Người phụ nữ trên giường bệnh khoát tay có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Hai mươi mốt năm trước, một mình mẹ mang theo cái thai đã mấy tháng đến Yến Kinh tìm kẻ phụ lòng. Hắn rõ ràng biết mẹ có thai nhưng chỉ đưa cho mẹ chút ít sinh hoạt phí rồi không để ý tới nữa. Mẹ ở Yến Kinh một thời gian mới biết không ngờ hắn là con cả của một đại gia tộc, hơn nữa sớm đã có vợ, thậm chí đứa con trai đã mười mấy tuổi. Mẹ vô cùng đau khổ và phẫn nộ nên ngã bệnh luôn.
- Mẹ......
Cô gái nắm chặt tay người phụ nữ nằm trên giường bệnh vội vàng thốt lên.
Người phụ nữ trên giường bệnh lộ rõ vẻ đau thương, tiếp tục nói:
- Khi ấy mẹ ở trong một ngôi chùa, vị trụ trì trong chùa rất tốt, ông ấy còn mời cả bác sĩ đến cứu mẹ, nhưng đứa trẻ trong bụng mẹ vẫn mất.
Nghe đến đây, cô gái càng thêm lo lắng, đứa trẻ trong bụng mẹ đã mất, vậy mình thì sao?
Người phụ nữ trên giường bệnh dường như hiểu được suy nghĩ của con gái, giọng nói có chút đồng cảm:
- Khi đó mẹ sống không bằng chết, mặc dù sức khỏe đã hồi phục nhưng mẹ đã mất hết sức sống. Vị trụ trì trong chùa nhìn ra sự tuyệt vọng của mẹ, không ngừng khuyên bảo mẹ. Sau đó, sức khỏe của mẹ tốt lên, mẹ nghĩ ngay đến chuyện xuất gia. Chính lúc đó, vị trụ trì mang đến cho mẹ một đứa bé gái độ một tuổi, nói là của người ta để trước cửa chùa.
Cô gái dường như hiểu gì, sắc mặt có chút tái nhợt, chẳng lẽ người phụ nữ trước mắt cô không phải là mẹ đẻ của mình.
- Ôi…
Người phụ nữ trên giường bệnh thở dài.
- Bắc Vi, con không phải là con gái ruột của mẹ, mẹ cũng không biết cha mẹ ruột của con là ai. Khi trụ trì đến, ông chỉ mang theo chiếc vòng tay và nói có hai đứa bé được đưa đến chùa, còn đứa bé kia thì mẹ không biết trụ trì đã đưa đi đâu. Khi đó mẹ rất rối, và cũng không hỏi, chỉ hình như nghe nói một cặp vợ chồng trẻ tới thắp hương đã mang đi.
- Mẹ…
Cô gái phục hồi lại tinh thần, đôi mắt hơi sưng, nắm chặt tay người phụ nữ trên giường bệnh nói:
- Mẹ, bất kể như thế nào, mẹ cũng là mẹ của con, đối với con, trên thế giới này mẹ là người thân duy nhất của con.
Người phụ nữ trên giường bệnh vuốt ve đôi tay cô con gái nói:
- Bắc Vi, mẹ không thể sống lâu mãi được, con hãy nhớ ngôi chùa ấy tên là "Lạc Hồng Tự", vị trụ trì cứu mẹ tên Ngộ Sơn, sau này con đến Yến Kinh thì đến xem xem.
Nói xong người phụ nữ lại chìm vào giấc ngủ miên man, cô gái vội vàng giúp mẹ an giấc rồi đứng lên. Cô không hề để ý đến thân thế của mình, điều cô quan tâm nhất chính là kiếm tiền giúp mẹ chữa bệnh.
- Xin hỏi cô là Đường Bắc Vi à?
Một người trung niên xa lạ đi đến cửa phòng bệnh hỏi.
Đường Bắc Vi ngẩng đầu lên nhìn người trung niên này có đôi chút nghi ngờ, gật đầu nói:
- Vâng, xin hỏi có việc gì vậy?
Người trung niên nở nụ cười hòa nhã rồi nói:
- Tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với cô Đường, không biết có có thể hay không.
Đường Bắc Vi nhíu nhíu mày, từ trước tới nay cô chưa gặp người này, nhưng người ta nói muốn nói chuyện riêng với cô, hiện tại cô không có việc gì nên đi gặp cũng không sao.
Hơn ba giờ sáng, xe của Diệp Mặc đã đến một căn biệt thự tư nhân gần Vô Lượng Sơn. Điểu khiến Diệp Mặc không nghĩ tới là, căn biệt thự này lại là hang ổ của Tĩnh Tức.
Mặc dù Tĩnh Tức nói nơi này là chỗ ở của người thân cô, nhưng Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin. Người phụ nữ này xem mình là thằng ngốc sao.
Nếu đã đến, Diệp Mặc sẽ không bỏ qua bất cứ hành động gì của Tĩnh Tức, hắn lúc nào cũng chú ý tới Tĩnh Tức,ngay cả khi cô đi tắm cũng không tha. Hiện giờ không phải là lúc giả bộ chính nhân quân tử, hắn biết Tĩnh Tức này hơi có chút hoài nghi hắn. Bất kể vì sự an toàn của bản thân hay vì tìm thấy Tố Tố, hắn cũng không thể có chút nào buông lỏng.
Không thể không nói, đạo cô Tĩnh Tức này dù tuổi tác không nhỏ nhưng vẫn giữ được sắc vóc như cô gái hai mươi, cởi hết quần áo ra, đường cong cái nào ra cái đấy, hơn nữa làn da trắng nõn nhẵn mịn. Hai bầu vú đồ sộ trước ngực không chút nào có vẻ chúi xuống mà lại cao khác thường.
Diệp Mặc từng cõng người phụ nữ này, đương nhiên biết tính đàn hồi của da cô ta kinh người như thế nào. Đôi khi Diệp Mặc thậm chí còn nghi ngờ ánh mắt của mình, liệu cô ta có phải là phụ nữ lớn tuổi, nói cô ta chỉ hơn hai mươi tuổi cũng có khả năng.
Hơn nữa, Diệp Mặc thấy miệng phần lớn vết thương trên người cô ta đã kết si, có thể thấy thuốc bột của đạo cô kia rất được.
Tĩnh Tức tắm rất cẩn thận, kì cọ trên dưới toàn thân rất kĩ, thậm chí còn xem xét cẩn thận hình dáng của mình phía trước gương. Diệp Mặc tự nhủ người phụ nữ này thật biết đỏm dáng, nhưng quả thật cô ta có khả năng trang điểm. Người phụ nữ tắm trần truồng trước con mắt thần thức của Diệp Mặc, dù rằng Diệp Mặc biết sự xấu xa của cô ta, hơn nữa tuổi tác không nhỏ nhưng cũng không khỏi có chút nóng lên.
Đang lúc Diệp Mặc nghĩ người phụ nữ này sẽ không lộ diện bây giờ, muốn thu hồi thần thức trở lại thì đạo cô này bỗng nhiên đưa tay vuốt ve phần eo. Chỗ đó chính là chỗ Diệp Mặc giúp cô ta bôi thuốc, Diệp Mặc trở nên lo lắng, chẳng lẽ đạo cô này khôn khéo như thế? Mình động tay lên thuốc bột của cô mà cô ta cũng có thể chú ý tới.
Tĩnh Tức đưa ngón tay sờ lên miệng vết thương, sau đó ngửi ngửi ngón tay, Diệp Mặc thấy cô ta nhíu mày, lòng càng lo lắng, lại càng thầm ngạc nhiên. Đạo cô này quả thật rất thông minh.
Điều khiến Diệp Mặc thở phào là cuối cùng Tĩnh Tức không có hành động gì bất thường, chỉ cởi cái yếm đặt trên tay sờ sờ, sau đó cẩn thận đặt sang một bên, có thể thấy cô ta rất coi trọng cái yếm. Bỗng nhiên Tĩnh Tức dừng tay, thận trọng quan sát bốn phía.
Diệp Mặc biết nhất định là cô ta đã có chút nhạy cảm với thần thức của mình nên nhanh chóng thu hồi lại.
- Đại Hổ, anh ở đâu?
Diệp Mặc ở trong phòng khách nghe thấy tiếng gọi lớn của đạo cô, hắn liền biết đạo cô này không yên tâm hắn, muốn xác định vị trí của hắn. Hắn không chút do dự trả lời, trả lời xong trong lòng thấy nhẹ nhõm, cũng may cô ta chưa nhận ra có thần thức, bằng không dù rằng một chút cũng sẽ bị bại lộ.
Tĩnh Tức vội vàng tắm cho xong rồi đi ra, nhìn thấy Diệp Mặc vẫn ở trong phòng khách, có chút ngượng ngùng nói:
- Tôi có chút sợ hãi nên gọi anh một câu.
Diệp Mặc ngây thơ cười:
- Không có việc gì thì tôi đi ngủ trước đây.
Trong lòng càng thêm cẩn trọng, tính cảnh giác của đạo cô này quá cao.
Hắn có chút lo lắng ngày mai Tĩnh Tức sẽ giở thủ đoạn với hắn, tốt nhất là tìm cơ hội nào đó đánh ký hiệu thần thức trên người cô ta. Hơn nữa khi hắn mới giúp Tĩnh Tức bôi thuốc, sát khí trong mắt cô ta đã lộ ra, điều này rõ rồi, trong mắt cô ta, tính mạng người khác và cây cỏ cũng không có gì khác nhau.
Diệp Mặc tu luyện cả nửa đêm, sớm đã thức dậy nấu bữa sáng đợi Tĩnh Tức.
Buổi sáng Tĩnh Tức dậy, nhìn thấy cháo và dưa rất ngon, trong lòng rất tán thưởng sự chịu khó và nhanh nhẹn của Diệp Mặc. con người gã thanh niên này được đấy chứ, cô ta thậm chí còn có chút không nỡ giết hắn. Nhưng, đã từng nhìn thấy da thịt của cô ta thì bất kể như thế nào cũng là con đường chết, nể tình hắn nhanh nhẹn, đến lúc đó để hắn chết thanh thản chút vậy.
- Tử Nhi, tôi nấu cháo rồi, cơ thể cô vẫn chưa bình phục, cô ăn cháo trước đi.
Diệp Mặc ân cần giúp Tĩnh Tức lấy bát đũa rồi bưng đến ghế.
- Vâng, hương vị rất ngon. Cảm ơn anh, Đại Hổ.
Tĩnh Tức cảm thấy cháo này quả thật rất ngon.
Diệp Mặc ngây thơ cười nói:
- Không có gì, chỉ cần Tử Nhi thích, tôi có thể nấu cho cô nữa.
Tĩnh Tức hơi sững sờ, câu nói này sao quen thuộc đến vậy? Rất nhiều năm trước, kẻ phụ lòng kia cũng nói như thế, "Tử Nhi, chỉ cần em thích, anh có thể hàng ngày ở bên em…"
Nhưng sau khi y nhìn thấy sư tỷ thì dần dần xa cách mình, không ngờ y và sư tỷ của mình thông đồng ở bên nhau. Tên gian phu này, cho dù mình có hại sư tỷ thì có ích gì? Kẻ phụ lòng kia vẫn hàng ngày nhìn về nơi sư tỷ bế quan, sắc mặt của Tĩnh Tức dần trở nên u ám.
Diệp Mặc không ngờ, hắn chỉ nói có một câu mà đã khiến sắc mặt của đạo cô này trở nên u ám đáng sợ. Trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ này thật khó suy nghĩ. Bạn đang đọc chuyện tại
Diệp Mặc thấy sắc mặt của Tĩnh Tức càng ngày càng khó coi, sợ cuối cùng cô ta tức giận thì kế hoạch của mình hỏng hết nên vội vàng ngắt lời nói:
- Tử Nhi, cô mau ăn cháo đi, cháo nguội rồi.
- Không muốn ăn nữa, Đại Hổ, anh ở đây đợi tôi, tôi trở về trước nói với sư phụ, nếu như sư phụ bằng lòng, tôi sẽ quay lại đón anh.
Tĩnh Tức đứng dậy nói.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, quả nhiên không mang theo mình, người phụ nữ đen tối này quả thật là người qua cầu rút ván. Hắn có chút kích động, đứng lên nói:
- Tử Nhi, nhưng tôi, tôi cũng muốn đi xem xem…
Tĩnh Tức tự nhiên cười nói, bất chợt dùng tay điểm một cái lên trán Diệp Mặc:
- Đại Hổ, chẳng lẽ tôi lại lừa được anh? Nghe lời đi, tin tôi không sai. Tối nay tôi nhất định sẽ quay lại đón anh, ít nhất là để cho sư phụ gặp anh một lần.
Diệp Mặc biết có nói thêm cũng vô dụng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách đánh ký hiệu trên người cô ta, sau đó đi theo. Nghĩ đến đây, hắn lắp bắp đến trước mặt Tĩnh Tức, đỏ mặt nói:
- Tử Nhi, em thật đẹp, anh muốn ôm em.
- A…
Tĩnh Tức bị yêu cầu của Diệp Mặc làm cho sửng sốt. Trong mắt cô, Đại Hổ khờ khạo, thành thật lại dám đưa ra yêu cầu này, cô bỗng nhớ tới lúc tắm tối hôm qua. Khi đó cảm giác như là có ai đang rình, không phải là người này đấy chứ, nhưng nhìn Đại Hổ chưa từng tu luyện qua cổ võ, nếu như hắn nhìn lén, làm sao có thể không bị mình phát hiện?
Nhưng chẳng may hắn nhìn lén? Nghĩ tới đây, Tĩnh Tức thoáng nhìn Diệp Mặc đang chờ đợi, bỗng nhiên thấy hắn cũng là một gã đàn ông đẹp trai, đường nét trên mặt rõ ràng, đường cong quyến rũ, ánh mắt cũng rất trong. Nhìn thấy Diệp Mặc, Tĩnh Tức liền thấy sự thân thuộc giữa nỗi sợ hãi. Năm xưa, y cũng chờ mong như thế này rồi nhìn mình chằm chằm nói, "Tử Nhi, em thật xinh đẹp, anh có thể ôm em được không?" Là y ư? Tĩnh Tức bỗng có cảm giác nóng ran, kể từ khi kẻ phụ tình kia đi, cô chưa bao giờ có cảm giác này.
Diệp Mặc thấy Tĩnh Tức sững sờ nhìn mình, trong lòng thầm kêu lên không ổn rổi, không thể đợi cô ta từ chối. Một khi cô ta từ chối thì mình muốn ôm cô ta đánh ký hiệu là tuyệt đối không thể. Diệp Mặc mạnh dạn đi lên, ôm chặt lấy Tĩnh Tức, khuôn mặt cô đã đỏ hồng.