THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Vốn dĩ bố trí của hắn là một khi lấy được Quang Minh Tâm rồi, lập tức sẽ rời khỏi Hư Thị, hắn ở cổng Hư Thị có thể trực tiếp dùng trận bàn truyền tống rời đi, lúc trước hắn sớm đã bố trí trận bàn truyền tống trong Hư Thị rồi, một khi hắn được truyền đi, sẽ không ngừng Na Di, cuối cùng dùng pháp bảo phi hành cực phẩm của hắn, cho dù Đạo nguyên Thánh đế có lợi hại đi nữa cũng đừng mong chặn hắn lại.

Chính vì cân nhắc cực kỳ toàn diện, Diệp Mặc mới dám tham gia hội đấu giá, nhưng bây giờ xem ra sự tình cũng khác hoàn toàn với những gì hắn nghĩ rồi, trước Hình Hồng nói hội đấu giá không thể nào có Hỗn nguyên Thánh đế đến, nhưng Hỗn nguyên Thánh đế này sao lại đến đây? Cho dù đối phương còn chưa đến Hỗn nguyên Thánh đế, cũng là bán bộ Hỗn nguyên rồi.

Diệp Mặc cũng không cho rằng mình có thể chạy thoát được từ tay của Hỗn nguyên Thánh đế, hoặc là hắn đến Hư Thị cũng không ra nỗi.

Diệp Mặc không vội đặt hai quả Hoàng Trung Lý của mình thông qua truyền tống trận truyền tống đến vị trí chỉ định, bây giờ hắn nghĩ làm thế nào để rời khỏi Hư Thị.

Đúng lúc lão già Đạo nguyên chủ trì hội đấu giá kia không biết làm thế nào mới tốt, lại có một giọng hừ lạnh truyền đến:

- Căn cứ theo quy định lúc trước, để người ra giá truyền đồ của mình đến bàn đấu giá, để mọi người nhìn, sau đó giao dịch.

Giọng nói lạnh như vậy vang lên, Diệp Mặc trong lòng lạnh như băng. Nghe ngữ khí của giọng nói này, tuyệt đối là người bên đấu giá, cái chính là tu vi của đối phương căn bản cũng không thấp hơn người hừ lạnh lúc trước, bởi vậy có thể thấy người này lại là một bán bộ Hỗn nguyên hoặc chính là Hỗn nguyên Thánh đế.

Lúc trước đối phương yêu cầu mình truyền tống Hoàng Trung Lý đến nơi khác, chắc chắn cũng là người này, nếu như gã là người của bên đấu giá, thì tại sao muốn mình phạm quy trước?

Đối phương muốn thôn tính hết hai quả Hoàng Trung Lý của mình? Không đúng, Diệp Mặc trong nháy mắt liền hiểu ra. Sắc mặt của hắn liền trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí có chút tái nhợt. Lúc trước tâm tư của hắn bị Quang Minh Tâm chiếm cứ, trong đầu lúc nào cũng là Quang Minh Tâm. Không ngờ Hoàng Trung Lý vừa mới hái xuống, có thể thông qua dấu vết năm tháng mà phân biệt. Dấu vết này căn bản không thể nào làm giả được, truớc mặt Thánh đế chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.

Nếu như người khác nhìn thấy Hoàng Trung Lý của mình vừa mới hái xuống, thì chứng tỏ mình có cây Hoàng Trung Lý, đồng thời chứng tỏ mình có thế giới Ngũ Hành, thậm chí thế giới Ngũ Hành siêu việt thế giới Hỗn Độn. Nghĩ đến lúc trước mình báo giá hai quả Thái Sơ Đạo Văn quả, bên đấu giá dường như còn có thể khẳng định mình có thế giới Ngũ Hành rồi.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn trở nên tỉnh táo. Lúc này, hắn chỉ cần sai lệch một chút thôi, thì vạn kiếp bất phục.

Mặc dù biết rõ sẽ bị đối phương phát hiện, Diệp Mặc vẫn lấy ra hai quả Hoàng Trung Lý và một tỉ thần tinh truyền đến bàn đấu giá. Đồng thời cũng không có tâm trạng đi quản Quang Minh Tâm nữa, mà không ngưng ném trận kỳ ra ngoài. Diệp Mặc bố trí trận pháp phòng ngự cường đại, cho dù là trận kỳ cao cấp cũng bị hắn lấy dùng hết, lúc này không phải là lúc tiết kiệm nguyên liệu.

Ngoài ra, hắn còn muốn dùng khoảng không gian nơi mình đăng đứng thông qua trận pháp, hoàn toàn từ trong trận pháp đấu giá thoát ra ngoài.

Lúc này Hoàng Trung Lý của Diệp Mặc được truyền lên bàn đấu giá, ngoài Diệp Mặc không chú ý ra, dường như tất cả thần thức đều dồn lên trên Hoàng Trung Lý, hai quả Hoàng Trung Lý, còn phát ra từng đạo vận thơm ngát.

Những tiếng thán phục trong hội trường đấu giá truyền ra, sau khi nhìn thấy Hoàng Trung Lý, tất cả mọi người đều biết, thứ mà bọn họ nhìn thấy là Hoàng Trung Lý thực sự, chứ không phải đồ giả.

Lúc này Diệp Mặc đang điên cuồng nhưng cố bình tĩnh lại bố trí trận pháp, cục diện nguy hiểm hơn thế này cũng đã từng trải qua, tất nhiên sẽ không có chút bối rối.

Nửa tuần hương sau, Diệp Mặc dừng bố trí trận pháp, đồng thời trong phòng truyền ra giọng nói băng hàn:

- Hoàng Trung Lý thông qua sự nhận dạng trong nửa tuần hương, tôi nghĩ mọi người đều biết là thật hay giả rồi, sao bên đấu giá đến bây giờ vẫn chưa truyền Quang Minh Tâm đến cho tôi?

Lão già chủ trì đấu giá kia dường như bây giờ mới phản ứng được, có chút lúng túng nói:

- Vị tiên hữu trách đúng, vì Hoàng Trung Lý suýt chút nữa chậm trễ thời gian rồi.

Nói xong, lão cũng không tiếp tục giả vờ như không biết nữa, trực tiếp truyền Quang Minh Tâm trước mặt mình đi.

Quang Minh Tâm lập tức được truyền đến trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc liền chộp lấy Quang Minh Tâm cho vào Thế giới trang vàng của mình. Hắn biết rõ, Quang Minh Tâm này là thật, tiếp theo việc mà hắn phải làm đó chính là rời khỏi hội đấu giá này như nào.

Hoàng Trung Lý được cất đi rồi, món đấu giá tiếp theo còn chưa bắt đầu, rất nhiều người cũng đã hiểu rõ. Thánh đế có Hoàng Trung Lý này, chẳng những có Hoàng Trung Lý, còn có một cây Hoàng Trung Lý nữa, thậm chí còn có thế giới Ngũ Hành.



Lúc này hai quả Hoàng Trung Lý mà Diệp Mặc lấy ra cũng đã xuất hiện trước mặt lão già gầy gò kia, lão già cầm Hoàng Trung Lý trong tay lên nhìn nhìn, ánh mắt lộ vẻ hào quang cuồng nhiệt. Ông không biết đã bao nhiêu năm không có tâm trạng cuồng nhiệt như này, một lúc sau ông mới đặt Hoàng Trung Lý trong tay xuống:

- Người này thực sự có thế giới Ngũ Hành và cây Hoàng Trung Lý…

- Thái thượng Thánh đế, chuyện này có thể đã lộ ra ngoài rồi, tôi sợ chỉ cần vài ngày, Hư Thị cũng đã là thế giới của Hỗn nguyên Thánh đế rồi.

Một Đạo nguyên Thánh đế lo lắng nói.

Lão già gầy gò này trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói:

- Nếu không phải tên Bặc Tuấn Hiệp kia cũng đến đây, thì bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi, nhưng bây giờ cần phải ổn định lão già này. Anh phái người đến mời gã đến đây, nói Thuần Vu Văn tôi tìm gã có chuyện muốn thương lượng, tôi tin rằng gã sẽ hiểu.

- Vâng.

Đạo nguyên Thánh đế này nói xong, lập tức liền lui ra ngoài.



Diệp Mặc lúc này vẫn còn trong phòng, cũng chưa rời đi. Sau khi hắn bố trí xong tất cả trận pháp phòng ngự và trận pháp che chắn khí tức, không ngờ lại lấy lò đan ra bắt đầu luyện đan.

Chỉ một tuần hương, sáu đan dược đen nhánh được hắn luyện chế xong, khác với những đan dược khác, số đan dược đen nhánh này không có bất kỳ mùi vị nào, chỉ mang theo chút khí tức thô bạo.

Đây là Cấm Đạo Đan mà tự Diệp Mặc sáng chế ra, loại đan này có thể thông qua chủ động thiêu đốt nguyên thần trong cơ thể, trong nháy mắt khiến tu vi của mình tăng lên mấy cấp bậc. Chỉ có điều di chứng của đan dược này cực mạnh, Diệp Mặc cũng ỷ vào Cây Hỗn Độn, nên mới dám dùng.

Sau khi cất lò đan đi, Diệp Mặc liền nuốt viên Cấm Đạo Đan này, đạo vận lưu chuyển cường đại đáng sợ bị Diệp Mặc chộp được, hắn thậm chí cảm thấy mình chỉ cần muốn, có thể một cái tát đánh cho Thánh đế trong toàn bộ hội đấu giá thành trong bụi.

Nhưng Diệp Mặc biết rõ, cái này chỉ là ảo giác của hắn, thực lực của hắn sau khi nuốt Cấm Đạo Đan, chắc chắn tăng lên mấy lần, nhưng không lợi hại như trong ảo giác của hắn.

Diệp Mặc nuốt Cấm Đạo Đan rõ ràng không phải vì tăng cường lực lượng của mình, như vậy hắn cho dù có nuốt thêm một viên Cấm Đạo Đan nữa cũng là tìm đến cái chết. Hắn ngay lập tức lấy bảy mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt ra, liên tiếp bắn ra.

Mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt ít nhất cũng đã được hắn luyện chế đến tầng cấm chế thứ 99, còn có một mũi tên được hắn luyện chế đến tần cấm chế thứ 100, nhưng như vậy không khiến cho mũi tên bắn xa được, chỉ là muốn xé rách hư không trong phạm vi nhất định, vẫn khiến Diệp Mặc bị cắn trả cường đại.

Bảy mũi tên bắn ra, đồng thời phun ra mấy ngụm máu, không gian trước mặt hắn cũng đã xuất hiện từng được nứt li ti mắt thường không nhìn thấy nổi. Diệp Mặc kinh hãi sự rắn chắc của hư không trong này, đồng thời vun tay phất ra một đường thần thông Nhất Phương hư không, trong tích tắc thần thông Nhất Phương thành hình, hắn lại phóng Thí Đạo thương ra. Sau đó điên cuồng thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần của mình, với tốc độ nhanh nhất liên tiếp đánh ra mấy thương.

Một đường nứt mắt thường không nhìn thấy khi sát cơ đáng sợ của Thí Đạo thương xé rách, phát ra những âm thanh răng rắc nhỏ tí, một vết rạn hư không nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì, vun tay cầm mũi tên và một số trận kỳ tiến vào Thế giới trang vàng, đồng thời điều khiển Thế giới trang vàng lăn vào trong khe hở hư không kia. Vết nứt đó sau khi Thế giới trang vàng tiến vào, trong nháy mắt liền biến mất.

Sau khi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhỏ. Nếu như không phải hắn tinh thông trận pháp, cho dù hắn đã là Đạo nguyên Thánh đế, cộng thêm Cấm Đạo Đan, e rằng cũng không thể nào xé rách hư không của hội đấu giá.

Sự rắn chắc của hư không trong này, Diệp Mặc đoán chứng cũng chỉ có Hỗn nguyên Thánh đế mới có thể xé rách nổi. Vì hư không trong này chẳng những rắn chắc, hơn nữa còn có trận pháp cầm cố lại. Còn hắn lại là một tông sư trận pháp cao cấp, mở một chút không gian của trận pháp cấm chế này, cộng thêm mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn và Thí Đạo thương còn cả Cấm Đạo Đan nữa, nến mới thành công được.

- Sát khí thô bạo thật đáng sợ.

Lão già gầy gò khi Diệp Mặc lấy Thí Đạo thương ra đồng thời cũng cau mày nói, sau đó ông đột nhiên đứng dậy:

- Bặc Tuấn Hiệp đến rồi, bảo gã ngồi một chút, tôi đi đến phòng 79 xem sao.

Chỉ trong mấy giây, ông đạ đứng trong phòng của Diệp Mặc, trận pháp cấm chế ẩn nấp mà Diệp Mặc bốt trí lại bị ông vung tay một cái liền bị pháp hết.

- Xé rách hư không?

Lão già gầy gò này sắc mặt tái xanh lẩm bẩm nói:

- Đến mình cũng không thể nào xé rách được hư không trong này, một Đạo nguyên Thánh đế không ngờ lại có thể xé rách được hư không trong này, hắn rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc