THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc sờ sờ cái mũi, hắn không nghĩ tới Ninh Khinh Tuyết dễ dàng bị cảm động như thế, không ngờ cô là một cô gái chí tình chí nghĩa như thế. Nếu không phải Diệp Mặc cảm nhận được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tin tính tình Ninh Khinh Tuyết là như vậy.

Hắn cũng bị lời nói của Ninh Khinh Tuyết làm cho cảm động, đối với Diệp Mặc mà nói, hắn chỉ làm việc phải làm mà thôi, nhưng Ninh Khinh Tuyết phản ứng lại to lớn như thế. Tâm tư của cô thật không giống với bề ngoài lạnh lùng, thậm chí kém quá lớn.

Dường như cảm giác được có chút thẹn thùng, hai người thật lâu không nói gì thêm.

Thật lâu sau, đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị hỏi Ninh Khinh Tuyết một chút về phương hướng nào đi qua hố trời, thì Ninh Khinh Tuyết đột nhiên hỏi:

- Anh nói cái quả này còn có tác dụng gì, không ngờ giá trị cao như vậy?

Diệp Mặc khẽ cười nói:

- Đợi em ăn xong rồi anh sẽ nói cho em biết.

- Không, anh phải nói trước em mới ăn.

Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên làm nũng ở trước mặt Diệp Mặc, thật không ngờ tự nhiên như vậy.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, nếu như vậy, anh sẽ nói cho em biết. Cái này gọi là 'Trú nhan quả" nó có thể luyện chế một loại đan dược, gọi là 'Trú Nhan Đan'. Bất cứ kẻ nào ăn một viên 'Trú Nhan Đan" dung mạo và thân thể da thịt, thậm chí nội tạng vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn duy trì ở hình dáng khi ăn loại đan dược này. Tuy nhiên lại không thể trường sinh, nhưng đối với người bình thường ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.

Tuy rằng Diệp Mặc miêu tả sơ lược, nhưng Ninh Khinh Tuyết nghe lại ngây người, trên thế giới thậm chí có loại đan dược này. Nếu như là người khác nói, cô khẳng định không tin, nhưng lời này là Diệp Mặc nói thì cô đương nhiên sẽ tin. Nói như vậy viên 'Trú nhan quả' này trong tay mình so với giá trị Diệp Mặc nói thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Sau một lúc lâu, Ninh Khinh Tuyết mới phản ứng, cô cẩn thận đưa 'Trú nhan quả " trong tay cắn một cái có chút run rẩy đưa cho Diệp Mặc

- Rất xin lỗi, em cắn một miếng rồi, không ngờ anh không nói với em cái quả này còn quý giá như vậy. Nếu luyện chế thành đan dược, chẳng phải là một viên đan dược có thể mua được mấy công ty lớn rồi sao. Anh hãy đem cái quả này thu lại...

Trước khi Diệp Mặc chưa nói gì thì trong mắt Ninh Khinh Tuyết cái quả này chỉ là hơi quý mà thôi, còn không có khái niệm trực quan gì. Dù quý giá đến mấy thì cũng chỉ là một trái cây mà thôi. Nhưng hiện tại Diệp Mặc nói xong cô mới có khái niện trực quan đối với nó, cái quả này không ngờ giá trị cao như vậy, ăn hết sẽ tổn thọ.

Diệp Mặc cười cười, đem trái cây đẩy trở về:

- Em thích ăn thì ăn đi, anh chỗ này còn có mười một quả. Ăn xong rồi nếu còn muốn, anh ở đây còn có. Cho dù ăn hết tất cả cũng không sao, đây vốn là thứ dùng để ăn mà.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng rất yêu chiều cô, nhưng đó là nói cho cô nghe, hơn nữa họ còn là cha mẹ của mình. Nếu Ninh Khinh Tuyết nói muốn bán công ty, bán toàn bộ gia sản, chỉ để mau mua một loại trái cây chỉ để ăn mấy miếng, cha mẹ của nàng nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng Diệp Mặc không ngờ đã không để bụng còn nói, mình ăn xong rồi còn nữa, dù ăn hết cũng không có gì.

Tay Ninh Khinh Tuyết đang nắm trái cây bỗng dừng lại, Diệp Mặc có bao nhiêu tiền, cô rất rõ, có thể nói Diệp Mặc căn bản chính là kẻ nghèo nàn, cô không nghĩ mình ở trong lòng Diệp Mặc đã quan trọng như vậy. Cô không kìm nổi nước mắt của mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Mặc, có chút không khớp nói:

- Anh tại sao phải chiều em như vậy, anh sẽ làm hư em đó.

Diệp Mặc trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:

- Từ thời khắc em một mình xâm nhập Thần Long giá, một mình xuống vách núi, mạo hiểm cửu tử nhất sinh tới cứu anh, anh quyết định phải yêu thương em cả đời, về sau càng phải yêu thương em hơn nữa.

Dừng một chút, Diệp Mặc lại nói:

- Nếu anh có thể tìm được Lạc Ảnh, nếu em nguyện ý cùng bọn anh ở một chỗ, anh sẽ càng thêm yêu thương em. Nếu anh cả đời này đều tìm không thấy Lạc Ảnh, anh cùng với em tư thủ cả đời này.

- Vâng... Em đồng ý...

Ninh Khinh Tuyết thanh âm vẫn còn có chút không khớp, đột nhiên chỉ chốc lát lại nói:

- Nhưng chị Lạc Ảnh sẽ chấp nhận em sao? Cô ấy...

Ninh Khinh Tuyết lời nói không nói ra, nhưng lo lắng của nàng lại biểu lộ ra. Ở xã hội này là chế độ một vợ một chồng, cô thích Diệp Mặc, cô cũng biết Diệp Mặc không phải người bình thường. Cho dù Diệp Mặc có một người vợ là Lạc Ảnh, chỉ cần Diệp Mặc cần cô, cô sẽ quyết tâm, chẳng sợ người trong nhà phản đối, cô cũng muốn cùng Diệp Mặc ở một chỗ. Chỉ có điều cô sợ Lạc Ảnh không tiếp nhận cô.

Sau khi Diệp Mặc nói ra người vợ kiếp trước của hắn tên là Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết trong lòng có một loại lo lắng, ban đầu lo lắng Diệp Mặc tìm được Lạc Ảnh rồi sẽ không từ giã cô mà đi, hiện tại lại lo lắng Lạc Ảnh không muốn nhận cô. Nhưng đáy lòng cô còn có một loại ý niệm kỳ quái, cô cũng chỉ có thể chấp nhận Lạc Ảnh và Diệp Mặc cùng một chỗ, nếu như cô gái khác, cho dù là Trì Uyển Thanh, cô cũng không thể chấp nhận.

Lạc Ảnh sẽ có cùng một dạng ý niệm giống mình sao? Nếu cô ấy có ý nghĩ giống mình, không tiếp nhận được mình thì sao? Cha mẹ không chấp nhận, cô có thể đi theo Diệp Mặc, nhưng Lạc Ảnh nếu không chấp nhận, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nghe xong Ninh Khinh Tuyết nói, ánh mắt Diệp Mặc hiện lên chút tưởng niệm, một lát sau hắn mới trả lời Ninh Khinh Tuyết, hoặc như là lầm bầm lầu bầu nói:

- Sư phụ sẽ chấp nhận mà.

Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại đề tài, xoay lưng về phía Ninh Khinh Tuyết bước nhanh ra khoảng hơn mười mét, sau đó nhìn chằm chằm chỗ lùm cây lạnh lùng nói:

- Ra đi.

Ninh Khinh Tuyết còn đắm chìm ở trong lời nói của Diệp Mặc, không thể tự thoát khỏi, đối với chuyện bên ngoài không có chút nào phát hiện ra.

Một trận thanh âm xột xoạt vang lên, một gã thanh niên quần áo tả tơi leo ra khỏi lùm cây, có chút kinh ngạc nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết.

- Người rừng?

Ninh Khinh Tuyết phục hồi tinh thần, lập tức kinh ngạc kêu ra tiếng.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Y không phải người rừng, y phục của y bị xé rách chưa lâu, hơn nữa còn là trang phục ngụy trang. Nói không chừng y chính là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn mà em nói tới đó.

- Các ngươi là ai? Làm sao biết tôi là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn?

Người thanh niên này đã phát hiện Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đều là người bình thường, lúc này mới hòa hoãn xuống.

Ninh Khinh Tuyết lúc này cũng hiểu rõ chuyện, lại kinh ngạc nói:

- Anh thật là đội tìm kiếm cứu nạn sao? Tiến vào tìm cứu Chương Cường?

- Cô có biết Chương Cường? Các người rốt cuộc là ai? Sao dám đi lại ở chỗ này?

Người thanh niên này lại kỳ quái hỏi.

Diệp Mặc thấy y bộ dạng yếu ớt, lấy ra một bao bánh bích quy ném qua:

- Ăn một chút gì đi, nói xem chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này người thanh niên này mới chính thức bình tĩnh trở lại, lập tức nhận lấy gói bánh bích quy Diệp Mặc cho y, tốc độ ăn của y rất nhanh, một bao bánh bích quy không bao lâu đã bay xuống bụng y. Diệp Mặc lại đưa cho y một lọ nước.

Ăn xong, người thanh niên này hồi hộp nói:

- Vài ngày trước, tôi cùng đội viên nhận được mệnh lệnh, nói ở đây có một người du khách mất tích, tám người chúng tôi liền tiến vào tìm cứu. Lúc tiến vào còn có hai gã du khách dẫn vào đường, chúng tôi còn mang theo súng, cho dù là gặp người rừng, cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng thời điểm chúng tôi đi đến gần hố trời… Text được lấy tại Truyện FULL

Nói tới đây, trong mắt người thanh niên này rõ ràng lộ ra sự sợ hãi hồi hộp, lại nhìn Diệp Mặc một chút, mới tiếp tục nói:

- Lúc ấy chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc giầy gần hố trời, người của đoàn du lịch lập tức nói kia là giầy của Chương Cường. Có một gã du khách đi nhặt chiếc giầy đó lên, nhưng khi hắn vừa mới nhặt lên, chính là một tiếng thét chói tai từ phía trên trong hố truyền đến.

Lại dừng đề tài, người thanh niên này theo bản năng rùng mình một cái, Diệp Mặc cầm lấy một pháp khí mặt ngọc đơn giản ném cho y nói:

- Cậu mang cái này lên rồi nói, còn nữa các cậu là người của đội tìm kiếm cứu nạn nào? Chẳng lẽ người tiến vào chỉ có một mình cậu thôi sao?

Người thanh niên này nhìn thấy Diệp Mặc ném tới một chiếc dây chuyền mặt ngọc, không do dự chút nào đem đeo trên cổ, nói với Diệp Mặc:

- Cảm ơn pháp khí của anh, đợi sau khi đi ra ngoài tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.

Xem ra y còn biết đây là pháp khí.

Diệp Mặc khoát tay

- Không cần, cái này tặng cho cậu luôn, loại pháp khí đơn giản này tôi có rất nhiều, cậu nói tiếp đi.

Người thanh niên này lập tức tiếp tục nói:

- Tôi tên là Vương Khai Lâm, đội tìm kiếm cứu nạn của chúng tôi trực thuộc khu bảo hộ Thần Long Giá. Ngày đó đáng sợ nhất không phải hố trời, mà là tiếng kêu truyền đến từ hố trời, tên du khách nhặt được giầy sững sờ một lát, quay đầu trực tiếp xông về hố trời, sau đó bất ngờ nhảy xuống...

- A...

Ninh Khinh Tuyết a một tiếng, thời điểm lúc ấy cô trải qua hố trời cũng nhìn thấy một cái giầy, nếu không phải 'Trừ tà phù' cô có lẽ cũng sẽ nhảy xuống? Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết cảm giác được một trận hồi hộp, theo bản năng ôm bả vai Diệp Mặc. Hơi thở quen thuộc của Diệp Mặc truyền đến, cô mới bình tĩnh lại.

Vương Khai Lâm lại không để ý thanh âm của Ninh Khinh Tuyết, mà tiếp tục nói:

- Lúc ấy mấy người đồng đội chúng tôi thấy người đó nhảy xuống, cũng có chút sốt ruột, một người đồng đội lập tức bắt đầu dùng đèn pha xem xét hố trời, không nghĩ tới đèn pha vừa mới chiếu xuống, cậu ta liền rơi xuống, không biết là chuyện gì xảy ra.

Lúc này, chúng tôi đều biết rằng chuyện không tốt, nhất định là trong hố trời có cái gì đó, không chút nghĩ ngợi liền chạy trốn. Tôi trước khi đi, còn thấy hai người đồng đội không ngờ chạy về phía hố trời, cũng nhảy xuống.

Diệp Mặc trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này mới hỏi,

- Nếu như vậy, vì sao anh không có việc gì?

Vương Khai Lâm lòng còn sợ hãi nói:

- Bởi vì lúc trước tôi đeo một pháp khí khai quang, cuối cùng tôi không biết có phải do pháp khí kia nổi lên tác dụng hay không, đã bảo vệ tôi. Sự tình này quá mức mơ hồ, tôi không dám men theo đường cũ đi ra ngoài, muốn tìm đường khác ra, cũng đã tìm vài ngày, cũng không tìm được lối ra. Hơn nữa cũng không gặp người tiến vào tìm kiếm, hai người là người đầu tiên tôi gặp trong suốt mấy ngày qua.

Ninh Khinh Tuyết tự mình đã trải qua, cô đương nhiên sẽ không cho là Vương Khai Lâm đang nói láo, nghe đến đó, cô có chút lo lắng nói với Diệp Mặc:

- Hay là chúng ta cũng đi vòng ra ngoài đi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Đường vòng? Lúc em tới có phải cũng bị vật kia dọa qua một lần?

- Vâng, lúc ấy em còn nói với cái vật mà nhìn không thấy đó, rằng nếu nó còn dám đến, em sẽ đem nó hóa thành tro, có lẽ nó sợ hãi, nên để cho em thoát.

Ninh Khinh Tuyết lòng còn sợ hãi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc