Nếu nói Diệp Mặc giết Jason, diệt Liên minh ngầm thì ai là người được lợi nhất. Không phải là Đường Bang, cũng không phải là Hồng Vũ Bang đã gần tàn, hay Sơn Điền Bang, mà là bang phái Tam Phiên Bang có mặt lâu đời ở vùng San Francisco này.
Không sai, quả thật chính là Tam Phiên Bang bọn họ đã tiếp nhận gần như tất cả tài sản của Jason, thậm chí còn bao gồm cả trang viên tư nhân mà Jason vô cùng tự hào. Lúc trước, lần đầu tiên Diệp Mặc tới trang viên tư nhân này cũng không ngừng ngạc nhiên. Có thể thấy được đây là một nơi sang trọng và xa xỉ đến mức nào.
Đêm nay là lần thứ hai Diệp Mặc đến đây. Lần đầu tiên hắn ở trong này đã tiêu diệt Jason, còn có cả liên minh ngầm của anh ta. Lần thứ hai hắn lại đến đây. Lần này hắn đến cũng vì một bang phái. Bang phái này gọi là Tam Phiên Bang. Lần này hắn chỉ dẫn theo Sát Nhất.
Khi Diệp Mặc và Sát Nhất tới phòng hội nghị lớn của Jason, bọn họ lại phát hiện hầu như tất cả mọi người của Tam Phiên Bang đều có mặt ở đó. Ước chừng hơn một trăm người. Tất cả vây chặt lấy toàn bộ đại sảnh. Sau khi Diệp Mặc và Sát Nhất tiến vào, bọn họ liền vây quanh hai người.
- Ha ha, bang chủ Smithsonian chúng tôi biết Sát bang chủ muốn tới, đã sớm chờ từ lâu.
Một người đàn ông da trắng ngồi ở nơi cao nhất, chắc hẳn chính là lão đại của Tam Phiên Bang. Tuy nhiên người vừa nói chuyện lại không là anh ta, mà là người đàn ông người Hoa ở bên cạnh anh ta. Thậm chí người này còn đeo kính. Hẳn anh ta là phiên dịch kiêm cố vấn.
Trong Tam Phiên Bang, ngồi bên cạnh lão đại còn có một người đàn ông nước ngoài cao to. Diệp Mặc quét thần thức một chút, lại phát hiện trên người gã gần như chỗ nào cũng có các loại súng ống. Ước chừng có tới một hai chục cái. Diệp Mặc không khỏi lắc đầu. Người này khẳng định chính là tay vua súng Dick kia rồi. Không ngờ là một kẻ trông giống như nhà giàu mới nổi, thực sự lại không dám thở mạnh như vậy.
Nếu trên người gã không thấy đến một khẩu súng, có lẽ còn có thể khiến Diệp Mặc kinh ngạc một chút. Đáng tiếc chính là trên người gã thật sự có rất nhiều súng. Thậm chí mỗi cái còn không cùng loại với nhau.
- Bên cạnh anh có nội gian.
Diệp Mặc thản nhiên nhìn Sát Nhất một cái nói.
Sắc mặt Sát Nhất rất khó coi. Người đàn ông đeo kính kia vừa nói ra tên của anh ta, anh ta đã biết bên cạnh anh ta khẳng định có nội gian. Chỉ có điều anh ta không nghĩ nội gian lại báo tin tới đây nhanh như vậy. Người ta đã triệu tập tất cả thủ hạ chờ anh ta đến đây.
- Diệp tiền bối, rất xin lỗi.
Sát Nhất có chút áy náy nói.
Diệp Mặc mỉm cười.
- Có gì phải xin lỗi? Có nội gian cũng tốt. Có nội gian bọn họ đều tụ tập ở đây. Đúng lúc chúng ta dùng một lưới bắt hết. Tam Phiên Bang này không đơn giản, có nội gian, sớm biết tung tích Thạch Khai Căn, đến bây giờ vẫn không động thủ. Chắc hẳn bọn họ muốn chờ tôi qua. Đáng tiếc bọn họ thật sự là quá thông minh rồi.
Tên lão đại của Tam Phiên Bang nói gì đó một hồi, sau đó người đàn ông đeo kính ở bên cạnh anh ta nói:
- Lão đại Smithsonian chúng tôi nói Jason là do anh giết. Chỉ cần anh tự mình lấy ra số tiền của Jason lúc trước, chúng tôi có thể thả cho anh một con đường sống. Nếu không....
Người đàn ông đeo kính liếc mắt nhìn bốn phía một vòng, hơn trăm người đều đồng loạt giơ súng lên.
Hóa ra chỉ vì năm mươi triệu đôla kia. Diệp Mặc lạnh lùng cười.
- Tam Phiên Bang các người giết nhiều người Hoa của Đường Bang như vậy, cũng nên đền mạng....
Lời Diệp Mặc còn chưa dứt, người hắn đã bay vọt lên, từng luồng đao gió từ trong tay hắn giống như những sợi chỉ bay ra ngoài. Bởi vì đao gió bay ra rất nhanh, khiến không khí xung quanh dường như kết lại, sau đó cô đọng. Không khí cô đọng hình thành vũ khí sắc bén giết người vẽ ra những đường suối máu.
Luyện khí tới tầng thứ năm, Diệp Mặc đã có thể liên tục phát ra năm mươi, sáu mươi đao gió đơn giản nhất. Đao gió bay ra chỉ muốn giết người mà thôi. Để giết những người bình thường này, đao gió của hắn chỉ cần phát ra là được, không cần bất kỳ yêu cầu nào về chất lượng.
Diệp Mặc đến không phải vì báo thù cho Đường Bang. Hắn đến vì báo thù cho Thạch Khai Căn. Nhưng Thạch Khai Căn còn chưa chết. Hắn chỉ tùy ý tìm một cái cớ mà thôi.
Máu tươi từ hai bên bắt đầu phun ra như suối. Tuy rằng hắn chỉ phát ra hai chuỗi đao gió liên tục, nhưng đó cũng là hơn một trăm người. Đối phó với những kẻ vô dụng chỉ biết nổ súng, thật sự là quá đơn giản.
Thời gian giống như dừng lại. Không khí dường như cũng đông cứng. Giờ phút này không có bất cứ kẻ nào có thể kịp phản ứng. Ngay cả Sát Nhất đã đạt tới tu vi Địa Cấp, khi đối mặt với sự giết chóc giống như cắt lúa mạch của Diệp Mặc, anh ta cũng thừ người ra.
Hơn một trăm người, chỉ trong một lát, liền bị Diệp Mặc giết sạch toàn bộ. Không có một người nào còn sống. Hơn nữa cách bọn họ bị giết và vị trí bị giết đều giống hệt nhau. Thật giống như dùng thước đánh dấu, sau đó lại dùng đao chặt bỏ vậy. Lại nghĩ đến việc vừa rồi hơn một trăm người này dùng súng chỉ vào bọn họ, lại cảm thấy thật là buồn cười.
- Hiện tại tôi càng ngày càng tâm đắc đối với việc quần sát.
Tiếng Diệp Mặc khẽ vang lên. Smithsonian và người đàn ông đeo kính kia ngồi ở phía trên sợ tới mức run cả người.
Ma quỷ.
Người này đúng là ma quỷ. Lúc này, rốt cuộc bọn họ đã hiểu được lúc trước Liên minh ngầm có thực lực mạnh như vậy, sao lại biến mất chỉ trong một đêm. Hóa ra có chuyện như vậy.
Nếu biết Diệp Mặc là ma quỷ lợi hại như vậy, cho dù bọn họ chuyển ra San Francisco cũng sẽ không tìm hắn để nhận lấy xui xẻo. Buồn cười là mấy người bọn họ còn hao tổn tâm trí, đưa hắn đến nơi này, sau đó chờ đợi kiếm tiền.
Pằng, pằng…
Liên tục mười hai tiếng súng vang lên. Diệp Mặc đưa tay ra trước người nắm vài cái. Trong tay hắn có mười hai viên đạn. Bỗng nhiên hắn ném những viên đạn này xuống đất, phát ra những tiếng leng keng. Tuy rằng những tiếng động này rất nhỏ, nhưng vọng vào trong tai Smithsonian và người đàn ông đeo kính kia, lại biến thành những âm thanh chói tai.
Trong hai cánh tay của Dick đều có một khẩu súng lục, nhưng lần đầu tiên gã đã quên thay súng trong thời gian ngắn nhất. Gã ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những viên đạn mà Diệp Mặc vừa vứt trên mặt đất. Gã từng nghe nói ở Hoa Hạ có một vài người có thể bắt được viên đạn bắn ra. Không cần phải nói là Hoa Hạ, ngay cả John Jay cũng có thể ngăn cản được uy lực không lớn của hai viên đạn do mình bắn ra. Nhưng gã chưa từng nghĩ có người có thể bắt được toàn bộ những viên đạn bắn ra từ kiểu súng mới này.
- Sát Nhất, tên Dick này giao cho anh.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Sát Nhất đã khôi phục lại như cũ, nói một câu.
- Vâng tiền bối.
Sát Nhất bỗng nhiên nhảy lên, giống như một đại tinh tinh đánh về phía Dick.
Dick đã kịp phản ứng, bắt đầu thay súng rất nhanh.
Cho dù Sát Nhất di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, trong thời gian ngắn Dick đã thay xong khẩu súng, bắn ra gần một trăm viên đạn. Cho dù một võ giả Huyền Cấp, đối mặt với những viên đạn bắn ra dày đặc và xảo quyệt như vậy, cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi.
Đáng tiếc chính là tu vi của gã lại kém hơn nhiều so với Sát Nhất. Sát Nhất đã là Địa Cấp. Gã chỉ là một cao thủ dùng súng với tu vi Hoàng Cấp mà thôi. Người tu luyện cổ võ Hoa Hạ rất ít dùng vũ khí nóng, chính bởi vì khi đối mặt với cao thủ chân chính, vũ khí nóng cũng không có bao nhiêu hiệu quả. Đương nhiên ngoại trừ loại vũ khí nóng với công nghệ cực cao.
Khi đầu Dick đầy mồ hôi lạnh, gã vừa thay súng lục bằng một khẩu súng dài, Sát Nhất đã nắm lấy cổ gã, xách gã lên.
Sắc mặt Dick bị bóp tới mức đỏ bừng. Con mắt trợn trắng. Khẩu súng trong tay gã không tự giác rơi trên mặt đất.
Diệp Mặc đi đến trước mặt gã cười lạnh một tiếng.
- Anh chỉ có bản lĩnh như vậy cũng dám báo thù cho Jason sao? Nói thật, anh kém hơn nhiều so với Tam Tức Phi Đao John Jay.
Cổ họng Dick phát ra vài tiếng la hét "Ách ách", nhưng Diệp Mặc đã không còn hứng thú nghe gã nói bất kỳ điều gì nữa.
Sát Nhất bóp chết Dick, sau đó ném Dick vào đại sảnh thật giống như ném một con chó chết xuống đất.
Diệp Mặc quay đầu lại, thoáng nhìn về phía Smithsonian và người đàn ông đeo kính sắc mặt đã tái nhợt, lắc đầu nói:
- Sát Nhất, giết hai vị này đi.
- Đừng, tôi có thể nói cho các người biết nội gian là ai?
Người đàn ông đeo kính sợ tới mức không khống chế nổi đôi chân của mình. Vừa nghe hắn nói muốn giết mình, anh ta càng thêm sợ hãi.
Đáng tiếc Diệp Mặc không hề có ý định muốn tha cho anh ta. Cho dù Sát Nhất không tìm được nội gian bên cạnh mình, người đó thật sự còn sống quay trở lại, y cũng không có khả năng trốn được dù chỉ là một khoảnh khắc.
Sát Nhất nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, không chút do dự đã giải quyết xong hai người này.
- Biệt thự này thật sự là thu hút người khác.
Diệp Mặc thoáng nhìn qua biệt thự đã từng là của Jason, thở dài. Lúc trước hắn đốt một chảo đấu thú, hôm nay lại đốt một biệt thự. Thấy Diệp Mặc dùng một đám hỏa cầu đốt sạch toàn bộ thi thể, Sát Nhất chỉ cảm thấy sau lưng có chút rét lạnh. Diệp Mặc lợi hại gấp ba lần so với những gì anh ta phỏng đoán.
Một lát sau, Diệp Mặc và Sát Nhất rời khỏi trang viên sang trọng, sau lưng là một đám lửa lớn. Bọn họ đi một hồi lâu, mới truyền tới những tiếng gào rú của xe cứu hỏa.
Một đêm này, San Francisco lại có một bang phái lớn bị tiêu diệt. Nó được gọi là Tam Phiên Bang. Có lẽ ngày hôm sau báo chí nước Mỹ lại có thể thổi phồng công trạng.
Hai ngày sau, Diệp Mặc lấy được thân phận mới, sau đó ngồi máy bay bay từ San Francisco tới Hongkong. Hắn ngồi ở trên máy bay có chút cảm khái. Lần này coi như đã kiếm được một ít tiền, thậm chí còn lấy được mấy nghìn tấn vàng. Tuy rằng không lấy được bản thiết kế quân sự, nhưng hắn không phải người có lòng tham không đáy. Hắn biết, với tu vi của hắn bây giờ, nếu còn muốn thu được nhiều hơn, sẽ phải gánh chịu sự phiêu lưu rất lớn. Hiện tại hắn còn không gánh nổi sự phiêu lưu như vậy. Hắn không phải chỉ có một mình.
Mây trắng bên ngoài máy bay khiến hắn có chút mơ màng. Hắn lấy ra một quyển nhật ký vốn có hơi cũ dùng tay vuốt ve thật lâu, sau đó mới chậm rãi đặt ở trước mặt. Nhật ký của chị Nhan đang ở chỗ của hắn, nhưng chị Nhan lại không muốn cùng hắn rời khỏi đó. Có lẽ chị ấy thật sự có chuyện cần phải làm. Diệp Mặc nghĩ. Hắn chậm rãi mở trang thứ nhất của quyển nhật kí ra. Cùng lúc đó, một người phụ nữ thoạt nhìn rất bình thường đang đi trên đường trong khu phố người Hoa sầm uất ở San Francisco. Trên lưng cô có đeo một cái túi hơi cũ. Trên con đường này, trông cô có chút cô đơn.
Cô đi một lúc lâu mới thở dài, thì thào nói:
- Mình phải trở về. Mình đã ở lại đây nhiều năm. Có lẽ mình nên mang chút gì đó trở về....
Cô nói xong, mở ví tiền của mình ra. Bên trong chỉ có đủ tiền cho một vé máy bay, hoặc có lẽ còn không đủ để mua một vé máy bay. Cô cẩn thận lấy ra tấm thẻ mà Diệp Mặc đã đưa cho cô, nhìn một lúc lâu. Cuối cùng cô lại mỉm cười tự nói:
- Tiền của cậu, tôi dùng trước. Sau này sẽ tặng cho vợ cậu một món quà tốt.
Tuy rằng khu phố người Hoa rất phồn hoa náo nhiệt, lại có rất nhiều nơi có máy rút tiền, hơn nữa cũng không có mấy người xếp hàng. Cô đi đến một phòng đơn để rút tiền. Cô lấy thẻ ra cắm vào máy rút tiền.
- Có năm nghìn đôla...
Cô mỉm cười. Nhưng trong chớp mắt, nụ cười trên mặt cô liền cứng lại. Trên màn hình của máy rút tiền hiện ra không phải là năm nghìn đôla, mà là năm mươi triệu đôla.
Đột nhiên, cô cảm giác được chóp mũi của mình có chút chua xót. Cô không lấy tiền, chỉ rút thẻ ra thì thào nói:
- Cậu rất ngốc. Cậu đem hết tiền cho tôi, còn bản thân cậu thì phải làm sao. Cậu và anh ta năm đó đều ngốc như nhau...