THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Tất Đàm tiếp nhận ngọc giản kia vừa nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi, gã ở chỗ này một ngày lấy được nhiều nhất cũng không hơn năm miếng 'Hư Không Phi Tuyết’, trên thực tế năm miếng 'Hư Không Phi Tuyết' còn phải phân đi hai miếng, bản thân gã chỉ có thể lấy được ba miếng 'Hư Không Phi Tuyết' thôi. Lần này Diệp Mặc lại muốn lấy mười miếng, phải biết rằng vừa nãy gã đã đưa cho Diệp Mặc năm miếng rồi.

Sở dĩ gã cho Diệp Mặc năm miếng 'Hư Không Phi Tuyết’, ngoại trừ muốn cứu Đại La Tiên thuộc hạ của mình ra, chủ yếu vẫn là không muốn đánh nhau với Diệp Mặc. Khả năng của Diệp Mặc thật sự là quá đáng sợ, một khi đánh nhau, phe bọn họ bên này cho dù là nhiều người, đoán chừng cũng tử thương thê thảm.

Nhưng lấy mười miếng 'Hư Không Phi Tuyết’ ra đối với Tất Đàm mà nói, đã là tổn thương gân cốt rồi. Gã không dám chất vấn Diệp Mặc, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hai Đại La Tiên kia hỏi:

- Đây là chuyện gì?

Hai gã Đại La Tiên kia nào dám thừa nhận chuyện này là do bọn họ nói, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Diệp Mặc đến đây rồi thì đối mặt với nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, hiện tại xem ra, bọn họ hoàn toàn nghĩ sai rồi. Nếu như lại lộ ra chuyện sở dĩ Diệp Mặc muốn mười miếng là do bọn họ nói, vậy bọn họ xong đời rồi.

Thấy hai gã Đại La Tiên sợ hãi rụt rè không cách nào nói ra lý do, Tất Đàm cũng chỉ đành lại quay mặt chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiên hữu, ở đây chúng tôi tổng cộng cũng không góp nhặt được quá mười miếng 'Hư Không Phi Tuyết'...

Trông thấy Diệp Mặc gật đầu, Tất Đàm lập tức bỗng cảm thấy phấn chấn tiếp tục nói:

- Cho nên mười miếng 'Hư Không Phi Tuyết’, ta thật sự là không bỏ ra nổi.

- Nói như vậy, các ngươi là không muốn trả? Hay là ta phải ghi hai giấy nợ?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói, căn bản là không có chút ý tứ thông cảm nào.

Thấy Diệp Mặc không nhượng bộ chút nào, Tất Đàm chỉ có thể cắn răng một cái nói:

- Trả.

Nếu như Diệp Mặc ghi hai giấy nợ này, uy danh của gã sẽ biến mất hầu như không còn, đừng nói lấy 'Hư Không Phi Tuyết' của người khác, ngay cả khiến cho cái tiểu đội này không phân tán cũng không có khả năng.

Sau khi lấy được mười miếng 'Hư Không Phi Tuyết' nữa, Diệp Mặc ngay cả nửa hơi thở cũng không để lại, trực tiếp mang theo hai người Sở Di và Nhâm Ngu Cẩn nhanh chóng rời đi.

- Quá hung hăng càn quấy rồi.

Một gã Đại La Tiên viên mãn nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Mặc biến mất, căm tức nói một câu.

Đế Văn Thành cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi có thể khiêu chiến hắn mà, chúng ta khẳng định đi trợ uy cho ngươi.

Đại La Tiên kia há hốc mồm, lại một chữ cũng không dám nói ra, bảo gã đi khiêu chiến Diệp Mặc, chẳng khác gì là đi chịu chết.

Đế Văn Thành căn bản là không có để ý tới gã, chỉ chắp tay với Tất Đàm, ngay cả lời nói cũng chẳng buồn nói một câu, xoay người rời đi. Đế Văn Thành vừa đi, người đi theo Đế Văn Thành thoáng cái đã đi mất. Những người còn lại trông thấy Đế Văn Thành đi, cũng lũ lượt rời đi.

Trong nháy mắt ở đây chỉ còn lại có nhóm người của Tất Đàm, mới rồi mười mấy người, muốn ở chỗ này chặn đường ăn cướp chính là một trò hề, dù sao rất ít người đơn độc một mình như Diệp Mặc, ngay cả như hai người Sở Di, Nhâm Ngu Cẩn cùng nhau cũng không phải là rất nhiều.

...

Sau hai canh giờ, Diệp Mặc ngừng lại hỏi:

- Sở huynh, các anh chỉ có hai người sao? Không tham gia nhóm cùng Cấm Thượng Thiên hả?

Sở Di trên mặt hiện lên vẻ cười khổ nói:

- Việt Nhâm tiên trang của tôi tuy không nhỏ, nhưng so sánh với những tiên môn lớn kia, căn bản là chưa đủ để được nhìn tới. Người khác không muốn chung đội với chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn cầu cạnh bọn họ.

Diệp Mặc nghĩ đến bọn người Quý Thư thì liền hiểu ra, bọn người Quý Thư và Tề Bắc Thương là đệ tử của mấy tông môn lớn, liên hợp lại cùng nhau coi như là người phân theo bầy. Kêu những đế tông hoặc là Thiếu thành chủ kia đi giao thiệp với đám người như Sở Di, xác thực là không thể nào. Cũng không phải là nói người ta quá cao ngạo, mà cái này căn bản không phải là không cùng một đẳng cấp

Sở dĩ hắn có thể trở thành bạn bè với những người này, cũng là bởi vì quan hệ của Quý Thư, nếu như không phải là Quý Thư, hắn sẽ không quen biết Tề Bắc Thương, đồng thời sẽ không quen biết Cửu Nhứ Nhạn. Như hắn bây giờ là Đại La Tiên, dưới tình huống bình thường không có khả năng chạy tới làm nhiệm vụ với Thiên Tiên. Lúc trước khi hắn là Thiên Tiên, không dám cùng xuất hiện với đại tiên, mà đại tiên cũng sẽ không đi tìm hắn làm nhiệm vụ gì.

- Vậy lần này các anh lấy được bao nhiêu 'Hư Không Phi Tuyết'?

Diệp Mặc hỏi.

Sở Di cho rằng Diệp Mặc muốn lấy 'Hư Không Phi Tuyết’, liền vội vàng lấy ba miếng 'Hư Không Phi Tuyết' ra đưa cho Diệp Mặc nói:

- Tôi và em họ khá là may mắn, hơn nữa còn có một pháp bảo chuyên để bắt 'Hư Không Phi Tuyết', tổng cộng lấy được ba miếng. Chúng tôi lấy được cũng không có tác dụng gì, đều đưa cho Diệp huynh đi.

Diệp Mặc khoát khoát tay nói:

- Tôi không phải là muốn lấy 'Hư Không Phi Tuyết’ của hai người, tôi là muốn đưa hết toàn bộ 'Hư Không Phi Tuyết' trên người cho các anh...

- Như vậy sao được?

Sở Di không đợi Diệp Mặc nói xong, liền từ chối, nói.

Diệp Mặc nói:

- Thực ra tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện, chờ anh vào được top một nghìn người, sau khi nhận được lời mời của tiên đế, cho tôi Bồng Việt Tiên Quả. Đương nhiên là về thù lao, tôi sẽ cho hai người hai viên 'Y Vương Đan'.

- Ah...

Sở Di sững sờ nhìn Diệp Mặc, có chút không dám tin. Cho dù là một quả Bồng Việt Tiên Quả cũng không đổi được một viên 'Y Vương Đan’, bọn họ cho Diệp Mặc một quả Bồng Việt Tiên Quả, Diệp Mặc lại cho hai viên 'Y Vương Đan, nào có chuyện tốt như vậy?

Diệp Mặc đằng hắng một cái nói:

- Tôi từ chỗ anh lấy được một lò đan, vốn là thiếu các anh một cái ơn, hơn nữa, tôi là một tông sư tiên đan thất phẩm, chỉ cần có Bồng Việt Tiên Quả, có thể luyện chế ra 'Y Vương Đan'.

Diệp Mặc nói lời này xong, Sở Di và Nhâm Ngu Cẩn càng dại ra, một tông sư tiên đan thất phẩm cao quý tuyệt không hề thua kém một Tiên Tôn nha, thậm chí không thua một tiên đế. Diệp Mặc không ngờ là một tông sư tiên đan thất phẩm, chuyện này khiến cho bọn họ thật sự là khó mà tin được.

Thấy hai người căn bản là không dám tin, Diệp Mặc đành phải giải thích một câu nữa:

- Tôi đúng là một tông sư tiên đan thất phẩm, nhưng tôi đã đắc tội một người cực kỳ lợi hại, ở Thanh Vi Thiên này gã có chỗ dựa, tôi sợ tôi đi gặp Tiên đế sẽ bị gã ám toán, cho nên...

Tuy lý do này của Diệp Mặc rất dở tệ, nhưng Sở Di nghĩ căn bản không phải cái này, mà là nhất định phải giao thiệp tốt với Diệp Mặc - tông sư tiên đan thất phẩm này. Y căn bản là không cần Diệp Mặc tiếp tục giải thích, thậm chí không cần bất kỳ lý do gì liền nhanh chóng nói:

- Cái này không thành vấn đề, tôi có thể giúp được chuyện này, chỉ có điều dưới hai mươi miếng 'Hư Không Phi Tuyết' tôi sợ là rất khó vào được top một nghìn.

- Cái này không thành vấn đề.

Diệp Mặc lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Sở Di nói:

- Ở đây có 50 miếng 'Hư Không Phi Tuyết’, anh cầm đi.

Sở Di lại ngây ra, y thật sự là không nghĩ ra Diệp Mặc làm thế nào lấy được nhiều 'Hư Không Phi Tuyết' như vậy. Nhưng y không có hỏi, bất kể Diệp Mặc làm thế nào mà lấy được, những cái này y không nên hỏi.

Sau khi Diệp Mặc đưa 'Hư Không Phi Tuyết' cho Sở Di, lại lấy ra một tấm ngọc giản đưa cho Sở Di nói:

- Tấm ngọc giản này là thánh nữ Mịch Vân của Phiêu Miểu Tiên Trì cho, nếu có người hỏi làm sao anh bắt được nhiều như vậy, ngọc giản này và pháp bảo kia của anh, cộng với vận may nhất định chính là lý do.

Đưa 50 miếng 'Hư Không Phi Tuyết' cho Sở Di, là vì Diệp Mặc hiểu rõ độ khó của việc bắt 'Hư Không Phi Tuyết'. Người bình thường, ba tháng có thể bắt một miếng đã coi như là không tệ, còn có người một miếng cũng không lấy được, vận số tốt, cũng không quá ba đến năm miếng mà thôi. Cho dù là một tiểu đội tập trung tất cả 'Hư Không Phi Tuyết' lại, 50 miếng hẳn là cũng có thể tiến vào top một nghìn rồi.

Sau khi đưa 'Hư Không Phi Tuyết' cho Sở Di, Diệp Mặc kêu hai người Sở Di đi trước, hắn không muốn cùng đi với hai người Sở Di, tránh khỏi bị hoài nghi. Sở Di cũng biết ý của Diệp Mặc, nên đành sau khi lên tiếng chào Diệp Mặc, mang theo Nhâm Ngu Cẩn nhanh chóng quay về Tiên thuyền.

Sau khi tiễn Sở Di và Nhâm Ngu Cẩn, Diệp Mặc vốn còn muốn chờ Kế Khôn tới, sau đó lại lấy một ít 'Hư Không Phi Tuyết' cho Kế Khôn, nhưng một luồng thần thức của Tiên vương quét đến hắn, khiến cho Diệp Mặc lập tức không dám chờ đợi tiếp.

Luồng thần thức Tiên vương kia Diệp Mặc rất là quen thuộc, chính là thần thức của Quý Bá. Từ đây gần với Tiên thuyền, nhưng Diệp Mặc lại không dám khẳng định Quý bá có thể mạo hiểm động thủ với hắn hay không. Sau khi cảm nhận được luồng thần thức kia, Diệp Mặc lập tức thi triển độn thuật, tăng tốc tiến về Tiên thuyền phía trước.

Chỉ trong mấy hơi thở, Quý Bá đã xuất hiện ở nơi vừa nãy Diệp Mặc dừng lại, không do dự đuổi theo hướng về phía Diệp Mặc.

Cũng may lúc này Diệp Mặc cách Tiên thuyền đã rất gần, hơn nữa Diệp Mặc điên cuồng thiêu đốt Tiên Nguyên, sau mười hơi thở, thần thức của Diệp Mặc đã nhìn thấy Tiên thuyền. Mà lúc này thân ảnh của Quý Bá cũng xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời ngăn cản Diệp Mặc.

Diệp Mặc ngừng lại, bình tĩnh không dao động nhìn chằm chằm Quý Bá. Ở đây đã tới gần Tiên thuyền rồi, hắn cũng không tin Quý bá dám động thủ ở chỗ này.

- Tiên vương đại nhân, xin hỏi ngăn tôi lại có chuyện gì?

Diệp Mặc kính cẩn chắp tay nói.

Quý Bá cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi tiếp tục trốn đi? Hẳn là cho rằng đến được đây thì ta không dám giết ngươi hả?

Nói xong, gã giơ tay đã chộp tới phía Diệp Mặc, căn bản là không để cho Diệp Mặc bất cứ cơ hội nào.

Gã tin là mình muốn giết Diệp Mặc, chỉ cần một hai hơi thở là đủ rồi, thời gian một hai hơi thở, đã đủ để gã xử lý sạch sẽ nơi này.

Diệp Mặc không nghĩ tới tên này vậy mà thật sự dám ra tay ở chỗ này, sao còn dám có nửa phần do dự, Hắc Thạch cân phóng ra, Tiên Nguyên điên cuồng dũng mãnh đưa vào Hắc Thạch cân, muốn ngăn trở một trảo này.

Nhưng Diệp Mặc vừa mới phóng Hắc Thạch cân ra, cũng cảm giác được mình căn bản là không cách nào nhúc nhích được. Diệp Mặc trong lòng kinh hãi vô cùng, hắn biết mình đã tiến vào phạm vi lĩnh vực tiên vương của Quý Bá. Trong phạm vi của lĩnh vực tiên vương, hắn ngoại trừ chờ chết ra, không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Trong phạm vi của lĩnh vực Tiên vương áp lực mạnh mẽ đã đè nén Diệp Mặc muốn thổ huyết, lúc này Diệp Mặc nào còn có thể nghĩ đến cái khác nữa, thần thức đao cùng thần thức vực trong nháy mắt liền điên cuồng phóng ra, muốn phá vỡ phạm vi chung quanh mình, cho dù là phá vỡ được một chút, hắn cũng có thể phóng ra Hắc Thạch cân ngăn trở một trảo này.

Két...

Diệp Mặc dưới tình trạng dốc sức liều mạng thiêu đốt thần thức, phạm vi của lĩnh vực tiên vương Quý Bá kia vừa mới hình thành, liền có một vết nứt.

- Ồ

Quý Bá kinh ngạc một tiếng, gã không ngờ tới là một Đại La Tiên vậy mà lại có thể làm cho phạm vi lĩnh vực tiên vương của gã có một khe hở, dù là gã tùy tiện thi triển phạm vi lĩnh vực tiên vương, cũng không phải cái mà một Đại La Tiên có thể tránh thoát được.

Diệp Mặc xác thực là không cách nào giãy giụa trong cái phạm vi lĩnh vực tiên vương này, đừng nói một khe hở này, ngay cả khe hở lớn hơn mấy chục lần, hắn cũng không có năng lực giãy giụa ra khỏi phạm vi lĩnh vực tiên vương của Quý Bá. Nhưng với hắn mà nói, một khe hở này, lại có thể giúp cho hắn phát động Hắc Thạch cân được rồi.

Hắc Thạch cân cùng lúc với khi bàn tay của Quý Bá sắp bắt được Diệp Mặc, đã chặn được bàn tay kinh khủng kia.

Uỳnh

Hắc Thạch cân giống như một tờ giấy, bị đánh bay ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc