THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Buổi tối sau khi Diệp Mặc đưa Vân Băng và Đình Đình về, liền trực tiếp đi tới Hàn Tại Tân. Vân Băng lại lăn qua lộn lại ngủ không được, cô biết chỉ cần trời sáng, mình sẽ cùng Đình Đình trở lại Ninh Hải, cô không có cơ hội ở bên Diệp Mặc nữa. Có lẽ tối nay là cơ hội cuối cùng ở bên cạnh Diệp Mặc

Càng nghĩ Vân Băng càng bực bội, càng ngày càng hối hận tối hôm qua đã chạy ra khỏi phòng của Diệp Mặc, hiện tại bảo nàng cố lấy dũng khí chạy qua đó một lần nữa, cô lại cảm thấy quá khó khăn rồi. Nhưng cô lại biết, nếu cô không chủ động đi, Diệp Mặc sẽ không tìm đến cô.

Đôi khi, Vân Băng thật sự cảm giác mình đang làm một người phụ nữ hư hỏng, nhưng sâu trong nội tâm của cô lại biết, ý tưởng này của cô cũng không phải hoàn toàn là vì báo đáp Diệp Mặc, mà là vì cô cũng rất muốn ở cùng Diệp Mặc, chẳng sợ chỉ có một buổi tối. Cô sợ Diệp Mặc sẽ cho rằng nàng là người phụ nữ nịnh hót, nhưng nội tâm của nàng lại biết, mình không phải là như vậy.

Vân Băng hạ quyết tâm, đợi Diệp Mặc trở về, sẽ đi qua phòng của hắn một lần nữa. Mặc dù có chút không biết xấu hổ, nhưng đối mặt với Diệp Mặc, cô cũng mặc kệ.

Hơn mười giờ tối, Diệp Mặc vẫn chưa về, Vân Băng đợi không được đang chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài mới truyền đến thanh âm mở cửa.

Vân Băng đang buồn ngủ cũng khẩn trương ngồi dậy, nhưng cô lại nghe thấy tiếng cửa mở phòng mình. Cô liền thắc mắc, chẳng lẽ Diệp Mặc chủ động tới bên này? Như vậy sao được, Đình Đình còn đang ngủ. Nghĩ đến đây, Vân Băng khẩn trương xuống giường xem.

Lúc này đèn lại bật sáng, Vân Băng lập tức có chút phát mộng, người tiến vào không phải Diệp Mặc, mà là một người con gái. Trong tay còn mang theo một cái túi, xem ra từ đằng xa vừa mới trở về. Chỉ một lát sau cô liền phản ứng lại, người tiến vào này hẳn là Diệp Lăng.

Diệp Lăng biết Diệp Mặc ở Yến Kinh, cũng không có tâm tư tiếp tục du ngoạn tại nước Mĩ, đã trở lại. Nhưng cô ta không nghĩ tới mở ra phòng mình lại nhìn thấy Vân Băng, lập tức cũng ngây ngẩn cả người.

- Cô là Diệp Lăng?

Vân Băng phản ứng lại trước, thuận miệng nói.

Diệp Lăng gật gật đầu, hỏi:

- Cô là?

- Tôi là Vân Băng, cô giáo dạy tiếng anh trước đây của Diệp Mặc.

Vân Băng vội vàng đem quan hệ của mình và Diệp Mặc giải thích một chút. Tuy nhiên trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, âm thầm có chút thất vọng. Cuối cùng không cần cố lấy dũng khí đi tới phòng của Diệp Mặc nữa, hiện tại Diệp Lăng trở về, cô muốn đi cũng không được rồi.

- Cô chính là cô giáo Vân Băng à, tôi nghe anh của tôi kể qua về cô.

Diệp Lăng lập tức bất ngờ niềm nở nói, Diệp Mặc nói qua Vân Băng đã cứu hắn một mạng. Tuy nhiên hiện tại xem ra Diệp Mặc và Vân Băng còn có chút quan hệ mập mờ ở bên trong, cô lập tức đã nhìn thấy Đình Đình, trong lòng nhất thời liền ngây ngẩn cả người, Diệp Mặc cũng không có nói cho nàng biết Vân Băng có con rồi, không nghĩ tới cô thậm chí có con lớn như vậy.

Nếu như vậy, cô ta và anh của mình rõ ràng không thích hợp rồi.

Thấy Diệp Lăng nhìn về phía Đình Đình, Vân Băng vội vàng giải thích. Cô nói việc Diệp Mặc mang Đình Đình từ Hongkong về, rồi nói đến việc buổi tối từ Trác gia trở về, sau đó Diệp Mặc lại đi ra ngoài.

- Anh tôi đi ra ngoài?

Diệp Lăng còn tưởng rằng Diệp Mặc đang ngủ, không nghĩ tới hắn đi ra ngoài vẫn chưa về.

...

Dường như đã sớm biết Diệp Mặc buổi tối sẽ qua đây, Hàn Tại Tân đã chuẩn bị xong trà bánh ngồi đợi. Tuy nhiên cho dù là như vậy, Diệp Mặc tới đây khiến cho Hàn Tại Tân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Diệp Mặc không tới, lão cũng không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì điện thoại của Diệp Mặc đều gọi không được, ngày đó có thể gọi được điện thoại cho hắn là vì người tiếp viên hai mươi bốn giờ liên tục quay số điện thoại, mới gọi được một lần.

Diệp Mặc thấy ngoại trừ Hàn Tại Tân và Hàn Yên, còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

Hàn Tại Tân rất khách khí đối với Diệp Mặc, không vì tuổi tác và địa vị của mình mà chậm trễ chút nào, nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào, liền vội vàng đứng lên nói:

- Diệp Mặc, vị này chính là Lý Hưởng của Viện quân sự. Lão Lý, đây chính là người mà tôi đã nói với anh tên là Diệp Mặc.

Hàn Tại Tân giới thiệu hai người một chút, cũng không nói đến chức vị của Lý Hưởng.

Lý Hưởng hơi gật đầu với Diệp Mặc một cái, y nghĩ tuy rằng bản lĩnh Diệp Mặc không tệ, nhưng dù sao tuổi còn trẻ. Đối với những người có địa vị cao như bọn họ mà nói, có lẽ chỉ cần thêm chút lôi kéo, Diệp Mặc khẳng định sẽ vô cùng cảm ơn, hoặc là nói là thụ sủng nhược kinh.

Hơn nữa lần này lợi dụng Diệp Mặc giết Âu Húc Hổ dường như rất đơn giản, cho nên nói người như Diệp Mặc chỉ có thể lợi dụng mà thôi. Còn Hàn Tại Tân tại sao coi trọng Diệp Mặc như thế, y có chút không hiểu. Trong ấn tượng của y thì Diệp Mặc là loại đầu óc ngu si, thân thủ không tệ và là người trẻ tuổi mà thôi.

Diệp Mặc thấy Lý Hưởng dường như có chút ngạo mạn, cũng không thèm để ý, hắn thậm chí ngay cả đầu đều chẳng muốn cúi xuống một chút. Với hắn mà nói không có bất kỳ điều gì phải khiến hắn lôi kéo quan hệ với hạng người như thế, thứ bọn họ theo đuổi căn bản cũng không giống nhau. Hắn và Hàn Tại Tân hoàn toàn là một giao dịch mà thôi, chỉ đơn giản như vậy. Đối với quan lớn thượng tầng này, còn không đủ trình độ khiến Diệp Mặc hắn đi đút lót.

Quả nhiên nhìn thấy Diệp Mặc ngay cả đầu đều lười cúi chào y, Lý Hưởng sắc mặt lập tức nhịn không được rồi. Nhưng chức vị y cao, chút lễ nghĩa ấy vẫn phải có chứ.

Hàn Tại Tân lại nhìn đến nhíu mày, trong lòng tự nhủ lão Lý này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi khinh thường người khác.

Diệp Mặc thấy Hàn Tại Tân dường như đang phải giảng hòa, ngồi xuống khoát tay áo nói:

- Hàn lão, những lời khác không cần nói nhiều rồi, nếu là giao dịch, thì trực tiếp nói muốn cho tôi làm chuyện gì là được rồi, tôi thích rõ ràng.

Hàn Tại Tân có chút hiểu được tính cách của Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc nói như vậy liền gật đầu nói:

- Nếu như vậy, tôi sẽ nói thẳng. Lần trước mô hình và tư liệu mà cậu đưa cho Lý Hồ, chúng tôi đã nghiên cứu qua, là một bộ tư liệu quân sự cơ mật cực kỳ quý báu. Ban đầu chúng tôi nghĩ đến đây chỉ là một bộ tư liệu trị giá mười triệu đô la Mỹ, bây giờ nghiên cứu thấy, chục triệu đô có lẽ chỉ có thể nghiên cứu một góc trong đó mà thôi.

Diệp Mặc vừa nghe, liền nghĩ xem ra hẳn là có quan hệ với nhiệm vụ lần này, nhưng không phải hắn đã đem đồ vật này giao cho Hàn Tại Tân rồi sao, tại sao lại bàn về chuyện này nữa?

Hàn Tại Tân lại tiếp tục nói:

- Nhưng sau khi chúng tôi nghiên cứu xong bộ tư liệu này đã rút ra kết luận là, đây chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi. Hơn nữa còn là bộ phận năng lượng bên ngoài nguồn, thứ quan trọng nhất lại không có ở đây. Nếu không biết bộ tư liệu này quý báu, có lẽ chúng tôi sẽ không động tâm đối với những cái còn lại đâu, nhưng hiện tại đã biết bộ tư liệu này có tính trọng yếu đối với quốc gia chúng ta, chúng tôi tuyệt đối không thể để cho vật quý như vậy rơi vào trong tay người khác. Tuy rằng chúng tôi hiện tại còn không biết bộ tư liệu này là ai tạo ra, nhưng tuyệt đối có thể nói là một sự kiện quan trọng trong lịch sử thế giới quân sự."

Nói tới đây Hàn Tại Tân nhìn nhìn Diệp Mặc

- Tôi nghĩ cậu biết rồi, chúng tôi chính là muốn lấy về phần tư liệu còn lại. Bất kể quốc gia chúng ta có người chế tạo ra nó hay không, nhưng thứ này ở trong tay chúng ta, khẳng định tốt hơn nhiều so với nằm trong tay người khác.

- Ý của anh là bảo tôi giúp anh tìm tư liệu?

Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói, vật này là Văn Đông đưa cho hắn, hắn biết đi đâu tìm nó đây?

Hàn Tại Tân nghiêm túc gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nghĩ bộ tư liệu này chỉ có thể tìm cậu giúp. Bởi vì người đưa tư liệu cho chúng tôi chính là cậu, vậy nên cậu chắc chắn biết được nơi xuất xứ. Hơn nữa nếu người thường tuyệt đối không thể thu hồi tư liệu này về. Cho nên lần này tôi muốn cậu và Hàn Yên cùng đi, đem phần tư liệu còn lại tìm về.

Lý Hưởng ở bên cạnh nói thêm:

- Vì quốc gia phục vụ là nghĩa vụ của mỗi công dân chúng ta, cho nên lần này chẳng những là nhiệm vụ, cũng là một vinh dự.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Hưởng:

- Câm miệng, vứt cái ý nghĩ đó của ông đi.

Lý Hưởng sắc mặt lập tức liền thay đổi, lão không biết tính cách Diệp Mặc, cho nên xuất ra một bộ đạo lý thường đem đi giáo dục người trẻ tuổi.

Hàn Tại Tân đương nhiên biết tính cách Diệp Mặc, không cần nói Lý Hưởng là một chức phó viện quân sự, cho dù Diệp Mặc biết rằng chức vị chính của y thì ở trong mắt Diệp Mặc vẫn thế thôi. Diệp Mặc là một người không có lợi thì không làm, dùng đạo lý quốc gia giáo dục hắn, quả thực chính là đàn gảy tai trâu. Nếu quốc gia có ân với hắn, căn bản cũng không cần đạo lý, hắn tự động sẽ báo đáp. Nói suông chứ không làm, động một chút lại nói đến cấp trên, Diệp Mặc ghét nhất bị như vậy.

Lão vội vàng ngăn cản Lý Hưởng nói:

- Lão Lý, Diệp Mặc tính tình như vậy rồi, không nên làm to chuyện.

Hàn Yên ngồi ở bên cạnh cái gì cũng không nói, dường như chuyện này không có quan hệ chút nào với nàng. Tuy nhiên từ ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn Lý Hưởng một chút, chỉ biết cô cũng rất chán ghét Lý Hưởng.

Dựa theo Hàn Tại Tân đưa ra giá mà nói, một khối thanh ngân cát đã đủ rồi. Dù sao ở trên địa cầu thanh ngân cát cũng không phải là dễ dàng lấy được. Ở trong lòng Diệp Mặc, giá trị của thanh ngân cát lại quan trọng hơn nhiều so với mô hình quân sự gì đó.

Nhưng giá trị thanh ngân cát chỉ có Diệp Mặc biết, cũng chỉ hữu dụng đối với hắn, đối với Hàn Tại Tân lại không có bất kỳ tác dụng gì. Cho nên Diệp Mặc biết rằng Hàn Tại Tân ra giá đã đủ rồi, nhưng Hàn Tại Tân lại không biết.

Thấy Diệp Mặc trầm ngâm không nói gì, Hàn Tại Tân sợ Diệp Mặc đổi ý vội vàng nói:

- Đợt nguyên liệu tiếp theo còn có ba tháng nữa sẽ đến, đến lúc đó cho cậu chọn lựa mười loại ngon nhất.

Diệp Mặc khoát tay áo nói:

- Chuyện này tôi đồng ý, tôi thử một chút, tuy nhiên bất kể thành công hay không, thanh ngân cát vẫn phải giao đấy.

Đối với việc Hàn Tại Tân sẽ cho hắn chọn lựa mười loại nguyên liệu tốt, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào, nếu một lần có thể chọn ra năm sáu loại nguyên liệu tốt là hắn đã hài lòng lắm rồi, nào có nhiều nguyên liệu như vậy để cho hắn chọn. Chỉ có điều thanh ngân cát quả thật là đồ tốt, hơn nữa người ta đã trả tiền trước.

- Tốt lắm, cậu và Yên nhi ngày mai sẽ xuất phát.

Hàn Tại Tân lập tức niềm nở bất ngờ đứng lên, sau đó hướng Hàn Yên nói:

- Yên nhi, bất luận như thế nào thì an toàn vẫn là hàng đầu, biết không?

Diệp Mặc lại nói:

- Không cần, chỉ cần một mình tôi đi là được rồi, nhiều người thêm phiền phức.

- Hừ, Diệp Mặc, tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng nếu anh cho là anh nhất định ăn chắc tôi, thì anh đã sai lầm rồi. Bằng không, chúng ta tỷ thí trước một chút rồi nói sau.

Hàn Yên vừa nghe Diệp Mặc không ngờ bảo cô là thêm phiền phức, lập tức liền không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc