-Sáu mươi triệu, nếu muốn thì cầm đi. Đúng rồi, nhân tiện viết một chi phiếu một trăm ngàn đưa cho Hoắc Đa Tài…
Diệp Mặc biết thứ này bên trong có vẻ như bắt đầu thu nhỏ, nhưng làm rõ ra thì cũng phải đáng bảy tám mươi triệu, nhưng hắn sợ hỏng việc.
Hoắc Đa Tài ngây người, tùy tiện cắt mấy nhát đã có một trăm ngàn, chuyện này thật quá đơn giản.
-Thành giao …
Không cần Diệp Mặc nói lần thứ hai trong thẻ của Hứa Vi đã tăng lên sáu mươi triệu. Hứa Vi nghĩ rằng cô có thể miễn cưỡng khống chế bản thân bình thản lại, nhưng khi tin nhắn tài khoản trong thẻ của cô tăng lên sáu mươi triệu, cô đã không cách nào bình tĩnh được.
Mãi tới lúc Diệp Mặc lôi Hứa Vi ra khỏi đám người ấy, Hứa Vi mới phản ứng lại, cô lập tức đưa thẻ cho Diệp Mặc, số tiền này đều do Diệp mặc kiếm được, cô không thể nhận chúng, cho dù cô thiếu tiền, cô cũng chỉ có thể mượn của Diệp Mặc mà thôi.
Diệp Mặc lại nhét thẻ trở lại tay Hứa Vi nói:
-Hứa Vi, cô thấy bản lĩnh của tôi thế nào?
Hứa Vi không chút do dự gật đầu, Diệp Mặc dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, tốc độ nhanh, hơn nữa lần đánh cuộc nào cũng thắng, bản lĩnh này quá phi thường.
Hứa Vi gật đầu, Diệp Mặc cười nói:
-Bản lĩnh của tôi muốn bao nhiêu tiền cũng có, sao lại phải để ý tới mấy chục triệu chứ? Nói thật với cô, tiền của tôi hiện tại có thể so với cả tên Gates gì đó ấy, trên người tôi lúc nào cũng có trên mấy chục tỉ.
Nếu là lúc trước Hứa Vi chắc chắn sẽ cho rằng Diệp Mặc đang nói khoác, nhưng hiện tại Hứa Vi biết Diệp Mặc không nói dối. Với bản lĩnh này làm sao hắn để ý tới mấy chục triệu chứ, lúc nãy hắn giúp cô thắng mấy chục triệu cũng chỉ trong có mấy tiếng mà thôi.
-Nhưng, tôi…
Hứa Vi mặc dù hiểu điều này, nhưng hơn sáu mươi triệu đối với cô là quá nhiều.
-Đừng có bị áp lực, số tiền đổ thạch này cô cầm đi, tôi cũng chỉ có thể giúp được cô có vậy thôi. Lúc đầu ở Ninh Hải cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi giúp cô một lần cũng là chuyện nên làm mà. Hơn nữa Khinh Tuyết cũng hay nhắc tới cô, nói lúc đầu cô đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.
Diệp Mặc biết Hứa Vi nghĩ gì nên an ủi.
Hứa Vi không phải đồ ngốc, bây giờ cô mới hiểu, Diệp Mặc nhiều tiền như vậy, tại sao lúc đầu lại phải dùng tới hai trăm của cô chứ, thậm chí lấy mấy chục triệu cho cô cũng coi như không. Nhưng Diệp Mặc có cần thiết phải cho cô mấy chục triệu không? Chắc chắn là không. Diệp Mặc làm như vậy hoàn toàn vì muốn giúp cô, lại không muốn cô thấy bị áp lực, nhưng cô thực sự thấy không có chút áp lực nào sao?
Diệp Mặc đang muốn hỏi Hứa Vi về chuyện của mẹ, thì người đàn ông trung niên liên tục cược thua chín lần dáng vẻ suy sụp chạy tới, đưa cho Diệp mặc một danh thiếp vàng, nói:
-Người anh em, cậu được lắm, rất lợi hại, tôi rất ngưỡng mộ cậu, đấy là….
Diệp Mặc thấy ác cảm, lập tức đưa tay chặn lời nói của người đàn ông. Hắn nhận danh thiếp, giờ mới biết người đàn ông này tên Hỗ Đán, là tổng giám đốc của một công ty, chẳng trách lại nhiều tiền như vậy.
Hộ đản (Hộ trứng, từ đồng âm)à? Cái tên rất có cá tính. Nhưng có tiền cũng không thể hồ đồ như ông ta, nếu ngày nào cũng đánh cuộc như vậy thì số tiền ấy chỉ mấy ngày đã không cánh mà bay. Ông ta sẽ biến thành kẻ nghèo hèn, quả trứng này căn bản không bảo vệ được rồi.
Hứa Vi dường như nhớ ra điều gì, cô lập tức nói:
-Diệp Mặc, anh có thể đi với tôi tới đồn cảnh sát không, em trai Hứa Bân Vũ của tôi vẫn đang bị nhốt, tôi phải đi nộp tiền bảo lãnh cho nó.
Hỗ Đán lập tức ngắt lời Diệp Mặc nói:
-Em trai Hứa Bân Vũ của cô ở đồn cảnh sát thành phố hay ở đâu? Cậu ta vì lí do gì mà bị bắt?
-Vì nó đánh người bị thương, không có tiền bồi thường, hiện đang ở đồn cảnh sát Dương Hải.
Mặc dù hiện tại có tiền rồi, nhưng Hứa Vi nghĩ đến cha cũng không cách nào thấy được gia đình có cuộc sống tốt đẹp thì đã đi rồi, thì trong lòng cảm thấy có chút buồn khổ.
-Đừng nóng vội, để tôi gọi điện thoại.
Hỗ Đán nói xong nhấc điện thoại trực tiếp gọi điện cho cục trưởng phân cục cảnh sát Dương Hải, sau mấy câu liền gác điện thoại.
Sau đó ông ta nhìn Hứa Vi vẻ căng thẳng nói:
-Em trai Hứa Bân Vũ của cô đã được thả, còn về tiền bồi thường, tôi đã bảo ông bạn cũ giúp cô rồi, cô không cần phải lo lắng nữa.
-Ôi!...
Hứa Vi lập tức cảm ơn luôn miệng, đồng thời lấy tiền đưa cho Hỗ Đán.
Hỗ Đán khoát tay chặn lại nói:
-Chút chuyện nhỏ thôi, không cần phải như vậy… đừng nhắc tới chuyện tiền nong nữa, nếu lúc nãy tôi không nghe lời bạn trai cô thì đã phải chịu thiệt thòi rồi, có thể quen biết người như bạn trai cô, coi như tôi đã may mắn lắm rồi.
Nói tới đây, Hỗ Đán liền quay sang Diệp Mặc hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại
-Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết phải xưng hô thế nào với người anh em, cậu có danh thiếp không.
Hứa Vi đỏ mặt định giải thích, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng của Hỗ Đán thì không nói nữa. Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc Diệp Mặc bây giờ làm gì? Hắn và Kinh Tuyết có phải đã quay lại với nhau rồi hay chưa? Lúc nãy hắn nói Khinh Tuyết hay nhắc tới cô, lẽ nào hai người họ đã quay lại với nhau rồi?
Hỗ Đán vì Diệp Mặc cứ chần chừ không lấy danh thiếp ra đưa cho ông ta, nên ông ta có chút sốt ruột, một cao nhân như Diệp Mặc ông ta không thể bỏ lỡ được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:
-Xin lỗi anh Hỗ, tôi không có danh thiếp, anh cứ gọi tôi Diệp Mặc là được, để tôi đưa số điện thoại của tôi cho anh, nhưng có điều điện thoại của tôi thường xuyên tắt máy.
-Được được…
Hỗ Đán biết đối với những kì nhân như Diệp Mặc, chắc chắn có rất nhiều quy tắc, có thể có được số điện thoại đã là may mắn lắm rồi.
Nghe Diệp Mặc đọc số điện thoại, Hỗ Đán lập tức ghi lại nói:
-Anh Diệp, nếu được hay là hôm nay tôi xin được làm chủ, chúng ta cùng đi ăn một bữa?
Diệp Mặc cảm thấy thế nào cũng được, hôm nay hắn cũng không có việc gì, đi ăn một bữa cũng không vấn đề gì. Hắn vừa định hỏi Hứa Vi, thì có một giọng nói xen vào:
-Anh Diệp Mặc, em luôn muốn tìm anh, may mà anh vẫn chưa đi, lúc nãy em cũng đã ghi lại số điện thoại của anh rồi, anh sẽ không thấy phiền chứ? Em tên là La Tử Lan, hôm nay nhờ phúc của anh, nên em mới kiếm được một món lớn, không biết em có diễm phúc được mời anh một bữa cơm hay không?
Nói xong La Tử Lan đưa ra tấm danh thiếp, người nào danh thiếp vậy. Đây là một tấm danh thiếp bằng lá phong đỏ, mới nhìn đã thấy rất tinh xảo.
-Cô em Tử Lan à, tôi đã mời anh Diệp đây mất rồi, cô đành để dịp khác vậy nhá.
Nghe thấy La Tử Lan mời Diệp Mặc, Hỗ Đán lập tức nói.
-Hứa Vi, cô thì sao?
Diệp Mặc nhìn Hứa Vi.
-Tôi muốn tới bệnh viện thăm mẹ tôi, tôi rất lo lắng cho mẹ.
Hứa Vi cúi dầu nói.
Hỗ Đán vừa nghe Hứa Vi nói, lập tức nói:
-Hứa Vi, mẹ của cô nằm ở bệnh viện nào? Nói với tôi, tôi sẽ lập tức sắp xếp một phòng bệnh tốt.
-Là bệnh viện Khang Hải ở khu Dương Hải.
Nghe Hỗ Đán hỏi, Hứa Vi bất giác trả lời.
-Anh Hỗ, anh không cần phải gọi điện đâu, để tôi gọi, chú tôi là phó viện trưởng bệnh viện Khang Hải.
La Tử Lan không dễ gì mới có cơ hội được thể hiện, sao có thể nhường cơ hội này cho Hỗ Đán được, nói xong, cô không đợi Hỗ Đán trả lời lập tức gọi điện thoại.
Ở trước mặt Hứa Vi, cô ta chỉ nói vài câu đã sắp xếp cho mẹ của cô vào phòng VIP.
Ân tình này cho dù không muốn nhận cũng phải nhận rồi. Diệp Mặc thì thế nào cũng được, bất kể là bệnh gì, chỉ cần hắn ra tay thì nhất định sẽ lập tức hồi phục. Nhưng Hứa Vi lại không biết, cô vội vàng cảm ơn sự giúp đỡ của La Tử Lan.
-Nếu không thì như vậy đi, anh Đán cứ chọn chỗ trước, hai người cứ đi trước, tôi và Hứa Vi vào bệnh viện thăm mẹ cô ấy, sau đó sẽ qua đó.
Diệp Mặc biết Hứa Vi không đi thăm mẹ cô thì cô sẽ thấy không yên lòng.
-Được, vậy chúng tôi ở nhà hàng Đăng Vương đợi hai người.
Lần này Hỗ Đán nhanh nhẹn đặt chỗ trước La Tử Lan.
La Tử Lan liếc Hỗ Đán một cái, cũng không còn cách nào khác, đành phải hỏi Hứa Vi số điện thoại liên lạc. Chuyện này thì Hỗ Đán cũng không còn cách nào. Nếu như Hứa Vi là bạn gái của Diệp Mặc, trước mặt Diệp Mặc lại xin số điện thoại thì quả là không hay.
Diệp Mặc ngược lại rất rõ, La Tử Lan này là người không đơn giản, cô ta tới chậm một chút không phải do cô ta không tìm thấy hắn, mà ngược lại, cô ta sớm đã biết Diệp Mặc đứng bên ngoài nói chuyện với Hứa Vi. Sở dĩ cô ta tới chậm là bởi vì cô ta phải căn dặn vệ sĩ của mình cảnh cáo mấy tên côn đồ muốn theo dõi Diệp Mặc.
Diệp Mặc đã kiếm một món lớn ở đây, chuyện này chắc chắn bị nhiều người chú ý tới, lúc ra khỏi cửa Diệp Mặc cũng biết có hai tên định theo dõi hắn và Hứa Vi, chỉ là hai tên đó chưa kịp đi theo đã bị La Tử Lan ngăn lại.
Lai lịch của cái cô La Tử Lan này có lẽ cũng không đơn giản, mấy tên côn đồ không dám nói thêm lời nào, ngoan ngoãn rút lui ngay.
…
Hai người rời khỏi nơi đổ thạch, Hứa Vi trầm ngâm rất lâu sau đó nói:
-Diệp Mặc, hôm nay cảm ơn anh.
Diệp Mặc cười:
-Đã nói không cần phải cảm ơn rồi mà, cô lại còn nói. Hôm nay thấy cô tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, năm đó cô mời tôi một bữa cơm, tôi nói sẽ mời lại cô sau, mãi tới hôm nay cũng chưa mời được bữa nào.
-Vậy…
Hứa Vi bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn, cũng cười nói:
-Hay là ngày mai tôi lại mời anh một bữa, vậy là anh nợ tôi hai bữa cơm, như vậy tôi sẽ thấy đỡ áy náy hơn.
Diệp Mặc cười ha hả:
-Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai sau khi tôi làm xong việc, tôi sẽ lập tức rời khỏi Tân Thành.
-Anh nhớ chị Khinh Tuyết sao?
Hứa Vi đột nhiên hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
-Đúng vậy, rất nhớ, tôi muốn về thăm họ.
Hứa Vi không còn nghe thấy lời của Diệp Mặc nữa, trong lòng cô thầm nghĩ, so với Diệp Mặc lúc đầu, Diệp Mặc bây giờ không những tuấn tú hơn mà còn rất có bản lĩnh. Hỗ Đán và La Tử Lan đều không phải người tầm thường, nhưng họ đều tình nguyện hạ mình đi kết giao với Diệp Mặc. Vẻ đẹp của Khinh Tuyết rốt cục mới có thể sánh vai bên Diệp Mặc, mặc dù giữa đường họ gặp phải nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng họ vẫn đến với nhau, chỉ hy vọng Khinh Tuyết sẽ không đối xử với Diệp Mặc như trước đây, để hắn phải qua đêm ngoài sân.
Thấy Hứa Vi trầm mặc Diệp Mặc nói:
-Lát nữa tôi sẽ xem bệnh giúp mẹ cô, những bệnh thông thường tôi có thể chữa trị được.
-Anh biết chữa bệnh?
Hứa Vi đã tỉnh lại, nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, nói:
-Đúng vậy, lúc trước khi tôi đi trực giúp cô ở Ninh Hải, đã chữa bệnh giúp một ông lão họ Trác, chuyện này chắc cô có nghe qua rồi?
-Cái gì, vị bác sĩ thần bí ấy chính là anh sao?
Năm đó ở bệnh viện Lợi Khang có vị bác sĩ thần bí đã chữa khỏi bệnh cho một bệnh nhân mắc bênh nan y, nhưng vị bác sĩ ấy lại không có ai tìm ra được, hóa ra người ấy là Diệp Mặc.
Hứa Vi kích động, nếu như đúng là Diệp Mặc, bệnh của mẹ cô chắc chắn sẽ được chữa khỏi. Hứa Vi bây giờ hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Mặc, cô cho rằng Diệp Mặc thực sự có bản lĩnh ấy.
-Đương nhiên là tôi rồi.
Diệp Mặc nhớ lại chuyện chỉ vì mấy chục nghìn năm ấy, thầm cảm thấy quả là nhân sinh biến hóa khó lường.
-Bác tài dừng xe.
Hứa Vi đột nhiên bảo tài xế taxi dừng xe, không kịp nói gì với Diệp Mặc đã chạy thẳng ra ngoài.
Diệp Mặc thấy Hứa Vi chạy thẳng về phía một thanh niên toàn thân đầy máu, liền đoán cậu thanh niên này có lẽ là em trai cô. Lúc nãy không phải mới nói em trai Hứa Bân Vũ của cô mới được thả ra hay sao? Sao lại bị người ta đánh tới như vậy?
Diệp Mặc đưa cho tài xế một trăm, sau đó cũng chạy theo sau!!!