Tân Thành, làm nhiều việc. Không ngờ cha trong một lần đi xe ba bánh bị người ta đâm ngã, kết quả lại nói cha của cô phải chịu trách nhiệm, phải bồi thường tám chục ngàn.
Tám chục ngàn vốn để cho mẹ cô chữa bệnh cũng không đủ, nhưng lúc này lại họa vô đơn chí, em trai của cô lại vì một cái bình mà đánh nhau với người ta. Kết quả đánh trọng thương đối phương, người đó bắt đền hơn trăm ngàn. Mà em trai của cô bây giờ đang trong đồn cảnh sát, đợi cô nghĩ cách.
Cô đang lưỡng lự, thì bạn học đại học của cô Hạ Phương Phương tìm đến cô. Mối quan hệ giữa Hạ Phương Phương và cô không tồi, lại là bạn học đại học, cho nên trong lúc bất lực, ý kiến của Hạ Phương Phương rất quan trọng đối với Hứa Vy.
Hạ Phương Phương mách cho Hứa Vy một cách. Cô mách Hứa Vy đến đường đồ cổ ngọc thạch cược ngọc, chỉ cần bán được một viên đá có ngọc tốt, là có thể trở thành tỉ phú.
Hứa Vy đáng thương nghe xong ý kiến của Hạ Phương Phương, đem tất cả những tiền trên người mình gộp lại, cũng chỉ có hai trăm ngàn, đi theo Hạ Phương Phương đến đây.
Hậu quả rất dễ nhận thấy, dưới sự giới thiệu chỉ điểm của Hạ Phương Phương, 120 ngàn của cô giống như ném xuống nước, không có chút âm thanh nào. Dưới sự tuyệt vọng Hứa Vy chạy vào nhà vệ sinh khóc nức nở, khi đó không ngờ lại nghe thấy Hạ Phương Phương và người khác nói chuyện. Người đó nói với Hạ Phương Phương, bạn học của cô nghèo quá, chỉ có tí tiền đó, lãng phí sức lực của cô ta. Lúc đó Hứa Vy mới biết Hạ Phương Phương câu kết cùng người khác lừa cô.
Hứa Vy vừa hận vừa thương tâm, nhưng cô lại không có cách nào khác, cô muốn tìm thấy Hạ Phương Phương ở đây, nhưng mấy ngày liền rồi cô vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hạ Phương Phương. Còn mẹ của cô ở trong viện cũng hết tiền rồi, em trai thì đang đợi cô đi lấy tiền để bồi thường cho người ta, sau đó nộp tiền bảo lãnh trở về.
Hứa Vy không quen biết ai ở Tân Thành, cũng mượn không được đồng tiền nào, Hứa Vy tuyệt vọng chỉ có thể một mình khóc lóc trong này.
Diệp Mặc nghe xong lời nói của Hứa Vy. Không khỏi lắc đầu thầm than, đến cả bạn học và bằng hữu của mình mà cũng có thể lừa được thì còn cái gì là có thể không lừa được đây? Nhân phẩm của người con gái Hạ Phương Phương đã vô cùng rác rưởi rồi.
-Cô còn có bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.
-Còn có hai trăm mười mấy
Hứa Vy nức nở nói.
Diệp Mặc biết Hứa Vy là người cứng cỏi, hắn đã ở cùng với Hứa Vy một thời gian, cũng biết được tính cách của cô, cho nên hắn không muốn trực tiếp đưa tiền cho cô, như vậy khiến cho cô rất áp lực.
Bây giờ hắn mới nhớ tới lần trước hắn giúp Hứa Vy trực ban, Hứa Vy giống như có việc rời khỏi Ninh Hải, rất có khả năng chính là nhà cô xảy ra chuyện rồi.
-Hứa Vy, nếu như cô tin tôi, cầm lấy hai trăm vào đổ thạch với tôi.
Diệp Mặc cười nói, hắn cho rằng muốn cho cô thoải mái, cô gái trầm tư này trở về như ngày trước, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Diệp Mặc là người bạn cũ, Hứa Vy có thể nói sau khi hắn đến đây, là người quen thực thụ đầu tiên, còn quen biết sớm hơn Tô Tĩnh Văn.
Hứa Vy ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Diệp Mặc, tôi chỉ có hai trăm, làm sao mà đi đổ thạch được?
Diệp Mặc cười nói:
-Hai trăm thì có cược hai trăm, cô đi với tôi.
Diệp Mặc dẫn Hứa Vy chen vào đám đông, bên trong có một người đàn ông trung niên vừa mới mở hụt viên đá năm trăm ngàn, đang ngồi một bên ảo não. Năm trăm ngàn đối với ông ta mà nói thì không là cái gì cả, nhưng đây đã là lần thứ tám ông mở hụt rồi.
Diệp Mặc quét bốn phía, quả nhiên viên đá rẻ nhất cũng năm trăm đồng, hơn nữa bên trong trống trơn chỉ là tầng vôi, không có chút màu xanh nào, đừng nói gì đến ngọc tốt.