Bốp!
Thấy Helder có chút thất thần, Diệp Mặc đập lên tay vịn của ghế bành, tay vịn của ghế bành lập tức bị hắn đập vỡ:
- Helder, tao hỏi mày, mày không nghe thấy hả?
-A, nghe thấy rồi.
Helder theo bản năng muốn đứng lên, nhưng khi thấy bộ dáng của Diệp Mặc lại ngồi xuống. Cũng không dám nghĩ việc khác nữa, mở miệng nói:
-Đó là bởi vì mấy năm trước, tôi có được một động vật có thể tìm bảo vật.
-Động vật tìm bảo vật?
Diệp Mặc nghe đến đó liền đứng lên, còn có động vật có thể tìm bảo vật sao? Làm sao lại nghe giống như linh thú trong tu chân giới?
-Vâng, vâng...
Thấy Diệp Mặc đứng lên, Helder sợ tới mức vội vàng nói vâng.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Anh nói tiếp, rốt cuộc là động vật tìm bảo vật nào, nói rõ ràng ra.
Helder vội vàng tiếp tục nói:
- Đó là một loại động vật nhỏ giống như hồ ly, ồ, hoặc là nói nó chính là hồ ly. Theo người đưa cho tôi con vật nhỏ nói, đây là cáo tuyết nhung của mai nội tuyết sơn Hoa Hạ.
Thấy Diệp Mặc không tiếp lời, Helder nói tiếp:
- Tôi chỉ là thấy cáo tuyết nhung đáng yêu, ngược lại cũng không để ý, đã để nó lại trong trang viên. Lúc đó tôi còn không biết nó có năng lực tìm bảo vật. Có một ngày, bởi vì tôi muốn biểu hiện tài năng bắn súng trước mặt bạn bè, kết quả tôi bắn cáo tuyết nhung một phát chết tươi.
Nói xong Helder còn vụng trộm nhìn Diệp Mặc một cái, trong lòng Diệp Mặc vẫn đang nhớ đến con tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt hắn gặp ở Mai Nội Tuyết sơn, không biết tiểu hồ ly kia có phải là cáo tuyết nhung hay không.
Chính nghĩ đến đây lại phát hiện Helder không nói, hắn trừng mắt nhìn,
- Helder, nếu là tiểu hồ ly đáng yêu, đồ con lợn nhà mày sao lại giết chết? Hơn nữa, cái đó và trang viên của mày có linh khí có quan hệ gì? Nói nhảm nữa, tao lập tức cho mày một hỏa cầu.
Linh khí? Helder đương nhiên không biết linh khí là cái gì, bây giờ nhìn Diệp Mặc phát hỏa, y bị hết hồn, vội vàng nói:
- Không phải, không phải, lúc ấy tôi cho người xách cáo tuyết nhung đi, nhưng người của tôi nói ở bên cạnh cáo tuyết nhung nhìn thấy một đống kim cương. Tôi vội vàng đi xem, lại phát hiện không phải kim cương, không cứng như kim cương, tuy nhiên cũng là tinh thể màu trắng ngà rất đẹp. Sau này tôi phát hiện đặt tinh thể này bên cạnh thực vật giống như càng thêm xinh đẹp, hơn nữa không khí bên cạnh cũng trong lành hơn rất nhiều, tôi liền...
-Mày liền làm sao?
Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Helder lại run một cái, khẩn trương nói:
- Tôi cho người đem toàn bộ tinh thể màu trăng đó mài thành bụi phấn, sau đó hòa với nước tưới vào các cây khác trong trang viên. Kết quả thực vật trong trang viên của tôi đều trở nên rất tốt, hơn nữa không khí trong này trải qua thử nghiệm cũng trở nên chất lượng rất cao. Thậm chí tôi ở trong này thời gian dài, đến bệnh đau đầu cũng đã biến mất. Tôi biết ngay tinh thể màu trắng kia là đồ tốt mà, đáng tiếc...
Bộp, Diệp Mặc lại đánh gẫy tay vịn còn lại của chiếc ghế bành, tức giận nói:
- Đáng tiếc cái gì? Có phải hay mày đem tất cả tinh thể hủy rồi?
-Vâng, vâng...
Helder khẩn trương nói, mồ hôi lạnh đã rơi trên mặt đất.
Diệp Mặc lúc này đã chắc chắn tinh thể màu trắng ngà kia chính là linh thạch, thật sự là đáng tiếc, một dị vật trên thế giới như thế, lại bị một đầu heo đánh chết. Mà linh thạch này lại bị một tên đầu heo nghiền nát thành bột.
Thấy Diệp Mặc sắc mặt vô cùng khó coi, Helder vội vàng nói:
- Kỳ thật cáo tuyết nhung vẫn còn ở mai nội tuyết sơn của Hoa Hạ. Sau khi tôi biết năng lực của cáo tuyết nhung, lập tức bảo Exxon đi Mai Nội Tuyết Sơn rồi.
Mai nội tuyết sơn, cáo tuyết nhung? Chẳng lẽ con tiểu hồ ly màu trắng lúc trước mình gặp thật là cáo tuyết nhung? Nếu cáo tuyết nhung có bản lĩnh này, như vậy thì ở Tu Chân giới cũng là linh thú nhất đẳng, hoặc là nói đây căn bản là Tầm Linh Thú.
Linh thú có thể tìm kiếm linh thạch, đây quả thực rất nghịch thiên. Diệp Mặc nghĩ tới người nước ngoài da trắng hắn giết ở Mai Nội Tuyết Sơn hình như y thật sự tên Exxon. May mà mình giết y, bằng không tiểu hồ ly kia nằm ở trong tay của y thì có thể nguy rồi.
Nghĩ đến Mai Nội Tuyết Sơn, nghĩ tới cáo tuyết nhung, Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới Tống Ánh Trúc người làm cho mình mất đi lần đầu tiên, nghĩ tới ánh lửa của lều trại, còn có da thịt Tống Ánh Trúc như lửa nóng lại như tuyết trắng. Chẳng lẽ mình vẫn chưa quên cô ta? Thậm chí lúc này nhớ tới cô, nhưng cái kia thật sự không thể trách mình mà. Không biết Tống Ánh Trúc kia hiện tại thế nào, Diệp Mặc lắc lắc đầu, cố gắng dứt bỏ những ý nghĩ này.
Lúc này Diệp Mặc đã khẳng định 90% tiểu hồ ly mình nhìn thấy kia chính làcáo tuyết nhung, thứ nhất bởi vì cáo tuyết nhung hồ rất sợ người lạ, lại không sợ hắn. Đó là bởi vì hắn là Tu Chân giả, ở Địa Cầu không có Tu Chân giả, chỉ có mình hắn, cho nên cáo tuyết nhung nhất định là cảm nhận được mình và người khác bất đồng. Còn có Linh Đàm của cái sơn động kia, bởi vì nguyên nhân bùng nổ, sau khi cửa đá của Linh Đàm được mở ra, xuất hiện cái khe, mà cáo tuyết nhung cũng tìm được đường vào bên trong đầu tiên.
Không nghĩ tới lại là báu vật như thế, nếu cáo tuyết nhung này đi theo hắn, hắn tìm khắp toàn cầu, ai dám khẳng định hắn tìm không thấy nhiều linh thạch hơn nữa đây?
Cáo tuyết nhung? Tầm linh thú? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc hận không thể lập tức bay đi Mai Nội Tuyết Sơn.
Helder thấy Diệp Mặc không nói gì nữa, trong lòng lại lo sợ bất an. Đang lúc Helder cảm khái vì vận mệnh của mình, Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nể tình mày nói nhiều thứ hữu dụng với tao như thế…
Helder trong lòng vui vẻ, còn chưa đợi y nói những lời khác, một hỏa cầu liền bay tới. Trước khi chết câu cuối cùng y nghe được là,
- Tao liền thưởng mày một hỏa cầu, cho mày đỡ đau khổ.
Rời khỏi trang viên của Helder, Diệp Mặc cảm giác sâu sắc chuyến này không uổng, mấy mười triệu đô la Mỹ với hắn mà nói là chuyện nhỏ, tuy nhiên lại được biết đến giá trị của cáo tuyết nhung, đây đối với Diệp Mặc mà nói mới là thu hoạch quan trọng.
Tuy nhiên lúc ra đi, Diệp Mặc lại quên hỏi Helder tại sao phải gây khó với Ân Tư.
...
Cuối phố người Hoa của trấn nhỏ Mexika, nơi này là nơi bần cùng nhất của Mexika, đương nhiên nơi này cũng xuất hiện vài phú ông. Đại bộ là những người Hoa nổi danh, có đôi khi còn có thể đến cuối phố người Hoa trợ giúp những người đã từng là đồng bạn một chút.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, Rose chính là một ngoại lệ, y vốn xuất thân từ cuối phố người Hoa. Sau này có chút bộ dáng, liền trực tiếp quên nguồn gốc của chính mình, chẳng những đem tên mình vốn là Lưu La Tứ đổi thành Rose, hơn nữa đối với cuối phố người Hoa này rất là khinh thường.
Tuy rằng ngại một vài người quen ở cuối phố người Hoa, y không thể không tuyển một ít người Hoa ở cuối phố làm công nhân, nhưng đây vốn không phải ý của y.
Lúc này Rose nằm ở trong bệnh viện tốt nhất của thị trấn nhỏ Mexika, làm phẫu thuật trồng răng. Y biết Diệp Mặc nếu đi chỗ của Helder, chính là chỉ có chết không có sống. Y cũng không trông cậy Diệp Mặc có thể bồi thường y chút gì đó, tuy rằng y không trông cậy vào Diệp Mặc có thể bồi thường chút gì đó, nhưng vì Diệp Mặc xuất hiện, làm cho chuyện của Helder loạn lên, điều này làm cho Rose rất bất an. Tuy rằng mất một triệu đô la Mỹ, nhưng Rose vẫn quyết định phái người đi tỏ vẻ xin lỗi một chút, và cam đoan nhất định sẽ làm cho Helder cảm thấy mỹ mãn.
...
Trong một căn phòng thấp bé ở cuối phố người Hoa, mặc dù có ánh đèn điện mờ tối, nhưng chỗ góc vẫn nhìn không rõ lắm.
Trên một chiếc ghế dựa cũ nát trong phòng, một người phụ nữ rất gầy rất xấu dựa vào đó. Ở hai bên ghế dựa, còn có hai thiếu nữ.
Một cô tóc vàng kim, còn lại là một cô gái người Hoa thanh tú, các cô từ khách sạn Meto vội vàng trở về - Enie và Ân Tư.
Hiện trường có vẻ rất là trầm mặc, dường như đã trầm mặc thật lâu rồi.
Ân Tư dường như cảm giác được cái loại trầm mặc này có chút trầm trọng, cô chủ động mở miệng nói:
- Cô, nếu Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, cho dù cháu phải khiếu nại tới thống đốc nơi đó, cháu cũng phải khiếu nại. Nếu không thể khiếu nại, cháu cùng với Lưu lão tứ liều mạng. Cháu đang nghĩ tới, nhất định là hắn cố ý liên thủ với Helder, chính là lấy một thứ không đáng giá lừa bịp tống tiền chúng ta. Cháu thật không biết trong nhà của chúng ta còn có cái gì tốt bị hắn lừa bịp tống tiền đây.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dựa thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tư Tư, chúng ta đấu không lại người ta. Diệp Mặc kia, Diệp Mặc...
Thanh âm của người phụ nữ này không ngờ lại êm tai giống như chim hoàng oanh, nghe thanh âm của cô, cô còn giống như là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng dung nhan của cô cũng đã là một phụ nữ vừa già lại vừa xấu.
Chẳng qua sau khi người phụ nữ này nói vài chữ, dường như nghĩ tới cái gì, thanh âm càng nói càng thấp, cuối cùng giống như sa vào trong hồi ức.
-Chị Tư Tư, chị nói cái tượng ngọc kia thật không rơi hỏng sao? Vậy tại sao người khác cứ nói chị làm rơi vỡ tượngngọc?
Enie bỗng nhiên nói, trong nội tâm nàng vẫn muốn hỏi, chỉ là do vẫn không có cơ hội, hiện tại cô có cơ hội, lúc này mới hỏi.
Enie không hỏi, Ân Tư còn không nghĩ ra, hiện tại Enie vừa hỏi, cô lập tức liền nghĩ ra. Đúng vậy, tượng ngọc mặc kệ là thật hay là giả, mình tận mắt nhìn thấy một vết nứt ở trên mặt, làm sao sau khi qua tay của Diệp Mặc, những người đó đều cho rằng đã không có rồi?
-Chị cũng không biết, chị thật sự thấy có một vết nứt trên mặt, chị khẳng định chị không nhìn lầm.
Ân Tư kiên định nói. Vết nứt này liên quan đến một số tiền lớn mà cô không thể bồi thường, cô làm sao có thể nhìn lầm? Chuyện này thật là quỷ dị.
-Đúng rồi, Enie, ban đầu em nói tới chợ quyền anh đen làm cái gì?
Ân Tư do chuyện của người cô nên quên hỏi, bây giờ lại nhớ ra.
Tuy rằng Enie định đợi Ân gia lấy được tiền thưởng rồi nói, nhưng hiện tại Ân Tư đã hỏi, cô đành phải nói:
- Gia Gia muốn đi chợ quyền anh đen tham gia trận đấu tranh quyền vương đai vàng Mexika, cho nên tụi em đi báo danh đấy...
-Cái gì?
Ân Tư bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Không ngờ em trai Ân gia đi đánh quyền anh đen, đó là đòi mạng người đấy, Enie này và Ân Gia sao nghĩ ra thế. Cô không dám tiếp tục suy nghĩ, không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, Enie thấy chị Tư Tư xông ra ngoài, khẩn trương kéo cửa lên, cũng đi theo.