THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Tô Tĩnh Văn cảm thấy ánh sáng kia phát ra từ tay cô, thậm chí cô cũng nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, theo bản năng cô nhìn cổ tay mình. Trên cổ tay chỉ đeo một cái vòng khảm ba viên ngọc nhưng giờ lại mất một viên ngọc, cô lại nhìn thật kĩ xung quanh, thực sự là không thấy nữa rồi.

Chiếc vòng tay này vốn đều đã bị cô cất vào rồi, sau đó bởi vì cảm thấy đây là món quà sinh nhật Diệp Mặc tặng cô, cô lại đem tặng cho Ninh Khinh Tuyết ba viên, hành động này rất không tôn trọng đối với Diệp Mặc.

Huống hồ đây là món quà sinh nhật duy nhất cô nhận được từ người khác tự tay làm vì vậy Tô Tĩnh Văn liền đeo lên cổ tay.

Chẳng lẽ ban nãy ngăn sự công kích của cái ly kia là viên ngọc không thấy trên cổ tay? Tô Tĩnh Văn có chút không dám tin mà lấy vòng tay xuống xem lại.

- Tĩnh Văn, cậu sao thế?

Tiêu Lôi mất rất nhiều sức lực mới trói được Uông Bằng lại, nhìn thấy Tô Tĩnh Văn sững người liền hỏi.

- Tớ hiểu rồi.

Tô Tĩnh Văn thì thào nói.

"Lục cát bình an" hóa ra chính là ý nghĩa sáu lần bình an, cô đã tặng ba viên cho Ninh Khinh Tuyết chính là tặng ba lần bình an cho cô ấy. Mà Diệp Mặc tặng cô cái vòng tay này chính là tặng cho cô sáu lần bình an, hắn không nói với cô chỗ quý báu của cái vòng tay này, nếu như cô quý trọng thì sẽ bình an, nếu như không quý trọng thì chẳng khác gì với những món quà bình thường khác. Nhưng cô lại không quý trọng chiếc vòng tay này, lại lấy ba hạt châu của vòng tay này tặng cho Ninh Khinh Tuyết, may mắn đó là ba viên còn lại cô vẫn đeo trên tay.

Diệp Mặc sao có thể tặng cô thứ quý giá như vậy? Hắn làm ra từ đâu, bỗng nhiên Tô Tĩnh Văn nghĩ tới quá trình kết bạn giữa cô và Diệp Mặc, chính vì cô coi Diệp Mặc là một đại sư về bùa chú thì mới quen biết hắn.

Phù triện đại sư? Trong lòng Tô Tĩnh Văn chấn động, cô cuối cùng đã hiểu ra rồi, Diệp Mặc chính là người bán bùa cho cô, cô căn bản không nhận nhầm chỉ là hắn không thừa nhận mà thôi.

Vì sao hắn không thừa nhận? Tô Tĩnh Văn suy nghĩ liền hiểu ra, Diệp Mặc có bản lĩnh kinh hãi thế tục, hắn không muốn làm lộ bản thân hắn ra, dù sao cô và hắn cũng không quen thuộc, sao biết được cô có làm lộ tin tức của hắn hay không.

Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên sờ hai viên ngọc châu còn lại trên vòng tay, trong lòng mơ hồ có chút hối hận. Không nói vòng tay này là Diệp Mặc đích thân làm ra, không chừng chiếc vòng tay này giá cả thực sự của nó còn quý hơn gấp vạn lần những món quà cô nhận được ngày hôm đó cộng lại.

Cô bỗng nhiên nhớ đến Thành Phi nói chị họ cậu ta ở Ninh Hải gặp một người bán thuốc và mặt ngọc hộ thân, người đó chắc chắn là Diệp Mặc, ánh mắt Diệp Mặc rất sáng hơn nữa luôn ăn mặc vô cùng giản dị.

Mẹ cô chính là do Diệp Mặc cứu, bây giờ cô cũng là do bùa và vòng tay của hắn cứu.

Nhưng cô còn đi khắp nơi tìm cái người bán bùa đó, mẹ luôn muốn gặp đại sư đã cứu bà, chỉ cần cô tìm được Diệp Mặc là được rồi.

- Tĩnh Văn, lúc nãy là chuyện gì thế? Bùa cậu nói lại là làm sao?

Lúc này Tiêu Lôi mới hỏi.

Tô Tĩnh Văn còn chưa trả lời, cửa phòng liền bị gõ cộc cộc, rất nhanh liền bị đá ra. Tô Kiến Trung chạy vào đầu tiên, thấy Tô Tĩnh Văn bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm

- Tĩnh Văn con không sao chứ.

Tiêu Lôi thấy bố Tô Tĩnh Văn đã tới thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xuất thân là phóng viên nên rất nhanh liền nói ra hết mọi chuyện.

Nhìn Uông Bằng vẫn còn đang hôn mê, Tô Tĩnh Văn thầm thấy may mắn, sau này không cần lại phiền não cái tên này nữa rồi. Tuy nhiên phỏng chừng cuối cùng Uông Bằng chỉ bị phán nhiều nhất nửa năm, chỉ có Tác Bân làm kẻ chết thay mà thôi.

- Tĩnh Văn, sau này lúc con ra ngoài để Tiểu Việt đi cùng con.

Tô Kiến Trung không dám trách cứ quá mức Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn có thể gọi điện thoại cho ông đầu tiên thì ông đã rất hài lòng rồi.

- Con biết rồi.

Tô Tĩnh Văn bất ngờ không phản bác lại lời của bố.

Tuy trả lời lời bố nhưng Tô Tĩnh Văn lại hơi thất thần, trong lòng cô không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Lôi lại hỏi

- Tĩnh Văn, lúc nãy cậu cứ thất thần, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?

Lạc Thương? Tô Tĩnh Văn lại không để ý lời của Tiêu Lôi mà là nghĩ đến Lạc Thương, nếu Diệp Mặc xuất hiện trong hội giao lưu pháp khí ở Lạc Thương thì cho thấy hắn cũng ở Lạc Thương.

Bỗng nhiên Tô Tĩnh Văn nghĩ đến Ninh Khinh Tuyết, không phải cô ấy cũng ở Lạc Thương sao? Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc đã khôi phục lại quan hệ, hai người sống cùng nhau rồi?

Tô Tĩnh Văn thở dài, Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc ở cùng một chỗ, một người ngoài như cô đến Lạc Thương làm gì? Làm bóng đèn sao? Vẫn là thôi đi, qua mấy ngày thì gọi điện thoại cho Ninh Khinh Tuyết, mời cô ấy và Diệp Mặc đến nhà làm khách là được. Ôi, cô tặng cho Ninh Khinh Tuyết một nửa món quà Diệp Mặc tặng không biết Diệp Mặc sẽ nhìn cô như thế nào, có lẽ trong mắt hắn cô đã không xứng làm bạn hắn rồi, dù sao hắn là kiểu người kì lạ.

Kiểu người có bản lĩnh lại bị người nhà họ Diệp đuổi đi, còn là vứt bỏ đuổi đi chứ

Những người nhà này của Diệp Mặc đầu óc có vấn đề sao? Còn nói hắn cái kia gì đó. Tùy tiện nói thế nào Tô Tĩnh Văn cũng sẽ không tin, đến người mẹ hôn mê mấy năm của Diệp Mặc cũng có thể dùng một tấm bùa chữa khỏi, sao có thể là cái kia?

Sự hỗn loạn của Lạc Thương cũng chỉ trong một ngày mà thôi, rất nhanh cảnh sát Lạc Thương liền phát hiện ra sự thay đổi của Lạc Thương, dường như Thiết Giang đã rút khỏi Lạc Thương. Khiến cảnh sát Lạc Thương luôn đau đầu trị an Lạc Thương, trong một đêm thay đổi trình tự, không còn cái kiểu đau đầu ấy nữa rồi.

Sự thay đổi của Lạc Thương, Thiết Lan Sơn đương nhiên rất nhanh liền biết, Lạc Thương lớn như vậy không ngờ không có nhân vật Thiết Giang nào có thể liên lạc được, Thiết Lan Sơn rất nhanh liền cảm thấy không bình thường.

Cho dù là cảnh sát đột nhiên động thủ cũng không thể sạch sẽ như vậy. Là ai có thủ đoạn lớn như vậy, một lưới bắt hết Lạc Thương Thiết Giang? Nam Thanh thì càng không có khả năng, không cần nói Thiên Long Đầu mới chết, nghe nói bị Lang Cực nắm giữ Nam Thanh, lại trở nên xáo động, cho dù là Nam Thanh bình yêu vô sự cũng không thể một lưới bắt hết Lạc Thương Thiết Giang.

Vốn tìm Nhàn đạo nhân đến thương lượng tình hình nhưng Nhàn đạo nhân lại lên máy bay rồi.

Sau khi Nhàn đại nhân hạ cánh ở sân bay Lạc Thương liền cảm thấy có chút kì quái. Ông đã đến Lạc Thương, thời gian cũng đã nói cho hai đồ đệ rồi, hai đứa nó sao lại không đến đón ông chứ?

- Ông chính là Nhàn đạo nhân?

Diệp Mặc lái một chiếc ô tô thuê từ rất xa đã nhìn thấy một đạo nhân đi ra khỏi sân bay, mặc dù hắn bắt Hứa Mộc miêu tả rất rõ ràng nhưng một đạo nhân đi ra khỏi sân bay, hắn thậm chí cũng không cần phân biệt ông ta nhìn như nào liền nhận ra ông ta chính là Nhàn đạo nhân.

Nhàn đạo nhân mặt trắng không có râu, dáng người tầm tầm, mặc một bộ áo đạo màu lam. May ông ta không búi tóc nếu không sẽ thu hút càng nhiều người chú ý. Diệp Mặc lại cảm thấy Nhàn đạo nhân này không đơn giản, người bình thường hắn có thể thấy được nông sâu đến đâu, duy chỉ có Nhàn đạo nhân không ngờ hắn không nhìn ra.

- Cậu là ai?

Nhàn đạo nhân chắc chắn biết Diệp Mặc không phải người đến đón tiếp, người mà hai đồ đệ của ông phái tới cũng không có gan lớn như vậy trực tiếp gọi ông là Nhàn đạo nhân.

Diệp Mặc cười ha hả:

- Tôi đương nhiên là dẫn ông đi gặp hai đồ đệ, tuy nhiên ông yên tâm, nơi bọn họ ở bây giờ cũng coi như yên tĩnh.

- Cậu làm gì Hứa Mộc và Vương Xuyên?

Nhàn đạo nhân lập tức biết Diệp Mặc không những không là người đón tiếp mà còn đến gây chuyện hoặc là người đối đầu với đệ tử của ông.

Diệp Mặc lạnh giọng nói:

- Nhàn đạo nhân, nghe đồ đệ ông nói ông cũng là một nhân vật, sẽ không đến cả xe của tôi cũng không dám lên chứ.

- Hừ, lái xe.

Nhàn đạo nhân nào có thể để Diệp Mặc vào trong mắt, cho dù Diệp Mặc có nhiều người hơn nữa thì ông cũng sẽ không e ngại. Bây giờ ông đã tu luyện Cổ Võ đến đỉnh cao Huyền cấp rồi, ở bên ngoài có thể có rất ít người dám động vào. Cho dù Diệp Mặc dẫn ông đến đầm Long Hổ thì ông cũng dám xông pha.

Diệp Mặc liền biết kiểu người như Nhàn đạo nhân tuyệt đối sẽ lên xe của hắn, không vì những thứ khác chính là vì tự tin. Diệp Mặc từ miệng Hứa Mộc biết Nam Thanh sở dĩ vẫn không dám động đến Thiết Giang chính là vì sư phụ Nhàn đạo nhân của y. Có thể khiến Thiên Long Đầu có Điểu Cường phải kiêng kị, có thể thấy bản lĩnh của Nhàn đạo nhân hẳn là không tồi, huống hồ hắn thực sự cũng nhìn không ra sự nông sâu của ông ta.

Nghe Hứa Mộc nói lần này sở dĩ Nhàn đạo nhân vội vàng tới Lạc Thương chính là vì phát hiện "Ngân Tâm Thảo" ở Lạc Thương, còn có một nguyên nhân khác chính là "Đá Không Minh" trong tay Diệp Mặc.

Nhàn đạo nhân quả thật giống như lời Diệp Mặc đã nói, căn bản không đặt Diệp Mặc vào trong mắt. Theo ông ta thì đám Diệp Mặc hẳn là cũng là một nhóm. Bọn chúng không biết trình độ tu luyện Cổ Võ của ông, hẳn là đáng sợ cỡ nào. Có lẽ bọn chúng chỉ biết Hứa Mộc và Vương Xuyên là đồ đệ của Nhàn đạo nhân, đồ đệ như vậy sư phụ chắc chắn cũng chẳng mạnh tới đâu. Nếu như bọn chúng thực sự nghĩ như vậy thì đợi lát nữa ông ngại phô diễn cho bọn Diệp Mặc thấy.

Nhất định phải khiến cái đám không biết trời cao đất dày này sợ hãi, xin xỏ đủ rồi mới giết.

- Cậu lái xe tới đây làm gì?

Nhàn đạo nhân phản ứng lại, mới phát hiện Diệp Mặc đã lái xe tới một khu đất hoang ở ngoại thành.

Diệp Mặc xuống xe nói:

- Xuống đi Nhàn đạo nhân, đệ tử Hứa Mộc và Vương Xuyên của ông tôi đã phái bọn họ tới địa phủ trước rồi, ông không cần phải gấp, đợi lát nữa là có thể tìm được bọn họ.

- Cậu đã giết bọn chúng?

Giọng điệu của Nhàn đạo nhân rất bình tĩnh, không nhìn ra sự tức giận, nhưng Diệp Mặc đã nhìn thấy lửa giận trong nội tâm của ông ta.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Đúng vậy, tôi chẳng những giết Hứa Mộc mà còn giết cả Vương Xuyên.

- Ồ, Lạc Thương Thiết Giang đã bị tôi hủy rồi sau này Lạc Thương đã không còn Thiết Giang nữa.

- Cậu thanh niên, có phải cậu cảm thấy cậu tu luyện mấy năm Cổ Võ thì có thể càn rỡ ngạo mạn? Nói đi, tại sao cậu phải giết đệ tử của tôi? Yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ khiến cậu biết thế nào mới là hối hận.

Sắc mặt Nhàn đạo nhân cuối cùng không thể bình tĩnh trở nên xanh mét. Ông đến tên của Diệp Mặc cũng không có hứng thú muốn biết.

Diệp Mặc gõ gõ trần xe, lúc này mới lên tiếng:

- Bởi vì bọn họ trộm "Ngân Tâm Thảo" của tôi, còn đánh đồ đệ của tôi vì thế tôi liền giết bọn họ…

- Được, được, được, tôi sẽ khiến cậu hài lòng, nhóc con, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng…

Lửa giận của Nhàn đạo nhân đã không thể chịu đựng được, đang muốn tiến lên trước động thủ.

Diệp Mặc lại khoát tay lần nữa, khoát tay nói:

- Đừng vội, thấy cái này quen không?

Nói xong Diệp Mặc lấy ra "Đá Không Minh"!

Bình luận

Truyện đang đọc