- Trú Nhan Đan.
Thẩm Thiên Thiên thở dài. Cô đã chuẩn bị rời khỏi hiện trường bán đấu giá. Cô vốn thay mặt Thẩm gia tới tham gia hội đấu giá này. Sở dĩ cô tới nơi này, một phần là thay mặt Thẩm gia, còn một phần tính thử thời vận, xem có thể mua được Trú Nhan Đan hay không.
Diệp Mặc vỗ tay một cái.
- Tốt lắm, đúng lúc tôi có đan dược Trú Nhan Đan. Tôi cho cô, cô thanh toán giúp tôi 130 triệu kia.
- Anh...
Thẩm Thiên Thiên im lặng không nói gì nhìn Diệp Mặc. Cô không thể tưởng tượng được còn có người như thế. Tính tình cô là ngoài mềm trong cứng. Cho dù Diệp Mặc đúng là người như vậy, cô vẫn không muốn nói những lời khó nghe. Người kinh doanh giống như cô, có thể không đắc tội với người, thì cố gắng không nên đi đắc tội với người.
Sở dĩ ông cụ Thẩm để Thẩm Thiên Thiên cô đứng trên vị trí người chấp hành việc kinh doanh của gia tộc, trên phương diện kinh doanh đương nhiên tài năng là quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là... Cô là người có ý thức nhân duyên không gì sánh kịp. Cho tới bây giờ Thẩm Thiên Thiên sẽ không vì chuyện không quan trọng mà đi đắc tội với một người. Cho dù người này trăm phần trăm không thể ảnh hưởng tới Thẩm gia, cô cũng sẽ không đắc tội.
Nhưng Diệp Mặc thật sự hơi quá đáng, chỉ thiếu chút nữa thì nói, cô nhanh trả tiền cho tôi, tôi cho cô ăn loại kẹo này.
Nghe thấy Thẩm Thiên Thiên và Diệp Mặc nói chuyện với nhau, xung quanh đã có người bắt đầu chế giễu. Cho dù biết kết cục của Diệp Mặc chắc chắn sẽ không tốt, vẫn có người châm chọc. Người có thể đến đây, có ai không phải là hồ ly có kinh nghiệm trên thương trường. Tin tưởng một câu nói như vậy mới là việc lạ. Hiện trường hội đấu giá vốn rất nghiêm túc, Diệp Mặc đến khiến không khí vui vẻ thật sự là một chút cũng không có.
Diệp Mặc không đợi Thẩm Thiên Thiên nói từ chối, hắn đã lấy ra một lọ đựng Trú Nhan Đan đưa cho Thẩm Thiên Thiên.
Text được lấy tại Truyện FULL- Đây là Trú Nhan Đan. Cô kiểm tra một chút. Nếu không có vấn đề thì cho tôi mượn tiền.
Thẩm Thiên Thiên bất đắc dĩ nhận cái lọ. Cô còn chưa kịp mở ra, sáu bảy người đàn ông cầm súng trường đã tới trước mặt Diệp Mặc.
- Tiên sinh, nếu anh không mua đồ, xin ra ngoài. Hội bán đấu giá Hoàn Không chúng tôi không phải là nơi có thể tùy ý gây sự.
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu nắm chặt súng trong tay, họng súng nhắm thẳng vào Diệp Mặc nói.
Từ giọng điệu của anh ta có thể thấy, chỉ cần Diệp Mặc hơi có chút phản kháng, khẩu súng kia sẽ bị bóp cò.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
- Sau khi đấu giá kết thúc, thời gian giao dịch là bao lâu?
- Mười phút...
Cô gái chỉ mặc bikini bưng mâm vẫn đứng ở bên cạnh, đáp lại. Cô chính là người làm ở đây, cho nên hiểu rất rõ. Chỉ có điều cô nói tiếng Hoa không thực sự lưu loát mà thôi.
- Vậy hiện tại đã tới mười phút rồi sao?
Diệp Mặc lại lạnh giọng hỏi.
- Chưa...
Ầm...
Diệp Mặc đập bàn một cái nói:
- Nếu chưa đến mười phút, các anh cầm súng qua đây làm gì? Cướp bóc sao? Không phải tôi đang tìm cách thanh toán sao?
- Tìm cách thanh toán? Nhưng anh có chuẩn bị trả tiền sao? Trên người anh một xu cũng không có, không phải anh đến quấy rối thì là gì? Hỏi vay tiền từ những người không quen biết, còn mượn nhiều tiền như vậy? Anh tưởng người khác đều kẻ ngốc sao?
Đây là một người đàn ông da vàng, nói tiếng Hoa rất lưu loát.
Đúng lúc này Thẩm Thiên Thiên bỗng nhiên kích động dùng giọng nói có chút run rẩy nói:
- Tôi trả giúp anh ta số tiền này.
Nói xong cô lập tức bắt đầu chuyển khoản cho cô gái bưng mâm kia.
Mọi người nhìn cảnh tượng hài kịch này, đều trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ cô gái kia thật sự cho hắn mượn, còn cho mượn nhiều tiền như vậy.
Mấy người đàn ông cầm súng thấy tiền đã được thanh toán, chỉ có thể xám xịt rời khỏi. Diệp Mặc không dự định giáo huấn bọn họ. Chuyện này vốn đã có chút thái quá.
Nhận được linh thạch, trong lòng Diệp Mặc rất khoan khoái. Đợi lát nữa còn phải hỏi xem linh thạch này được lấy từ chỗ nào.
- Trú Nhan Đan này của anh là thật sao?
Sau khi mọi người đi hết, Thẩm Thiên Thiên có chút run rẩy cầm lấy đan dược nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc hỏi. Giọng điệu và tay cô dường như có chút run rẩy.
- Đương nhiên là thật. Cô nghĩ rằng tôi lừa cô sao?
Diệp Mặc cất linh thạch nói.
- Không phải, năm đó ông nội tôi đi cùng tôi tới hội đấu giá loại đan dược này. Lúc ấy một là sợ đan dược này là giả không dám ra quá nhiều tiền. Thứ hai là quá nhiều đối thủ. Chúng tôi không có thực lực tranh với người khác. Tuy nhiên thật ra tôi đã từng nhìn thấy đan dược này. Nó giống hệt với viên đan dược này, cho nên tôi biết đại khái cái này là thật.
Mặc dù Thẩm Thiên Thiên đang cố gắng kìm chế, nhưng giọng điệu của cô vẫn còn run rẩy.
Diệp Mặc gật đầu, không trả lời. Thần thức của hắn quét một vòng quanh chiếc tàu, nhưng vẫn không phát hiện ra đá ngũ hành.
- Cái kia, hiện tại tôi không đủ tiền. Anh có thể bán viên Trú Nhan Đan này cho tôi không? Anh không cần lo lắng. Còn thiếu bao nhiêu tiền, sau khi trở về tôi sẽ lập tức trả cho anh...
Sau khi Thẩm Thiên Thiên xác nhận Trú Nhan Đan này, làm sao có thể từ bỏ được. Đương nhiên cô cũng biết tuy rằng mình có nhiều tiền, nhưng để mua Trú Nhan Đan thì vẫn còn thiếu một chút.
Diệp Mặc thoáng mỉm cười, còn chưa nói hết, Thẩm Thiên Thiên lại đỏ mặt. Vừa rồi chắc hẳn tâm tình của người có râu quai nón này cũng giống như mình hiện giờ. Vừa rồi mình còn đang suy nghĩ cảm thấy người này không ra gì. Nhanh như vậy liền đến phiên mình.
- Tôi là người của Thẩm gia ở Tân Thành. Anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ...
Thẩm Thiên Thiên còn chưa nói xong, Diệp Mặc liền ngắt lời.
- Cô chính là Thẩm Thiên Thiên?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
- Đúng, tôi chính là Thẩm Thiên Thiên. Anh biết tôi?
Thẩm Thiên Thiên thấy ngạc nhiên khi Diệp Mặc nói ra tên của mình, nhưng mình lại chưa từng gặp hắn.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Tôi không biết cô. Tôi vừa mới ăn cơm với Thẩm Âm, nghe nói cô tham gia hội đấu giá này, cho nên đã tới đây.
- Cái gì?
Thẩm Thiên Thiên nhìn Diệp Mặc giống như nhìn thấy quỷ. Vừa rồi còn đang ăn cơm với Thẩm Âm, hiện tại đã đến đây. Đây chính là Bột Hải đấy.
- Ách...
Diệp Mặc xấu hổ sờ sờ cái mũi. Hắn biết mình đã nói lỡ miệng. Vừa rồi mình còn đang ở Tân Thành, sao nhanh như vậy đã có thể đến chuyến tàu chạy trên biển Bột Hải được?
Biết mình nói lỡ lời, Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, không hề giải thích. Chuyện như vậy càng giải thích càng không nói rõ được.
Qua một lúc lâu, không nghe Diệp Mặc nói chuyện, Thẩm Thiên Thiên mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng cô không truy hỏi Diệp Mặc vì sao tới nơi này. Chỉ có điều bản thân cô biết hiện tại trong lòng mình không bình tĩnh được. Tuy rằng cô không biết làm sao Diệp Mặc tới chiếc tàu chở khách này, làm sao vào được hiện trường hội đấu giá, nhưng cô biết Diệp Mặc tuyệt đối không phải là một người bình thường.
- Anh làm sao biết Thẩm Âm?
Qua một lúc thật lâu, Thẩm Thiên Thiên mới hỏi.
Diệp Mặc cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn chỉ sợ Thẩm Thiên Thiên nắm lấy vấn đề vừa rồi không buông. Hiện tại Thẩm Thiên Thiên hỏi chuyện Thẩm Âm thì dễ nói chuyện rồi.
- Có một lần tôi từ San Francisco bay máy bay đi Hongkong. Trên máy bay, tôi đã gặp Thẩm Âm. Bởi vì tôi chữa bệnh giúp cho cho mẹ cô ấy, cho nên liền mới quen...
Diệp Mặc thuận miệng nói.
- Anh chính là Diệp thần y, Diệp Mặc?
Thẩm Thiên Thiên theo bản năng đứng lên. Tuy nhiên cô nhanh chóng ý thức được đây là chỗ nào. Cô lại ngồi xuống.
- Không sai. tôi chính là Diệp thần y mà Thẩm Âm đã nói. Cho nên hôm nay cám ơn cô. Nếu không phải cô nhắn tin cho Thẩm Âm, tôi thật sự là không biết hội đấu giá ở chỗ này.
Diệp Mặc thấy Thẩm Thiên Thiên rất thức thời, điều không nên hỏi thì không hỏi, cũng cảm thấy có chút thiện cảm đối với cô.
Lúc này Thẩm Thiên Thiên mới hiểu được vì sao Diệp Mặc có Trú Nhan Đan. Nếu hắn thật sự đúng như lời Thẩm Âm nói, có thể dùng bùa để chữa bệnh cho người ta, vậy hắn có Trú Nhan Đan cũng có gì đặc biệt. Lúc trước khi Thẩm Âm nói cho cô biết việc này, cô còn cười. Hàng năm cô đi lại bên ngoài, kiến thức so với Thẩm Âm không biết nhiều hơn bao nhiêu, làm sao có thể tin tưởng chuyện như vậy.
Nhưng hôm nay, khi cô nhìn thấy Diệp Mặc, từ việc Diệp Mặc vô tình để lộ tin tức, cô đã biết Diệp Mặc quả nhiên là người khác thường. Trên mặt hắn khẳng định cũng có dịch dung. Bởi vì tướng mạo và giọng nói trầm này không phù hợp cho lắm.
Hội đấu giá tiếp tục tiến hành. Thẩm Thiên Thiên chú ý thấy Diệp Mặc đã nhắm mắt lại, có thể thấy được hắn không có hứng thú gì với thứ đang đấu giá.
Cô không quấy rầy Diệp Mặc nữa, mà lấy viên Trú Nhan Đan ra lặng lẽ nuốt xuống. Trú Nhan Đan vừa vào miệng lập tức tan ra, giống như mấy dòng nước sạch chảy xuống tẩy rửa thân thể cô vậy.
Diệp Mặc biết động tác của Thẩm Thiên Thiên, tuy nhiên hắn không để ý tới. Thần thức của hắn bắt đầu cẩn thận tìm tòi từng ngóc ngách. Ngay cả một vài hành lý của hành khách hắn cũng không bỏ qua. Tuy rằng làm như vậy sẽ tốn một chút thời gian, nhưng đá ngũ hành rất quan trọng đối với hắn. Hẳn cũng nên bỏ thêm một chút tinh lực.
Một giờ sau, Thẩm Thiên Thiên cảm giác được trên mặt giống như có kiến bò qua. Cô thận trọng nhìn Diệp Mặc một chút, Sau đó len lén lấy một chiếc gương ra, soi một chút.
Những mảng đỏ và đen vốn nằm trên mặt cô, hiện tại dường như đã biến thành một ít phấn hóa trang chảy xuống. Cô lấy một chiếc khăn tay lau toàn bộ những vết này. Một khuôn mặt xinh đẹp không một chút tỳ vết nào hiện ra ở trước mặt cô.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Thiên không kìm được nước mắt. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn không dám dùng diện mạo thật để gặp người khác. Hiện tại mặt cô rốt cuộc đã trở lại bộ dạng trước khi bị thương. Những vết loang lổ đã biến mất không thấy nữa.
Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ vì việc kinh doanh của gia tộc mà bôn ba bên ngoài, cô không ngừng kiếm tiền, mục đích chính là vì chữa khỏi vết loang lổ trên mặt mình. Sau khi cô nghe nói về Trú Nhan Đan, lập tức liền bỏ hết công sức đi tìm loại đan dược này. Đáng tiếc chính là cuối cùng cô vẫn không mua được. Hôm nay cô không ngờ lại ngẫu nhiên và trùng hợp lấy được Trú Nhan Đan mà cô vẫn tha thiết ước mơ.
Thẩm Thiên Thiên theo bản năng thoáng nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo với bộ râu quai nón, trong lòng vô cùng cảm kích. Cô xoa xoa con mắt, nhỏ giọng nói:
- Cám ơn anh, Diệp thần y.
Nhưng Diệp Mặc vẫn đang nhắm mắt lại, dường như đã đi vào cõi thần tiên lại đột nhiên mở to mắt mỉm cười, phẩy tay một cái nói:
- Chúc mừng cô đã trừ bỏ được độc tố, dung mạo được khôi phục. Không cần cảm ơn. Cô cũng dùng tiền đổi lấy thôi.
- Anh biết dung mạo của tôi là do trúng độc tạo thành?
Thẩm Thiên Thiên càng cảm thấy kỳ lạ nhìn Diệp Mặc. Sau khi cô trúng độc tạo thành tình trạng này, ngay cả ông cụ Thẩm cũng không biết nguyên nhân, vậy làm sao Diệp Mặc biết được?
- Cô đã quên tôi là Diệp thần y sao?
Tuy rằng Diệp Mặc nói có phần thoải mái, nhưng tâm tình hắn lại không cảm thấy thoải mái chút nào. Hắn tìm lại một lần nữa, vẫn không phát hiện ra đá ngũ hành.
- Hội đấu giá lần này đến đây là chấm dứt. Tiếp theo chúng ta sẽ dừng ở đảo Tế Châu. Chúc mọi người chơi vui vẻ!
Sau khi người phụ nữ chủ trì hội đấu giá nói xong, Diệp Mặc càng cảm thấy thất vọng hơn.
Khi mọi người tham gia hội đấu giá đều lục tục ra ngoài, con mắt Diệp Mặc lại từ thất vọng trở nên ngạc nhiên mừng rỡ. Thần thức của hắn nhìn thẳng vào máy chụp ảnh treo trên ngực của một người đàn ông.