Lý Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không để ý đến tu sĩ này.
Tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn đi cùng với Lý Trường Thiên cũng ôm quyền với nữ tu đến kia nói:
- Ngụy Lan Phong bái kiến Thuyên đại tỷ.
Nữ tu này cũng chỉ gật gật đầu, cũng không thấy bộ dạng khách khí gì.
Diệp Mặc cũng nhận ra người đến là ai, chính là Thuyên Loan của Tuyết Lâm Hàn trì, ngày trước người đàn bà này trong Vô Tâm Hải cũng đấu với mình. Khi hắn và Âm Tự đánh lưỡng bại câu thương, nhân cơ hội giết Âm Tự rồi cướp đi nhẫn trữ vật và cây thương dài của Âm Tự.
Thuyên Loan phía sau còn có một nữ tu khác, nữ tu này Diệp Mặc cũng biết, tên Mục Phi Hoàn, còn Mục Phi Hoàn này và Thuyên Loan kia có quan hệ thế nào, thì hắn cũng không biết. Lúc trước khi hắn nhìn thấy Mục Phi Hoàn, người con gái này cũng đã là Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, nhưng lúc này cô cũng đã là Hóa Chân tầng thứ tám rồi.
Thấy Lý Trường Thiên không để ý đến mình, Thuyên Loan cũng không tiếp tục châm chọc gã, lại nhìn Diệp Mặc cười nhạt nói:
- Diệp Mặc, thật không ngờ nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Năm đó trong Vô Tâm Hải để cho anh chạy thoát, hôm nay anh cùng tôi đến Tuyết Lâm Hàn trì một chuyến đi, tôi đang có chuyện muốn anh giúp.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Thật xin lỗi, tôi không có hứng.
Năm đó khi hắn là Hóa Chân sơ kỳ cũng không sợ người đàn bà này, nhưng vì bị thương, lại mang theo mấy người Tô Tĩnh Văn, nên mới không liều mạng với người đàn bà này. Cộng thêm sau lại có một yêu tu Cầu Nhiêm, hắn mới rút lui. Người đàn bà này còn cho rằng mình sợ bà ấy, không ngờ lại dám gây phiền phức cho mình.
Thuyên Loan lại khinh thường nói:
- Vậy thì cũng không phải anh quyết.
Thấy Thuyên Loan và Diệp Mặc có mâu thuẫn, Lý Trường Thiên cũng không tiếp tục nói chuyện, gã ước gì Diệp Mặc và Thuyên Loan đánh nhau. Năm đó Phương Ức Tông một mình đánh ba bọn họ, nhưng vừa giao chiến với ba tu sĩ Hóa Chân tầng chín bọn họ thì lại rơi xuống thế hạ phong. Còn một mình Diệp Mặc thì có thể giết bại được Phương Ức Tông, dưới lôi kiếp của Phương Ức Tông cũng không sợ hãi gì, cuối cùng ép Phương Ức Tông phi thăng, cho dù như vậy, Phương Ức Tông cũng để lại một cánh tay.
Cho nên gã khẳng định mình và hai người Ngụy Lan Phong cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng Thuyên Loan thì lại khác, gã và Ngụy Lan Phong cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thuyên Loan. Gã rất muốn nhìn thấy Diệp Mặc và Thuyên Loan lưỡng bại câu thương, sau đó thì ngư ông đắc lợi.
Thuyên Loan nói xong khua tay. Vừa giơ tay lên, một bóng màu xanh bay đến, bóng màu xanh đó mang theo kiếm khí trong nháy mắt đã phong kín không gian xung quanh Diệp Mặc. Rất rõ ràng, bà sợ Diệp Mặc lại chạy trốn lần nữa.
Cảm nhận được vực của Thuyên Loan mở rộng, Diệp Mặc lắc lắc đầu, Thuyên Loan so với Lý Trường Thiên cố nhiên lợi hại hơn nhiều, nhưng vực này của bà đến Đồ Tử Chân cũng không thể nào sánh với được. Mình khi là Hóa Chân tầng thứ ba, có thể đánh cho Đồ Tử Chân hộc máu mà chạy, bây giờ là Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, đối phó với một Thuyên Loan đến Đồ Tử Chân cũng không bằng quả thực cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tích.Truyện copy tại Truyện FULL
Liễu kiếm màu xanh của Thuyên Loan được phóng ra, lập tức liền triển khai vực của mình ra, đồng thời vừa khua tay thì lại phóng ra một pháp bảo hình lưới, muốn bắt sống Diệp Mặc. Bà cho rằng, Diệp Mặc chính là con dê đợi làm thịt, còn bà chính là người giết dê.
Giá trị của Diệp Mặc bà cũng rất rõ, trong mắt bà tu vi của Diệp Mặc là thứ yếu, cái quan trọng chính là vì Diệp Mặc là đan vương cửu phẩm. Bắt được một đan vương cửu phẩm về, dưới thủ đoạn của mình, làm gì còn phải sợ hắn không đi vào khuôn khổ?
Nhưng pháp bảo hình lưới vừa được phóng ra, Thuyên Loan liền cảm thấy có chút không bình thường. Liễu kiếm màu xanh của bà cũng không dựa theo phương thức của bà mà vây khốn lấy Diệp Mặc, vừa phóng ra liền trở nên chậm rãi. Còn pháp bảo hình lưới trong tay bà không ngờ lại không phóng ra được nữa.
Đây là vực còn đại thành gấp mấy lần hơn của mình, Thuyên Loan trong lúc này liền hiểu ra đạo lý này. Chỉ có vực mạnh hơn của bà, chỉ có tu sĩ có tu vi thâm hậu hơn bà mấy lần, mới có thể trong nháy mắt trói buộc được bà.
Biết mình bị trói buộc, đồng thời sắc mặt Thuyên Loan cũng đại biến, bà căn bản cũng không kịp nghĩ những thứ khác, điên cuồng vận chuyển chân nguyên, muốn thoát khỏi vực của Diệp Mặc, đồng thời tinh huyết cũng điên cuồng được thiêu đốt.
Sự lợi hại của Diệp Mặc Mục Phi Hoàn cũng đã được chứng kiến, cô cũng từng giao đấu với Diệp Mặc, biết sự kinh khủng của vực của Diệp Mặc. Bây giờ bà ngoại vừa mới giao đấu với Diệp Mặc, lão lão đã sắc mặt xanh mét, chân nguyên điên cuồng lưu động, hơn nữa còn thiêu đốt tinh huyết.
Tình huống như này Mục Phi Hoàn nếu còn không biết lão lão của mình kém quá xa so với Diệp Mặc, cô cũng không xứng là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám nữa rồi.
Mục Phi Hoàn cũng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp phóng ra Minh Nguyệt Song Trảm, muốn giúp lão lão đỡ lấy một chiêu kia của Diệp Mặc. Nhưng cô vừa xông vào vực của Diệp Mặc, đồng thời cũng bị trói buộc lại. Cái duy nhất có thể giúp Thuyên Loan chính là để cho thời gian Thuyên Loan thoát khỏi vực của Diệp Mặc ngắn đi chút.
Đường đao màu hồng tím phi tới, Thuyên Loan hồn phi phách tán, bà là tu sĩ Hóa Chân sắp phi thăng, lại là người không có địch thủ trong Tây Tích châu, trước mặt Diệp Mặc không ngờ đến một chiêu cũng không chống đỡ được, điều này khiến bà căn bản cũng không tin được.
Cũng may đường đao màu hồng tím của Diệp Mặc vừa bổ ra, bà đã thoát khỏi vực của Diệp Mặc, căn bản cũng không nghĩ gì, phi thân lùi về phía sau.
Phụt…
Một đường huyết phun lên, Thuyên Loan rơi lên cát vàng của Sa Hà, một vết máu chém ngang bụng bà, nếu như không phải bà lui nhanh, thì bà cũng đã bị đường đao này của Diệp Mặc chặt đứt rồi.
- Lão lão …
Mục Phi Hoàn không còn để ý gì đến Diệp Mặc, vọt tới trước mặt Thuyên Loan, đỡ Thuyên Loan dậy, lấy ra vài viên đan dược.
- Ta không sao.
Thuyên Loan khàn khàn nói một câu, sau đó tự mình nuốt vài viên đan dược kia, lúc này mới vững mình lại. Bà hoảng hốt nhìn Diệp Mặc, căn bản cũng không ngờ với bản lĩnh của bà trước mặt Diệp Mặc không ngờ đến một chiêu cũng không chống nổi. Người có tu vi như Diệp Mặc này thật quá kinh người, loại tu vi này của hắn trong đại lục Lạc Nguyệt còn có đối thủ sao?
Hơn nữa vừa rồi khi bà mới bị thương, Diệp Mặc cũng không truy sát bà, nếu như Diệp Mặc tiếp tục truy sát, bà trừ cách thi triển cấm thuật ra, thì cũng không còn cách nào chạy thoát được bàn tay của Diệp Mặc.
Chỉ là một chiêu, bà trọng thương không nói, đến pháp bảo cũng rơi vào tay đối phương. Lúc này bà mới hiểu được, tại sao Lý Trường Thiên là một tên lớn lối như vậy, lại có vẻ đáng thương trước mặt Diệp Mặc như thế. Tu sĩ qua được Thiên Cương ba mươi sáu vực đúng là lợi hại như vậy sao?
Cũng giống Thuyên Loan. Tên Ngụy Lan Phong đi cùng với Lý Trường Thiên cũng kinh hãi vô cùng, gã cho rằng Thuyên Loan ra tay, tên tu sĩ trẻ tuổi khoa trương Diệp Mặc kia chết là cái chắc. Nhưng không ngờ Thuyên Loan cũng không kiên trì được một chiêu, lại bị trọng thương suýt nữa thì bị chết, hơn nữa đến pháp bảo cũng bị người khác lấy đi. Đây còn là đối phương không có ý giết Thuyên Loan, nếu như đối phương muốn giết Thuyên Loan, phỏng chừng Thuyên Loan cũng không thể chạy thoát được.
Từ lúc nào Tây Tích châu lại có người kinh hãi như này? Lý Trường Thiên biết sự lợi hại của đối phương, vì sao mình không biết chuyện này? Bất luận là chuyện thế nào, bây giờ gã cũng đã hiểu tại sao tên tu sĩ trước mặt trước mặt Lý Trường Thiên lại giết hai tu sĩ của Chỉ Nam vực kia, Lý Trường Thiên lại không dám ra tay, ngược lại chỉ có thể yếu ớt hỏi ý tứ của đối phương.
Lý Trường Thiên thấy một chiêu của Diệp Mặc đã làm cho Thuyên Loan trọng thương, sau lưng lập tức toát mồ hôi, gã căn bản còn muốn mời Ngụy Lan Phong cùng Diệp Mặc đánh một trận. Bây giờ thấy Diệp Mặc và Thuyên Loan giao đấu, gã liền biết được, so với ngày trước khi giao đấu với Phương Ức Tông, tu vi của Diệp Mặc cũng lại lần nữa tăng lên mấy cấp bậc.
Lúc trước khi gã nhìn thấy Diệp Mặc rõ ràng mới là Hóa Chân tầng thứ nhất, không ngờ bây giờ là Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, nhưng bất luận lúc đó là Hóa Chân tầng thứ nhất, còn bây giờ là Hóa Chân tầng thứ bảy, gã cũng cho rằng đây không phải là tu vi thực của Diệp Mặc.
- Anh không ngờ lại mạnh đến mức này…
Thương thế của Thuyên Loan sau khi khôi phục được một chút cũng không dám tin nói ra một câu. Sau khi nói xong, có chút do dự, lúc này mới nói:
- Tôi nhận thua…
Lý Trường Thiên và Ngụy Lan Phong kinh dị liếc nhìn, bọn họ quá hiểu Thuyên Loan của Tuyết Lâm Hàn trì này, tính cách ngang ngạnh giống như đá trong nhà xí vậy. Nhưng không ngờ, cũng có một ngày Thuyên Loan cũng chủ động mở miệng nhận thua.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Lần trước tôi ở Vô Tâm Hải…
Diệp Mặc còn chưa nói hết, Thuyên Loan đã lấy ra một cái nhẫn ném Diệp Mặc rồi nói:
- Đồ của người đó đều ở trong này, tôi vẫn chưa động đến.
Diệp Mặc cũng có chút kinh ngạc thấy hành động của Thuyên Loan, không ngờ không đợi mình nói xong, đã đưa nhẫn trữ vật cho mình rồi.
Nhận lấy chiếc nhẫn mà Thuyên Loan ném đến, thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, thấy chiến thương dài màu đỏ vẫn còn, Diệp Mặc không tiếp tục xem xét nữa, trực tiếp cho vào trong nhẫn trữ vật của mình, hắn cũng đã chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi. Hắn đến Tây Tích châu cũng không phải vì đánh nhau với Thuyên Loan, vừa nãy chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Nếu như Thuyên Loan không đến, hắn cũng không vì nhẫn trữ vật này mà cố ý tìm đến Tuyết Lâm Hàn trì.
Năm tên tu sĩ đứng đằng xa cũng ngây người ra nhìn, nơi này bất luận là Thuyên Loan hay Lý Trường Thiên hoặc là Ngụy Lan Phong thậm chí cả Mục Phi Hoàn, đều có tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Tích châu, mỗi người đều là nhân vật đỉnh cấp ở Tây Tích châu.
Nhưng người trẻ tuổi từ Ma Vực đi ra này, trước mặt Lý Trường Thiên của Chỉ Nam vực giết chết người của gã không nói, Lý Trường Thiên còn không dám ra tay, thậm chí thấp giọng hỏi tại sao nữa.
Cái này cũng chưa tính, tương truyền đệ nhất cao thủ của Tây Tích châu Thuyên Loan trước mặt người thanh niên kia, không ngờ đến một chiêu cũng không chống được, tin này nghe cũng rợn cả người rồi. Nếu như chuyện này không phải bọn họ tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ cho rằng người nói ra chuyện như này cũng là đầu óc có vấn đề rồi. Thuyên Loan của Tuyết Lâm Hàn trì có thể bị một chiêu khiêu khích của một người trẻ tuổi được sao? Nói chuyện buồn cười gì vậy.
Diệp Mặc quay đầu lại liếc nhìn Lý Trường Thiên, lạnh nhạt hỏi:
- Lý vực chủ còn lời gì muốn nói sao? Nếu như không còn gì nói thì Diệp mỗ phải đi đây.
Lý Trường Thiên thấy Diệp Mặc quét về phía gã, cả người liền cảm thấy không được tự nhiên, gã nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, vội vàng ôm quyền nói:
- Không có, không có. Hai hậu bối của Chỉ Nam vực tôi đã mạo phạm đến anh Diệp rồi, quả thực đáng chết. Nếu như anh Diệp bằng lòng đến Chỉ Nam vực chúng tôi chơi, Lý Trường Thiên tôi nhất định nghênh đón.
- Đến Rừng rậm vô tận, vậy thì không cần, tôi còn có chuyện, cáo từ.
Nói xong, Diệp Mặc muốn lập tức rời đi luôn.
Mục Phi Hoàn chạy đến trước mặt Diệp Mặc kính cẩn nói:
- Diệp sư huynh, lúc trước thanh liễu kiếm đó là vật truyền thừa lại của Tuyết Lâm Hàn trì chúng tôi, xin…