THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

"Ồn ào", bầu không khí ở đây nhờ có tiếng nói của Lưu Lỗi mà lại nóng lên.Tư Mã Bình của núi Thượng Thanh hóa ra chỉ là một cái gối thêu hoa, chỉ để nhìn chứ không dùng được. Nói thì rõ là hoành tráng nhưng khi thật sự sắp rơi xuống đầu thì lại sợ rúm vào.

Thượng Thanh Sơn đã là gì, đến đệ tử của Thục Sơn nhìn thấy Lưu Lỗi thì sắc mặt đã khác rồi. Vừa xong Lưu Lỗi dùng một chiêu giết chết Tư Mã Bình, mặc dù chiêu này có vẻ như là đánh lén nhưng đó vẫn là một chiêu đã giết được địch, cái này vẫn chưa nhằm nhò gì, sau cùng Lưu Lỗi còn đá Tư Mã Bình xuống biển.

Lưu Lỗi lại một lần nữa khiêu chiến với Phiên Thừa, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phiên Thừa. Những tràng vỗ tay luôn chỉ giành cho người chiến thắng. Còn về chuyện Tư Mã Bình vừa nãy đã không còn ai nhớ tới nữa.

Phiên Thừa mặt tái nhợt nhìn Lưu Lỗi, bỗng nhiên cảm thấy chân mình đang run.Thấy mọi người chung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, y bỗng nhiên la lớn:

-Lưu Lỗi, anh đánh lén, còn gì là anh hùng hảo hán chứ? Nếu như anh mà không đánh lén thì anh làm sao mà có thể đánh được anh Tư Mã chứ?

Lưu Lỗi đột nhiên cười ha hả:

-Ừ đấy, tao đánh lén đấy, mày làm gì được? Mày đi mà cáo tội trái quy tắc của tao đi, mày cắn tao chắc. Giờ là lúc quyết đấu giữa chúng ta, ông nội cho mày cơ hội đánh lén đấy, đến đi. Đừng nhút nhát thế.

Câu nói của Phiên Thừa ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều châm chọc và cười nhạo. Trên đài quyết đấu đừng nói tới đánh lén cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào chỉ cần giết được đối thủ thì sẽ là người chến thắng. Đơn giản là không có từ đánh lén, chỉ là Phiên Thừa sợ rồi.

-Đồ nhát gan. Cút...

-Rác rưởi...

Sự châm chọc và cười nhạo rộ lên, nhưng sắc mặt của Phiên Thừa lại càng tái nhợt. Y biết, cứ cho là Lưu Lỗi chơi xấu đi chăng nữa thì mình lên đài là chắc chắn chết. Tư Mã Bình dùng kiếm cản lại, thậm chí đến loan đao của Lưu Lỗi trong chốc lát cũng không kéo dài được. Y mà bước lên là đi tìm cái chết.

Lưu Lỗi chắc chắn không phải là hạng làm nửa vời, nghĩ tới đó thôi mà Phiên Thừa toàn thân run lên, mồ hôi lạnh cứ từng dòng chảy xuống.

-Phiên Thừa, mày đã không dám bước lên thì đừng trách tao xuống giết mày nhé.

Tiếng cười lạnh lùng của Lưu Lỗi vọng tới. Phiên Thừa hồn bay phách lạc.

Quyết đấu y đương nhiên biết, đối phương đưa ra đề nghị quyết đấu có thể không đồng ý, nhưng một khi đã đồng ý rồi, chưa chết thì không được dừng lại. Trừ phi đối phương chủ động tha cho.

Vừa rồi y còn sợ người khác không biết, còn chủ động khoanh tay lớn tiếng. Giờ ai cũng biết y phải quyết đấu với Lưu Lỗi, cho dù y không dám bước lên thì Lưu Lỗi cũng có thể xuống giết y. Hơn nữa, mọi người xung quanh không được phép can thiệp.

Vì Phiên Thừa không dám lên đài chịu chết nên một số người lại bắt đầu chế giễu y. Ngay cả người của Thượng Thanh Sơn cũng không chút biểu hiện gì, đều nhường lối cho Phiên Thừa. Người cùng môn phái cũng chấp nhận khiêu chiến của người khác, giờ lại không dám lên đài quyết đấu, thật là mất mặt quá.

Phiên Thừa chịu đựng không nổi bỗng xông như điên lên lôi đài. Trong tay y cầm thanh kiếm dài đâm thẳng về phía Lưu Lỗi đánh loạn xạ, chả có gì đáng nói cả.

Lưu Lỗi lắc đầu, chỉ nghiêng nhẹ người đã tránh được đường kiếm, rồi liền trà lại một đao. Phiên Thừa dường như được giải thoát, ngã gục trên lôi đài.

Lưu Lỗi cảm thấy hai trận quyết đấu này chẳng có tính khiêu chiến gì cả, sớm biết như thế này anh ta đã chả đột nhiên tập kích cái tên Tư Mã Bình kia, ít ra cũng có thể xem xem tên Tư Mã Bình kia có bản lãnh gì.

Trước trận đấu, chả có ai nghĩ tới kết thúc trận đấu lại có kết quả như thế này. Ngay cả Diệp Mặc cũng không ngờ tới. Tên Tư Mã Bình còn không chịu nổi một đòn.

Hết náo nhiệt, mọi người cũng đều tản đi, người chủ trì trận đấu này thắng lớn, mặc dù tỉ lệ đặt cược thấp, nhưng người cược Lưu Lỗi thắng lại rất ít.

Từ một ngóc ngách, một người đàn ông trung niên lầu bầu nói:

-Lưu Lỗi là người mình khảo nghiệm, nó rõ ràng chỉ có tu vi đỉnh Hoàng cấp trung kỳ, làm sao đột nhiên lại bộc phát tu vi của Huyền cấp? Lẽ nào nó giấu tài, hay là trên thuyền có kì ngộ gì chăng?

Lưu Lỗi thắng trận đấu, đồng nghĩa với việc anh ta thắng được rất nhiều tiền, trong lòng vô cùng hả hê. Anh ta đang nghĩ tới việc đi tìm Diệp Mặc thì bị một người của phái Thục Sơn chặn lại, nói có trưởng lão phái Thục Sơn muốn gặp anh ta.

Diệp Mặn nhìn Lưu Lỗi rời khỏi, biết sau trận đấu này, Lưu Lỗi ít nhất cũng có thể làm đệ tử của một môn phái. Đệ tử nội môn bậc hai Ẩn Môn, địa vị cũng không tồi.



-Cái gì? Em nói cái tên Lưu Lỗi của phái Thục Sơn thắng rồi? Tư Mã Bình là Hoàng cấp đỉnh phong, còn tên Lưu Lỗi kia chỉ là tu vi Hoàng cấp trung kỳ, anh ta làm sao có thể thắng được chứ?

Vân Tử Y vừa nghe Tiểu Linh nói liền kinh ngạc đứng lên.

Với hạng người như Vân Tử Y, thi đấu giữa Lưu Lôi và Tư Mã Bình không đáng để xem. Nhưng với cương vị là người phụ trách "Thần Thương hội", cô vẫn biết ai thắng ai thua. Nhưng thực tế và những gì cô dự đoán lại hoàn toàn trái ngược, kết quả này thật sự vượt xa so với dự liệu của cô.

-Tiểu thư, cái tên Lưu Lỗi chẳng những thắng Tư Mã Bình mà còn một chiêu đánh chết hắn. Nghe nói Tư Mã Bình đến cơ hội phản kháng cũng không có, sau đó một đệ tử khác của phái Thục Sơn, Phiên Thừa lên quyết đấu với Lưu Lỗi, hắn cũng bị một chiêu đánh chết.

Cô gái mặc váy xanh thành thật trả lời.

Vân Tử Y nhíu nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

-Lẽ nào tình báo của chúng ta nhầm lẫn? Lưu Lỗi thực chất không phải người luyện võ Hoàng cấp mà đã đạt đến Huyền cấp?

Nhưng nghĩ kĩ thì làm sao có thể như vậy được? Tất cả những người luyện võ Huyền cấp từ 30 tuổi trở xuống cô đều có danh sách, nếu Lưu Lỗi là người luyện võ từ 30 tuổi trở xuống thì cô sớm đã lôi kéo Lưu Lỗi rồi.

Không đúng, hôm qua Mạc Ảnh đã tới phòng của Lưu Lỗi sau đó mới tới chỗ của mình. Lẽ nào chuyện này có liên quan tới Mạc Ảnh? Hay mình vẫn chưa nhìn thấu hắn? Cứ coi như mình chưa nhìn thấu hắn đi nữa thì hắn cũng không thể khiến Lưu Lỗi trở lên lợi hại trong một thời gian ngắn như vậy.

Vân Tử Y lắc đầu nói:

-Tiểu Linh, cô đi dò hỏi một chút về Lưu Lỗi của Thục Sơn kiếm phái, xem rốt cuộc anh ta như thế nào.

Thông tin về Lưu Lỗi nhanh chóng được truyền đi, hóa ra Lưu Lỗi đã từng có một gốc cây "Liễu Thanh La" bên trên còn có hai bông hoa nhỏ. Lưu Lỗi vốn dĩ định đợi khi anh ta đạt tới Hoàng cấp sẽ dùng một bông tấn cấp Huyền cấp, đợi sau khi luyện xong huyền cấp đỉnh phong sẽ tiếp tục lấy một bông nữa để tấn cấp lên Địa cấp.

Nhưng kế hoạch vạch ra không bằng sự thể biến hóa, vì lời thách đấu của Tư Mã Bình, anh ta đành cùng lúc dùng liền hai bông, chỉ sau vài ngày liền từ giai đoạn giữa của Hoàng cấp lên luôn tới giai đoạn đầu của Huyền cấp.

Vì Lưu Lỗi đã thăng cấp tới Huyền cấp, hơn nữa anh ta vẫn chưa tới 30 tuổi, nên bây giờ đã là đệ tử chính thức của Thục Sơn kiếm phái.

Không ngờ là "Liễu Thanh La", chẳng trách anh ta có thể tăng lên Huyền cấp, đó chính là dược liệu để thăng cấp Địa cấp, thật đáng tiếc, vận khí của anh ta đúng là tốt thật, "Liễu Thanh La" rất khó mà tìm. Vân Tử Y nghe tin về Lưu Lỗi mà tự nhủ.



Mà lúc này, trên thuyền các thủ lĩnh của các Ẩn môn phái đều đã tụ tập đông đủ. Mặc dù nói các nhân vật chủ chốt của các Ẩn môn thực ra vẫn là một vài môn phái hạng nhất hay là môn phái nhất đẳng, còn có môn phái nhị đẳng.

Chuyện bọn họ thương lượng tất nhiên không phải là chuyện của Lưu Lỗi, mặc dù hiện tượng Lưu lỗi đã gây nên sóng gió, nhưng vì cấp bậc của anh ta còn quá thấp, nên chưa có ảnh hưởng lớn tới nội tình những Ẩn môn này. Họ tụ tập lại là vì chuyện của "Song Tử kiếm môn" và "Đoán Khí Đường".

Tuy nói những ồn ào của hai môn phái "Song Tử kiếm môn" và "Đoán Khí Đường" không môn phái nào liên quan tới môn phái nào, nhưng hai môn phái này có mối giao hảo tốt với rất nhiều môn phái.

"Song Tử kiếm môn" có đông đảo đệ tử nữ xinh đẹp, hơn nữa những đệ tử này đều biết Song Tu pháp quyết, một khi họ cùng nam giới luyện Song Tu pháp quyết này, không những không hề ảnh hưởng tới việc tu luyện của nam giới mà ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau. Do vậy mà rất nhiều nam giới của các môn phái lấy đệ tử của "Song Tu kiếm môn" làm vợ để tăng tốc độ tu luyện. Cho nên "Song Tử kiếm môn" có rất nhiều đồng minh.

Nhưng Đoán Khí Đường càng có nhiều ủng hộ của các môn phái hơn vì binh khí và pháp khí của Đoán Khí Đường đều là hạng nhất. Đa số Ẩn môn đều mua binh khí và pháp khí của Đoán Khí Đường nên số môn phái có quan hệ tốt với Đoán Khí Đường cũng rất đông.

Một khi Song Tử kiếm môn và Đoán Khí Đường đánh nhau, liên lụy cũng rất lớn, thậm chí nhiều môn phái khác cũng bị dính líu vào. Đều là đặc đẳng môn phái đặc đẳng và môn phái nhất đẳng nên họ không hi vọng sự việc này xảy ra.

Chính vì vậy, sau khi Song Tử kiếm môn và Đoán Khí Đường phát sinh mâu thuẫn ở buổi đấu giá, các môn phái đặc đẳng và môn phái nhất đẳng đều cố gắng hòa giải.

Chính vì vậy, tuy trưởng môn Kỳ Hữu Tân của Song Tử kiếm môn và Vạn Hậu Đức của Đoán Khí Đường không ưa nhau, nhưng sau nhiều ngày cũng coi như là có thể khống chế được sự kích động của mình, không làm xảy ra xung đột gì lớn. Quan trọng là bọn họ phát hiện ra trong chuyện này có rất điểm đáng ngờ.

Vì mọi người đều biết tụ hội lần này là vì vấn đề gì, thế nên khắp nơi trong hội trường đều bàn chuyện. Lúc đầu Kỳ Hữu Tân còn bình tĩnh, nhưng khi nghe người khác bàn tán, nghĩ tới cái chết thảm của con, Kỳ Hữu Tân dường như không kìm chế được mình. Gã ta nhìn chằm chằm phó đường chủ Hạ Trọng Viêm và Vạn Hậu Đức của Đoán Khí Đường.

Không đợi Kỳ Hữu Tân và Vạn Hậu Đức của Đoán Khí Đường xảy ra tranh chấp, một ông lão gầy gò của Thái Ất môn đứng dậy nói:

-Kỳ trưởng môn, ông an tâm đi. Chuyện này tôi cùng anh Lăng của Côn Càn đã tính đi tính lại kỹ lưỡng rồi, hơn nữa, Giai Nhàn sư tỷ ở Từ Hàng Tĩnh Trai cũng cho rằng việc này có gì đó là lạ. Vì nguyên nhân này nên hôm nay mới lại họp mọi người ở đây.

Một người tên Chương Trường Văn là trưởng lão cấp tiên thiên của phái Thái Ất Môn nói. Cơ bản những người ngồi đây cũng cần giữ chút thể diện. Cho nên, lúc đầu còn bàn bạc sôi nổi, sau đó thì lập tức yên tĩnh luôn.

Thấy mọi người đã yên lặng, ông mới nói:

-Sau khi phân tích, chúng ta có 10 điều nghi vấn lớn. Thứ nhất, cái tên râu rậm rõ ràng biết hắn mua đồ sẽ có người theo dõi, hắn còn nghênh ngang ngồi xe ngựa đi ra ngoài, đây chẳng khác nào dụ người khác bám theo hắn. Thứ hai, sau đó, tên râu rậm và đồng bọn không có tung tích nữa. Thứ ba, Ngụy Ngọ rõ ràng muốn bỏ trốn, nhưng vì sao lại còn ở ngoại thành Hàng Thủy mua một bộ võ phục. Thế này chẳng khác gì là cố ý tiết lộ tung tích. Nếu nói là hắn cố ý bày mê trận, làm vậy cũng hơi quá.

- Thứ tư, nếu quả thật phó đường chủ Hạ làm, ông ta đã có được món đồ vô cùng quý ấy rồi mà còn bị thương thì không nên quay lại ngoại thành Hàng Thủy. Đương nhiên đáng nghi lớn nhất vẫn là điều thứ năm, trưởng lão Mẫn Chí Phong của Song Tử kiếm tông. Mặc dù bị thương nhưng đã chết trước dưới kiếm, sau đó mới là vết cắt của dao. Tôi nghĩ chỉ cần không phải ngu đần, Ngụy Ngọ không thể nào cố ý làm hiện trường giả là do hắn giết trưởng lão Mẫn Chí Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc