Diệp Mặc trong lòng phỏng đoán, cho dù là Liên đại tỷ e rằng cũng chỉ phát hiện ra hai người đang theo dõi là Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường, đối với người theo dõi thứ ba cũng không phát hiện ra. Nếu cô phát hiện ra, nói không chừng đã thu dọn đồ đạc chạy trốn rồi, căn bản cũng sẽ không đồng ý ra tay giúp đỡ.
Kỳ thật nếu chỉ có hai người Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường, Diệp Mặc sao có thể để cho người khác giúp mình? Chính hắn cũng có thể tự làm xong.
Bởi vì người thứ ba là Kim Thủy, chính là tên tu sĩ Kim Đan viên mãn dám cướp đoạt đồ vật với Cổ Cửu Nhân. Cho nên hắn vừa tới, Diệp Mặc lập tức liền thay đổi ý định, kéo Liên đại tỷ xuống nước.
Cho nên hắn không đợi Liên đại tỷ nói nữa, lập tức ôm quyền cảm tạ nói:
- Cảm ơn Liên đại tỷ đã ra tay giúp đỡ, Mạc Ảnh vô cùng cảm kích.
Chị Liên kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút
- Cậu biết cái tên họ Mẫn và họ Tôn kia theo dõi cậu?
Ý của cô ấy là, tên tu sĩ Kim Đan tầng hai này biết một Kim Đan tầng tám và một Kim Đan tầng bảy theo dõi hắn, hắn vẫn dám bình tĩnh cùng cô tiến hành giao dịch như không có việc gì xảy ra. Chẳng lẽ hắn biết mình sẽ ra tay giúp đỡ?
Nghe xong lời Liên đại tỷ nói, Diệp Mặc trong lòng âm thầm buồn cười, trong lòng tự nhủ tôi chẳng những biết cái tên họ Mẫn và họ Tôn kia theo dõi tôi, tôi còn biết có một tu sĩ Kim Đan viên mãn cũng theo dõi nữa cơ.
Liên đại tỷ chỉ cảm thấy kì quái một chút, cũng không muốn Diệp Mặc trả lời, cô lập tức liền hướng tới một chỗ trống trải cách đó vài trăm thước kêu lên:
- Bọn mày xuất hiện đi, đừng lén lút nữa, chị đây ghét nhất gặp loại người tiểu nhân lén lút này. Hai tên Kim Đan tầng bảy và tầng tám mà cũng dám học người ta đi cướp, đụng tới chị đây, coi như bọn mày gặp xui xẻo rồi.
Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường sắc mặt rất khó coi, bọn họ không thể tưởng được người phụ nữ họ Liên này lại nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa khi người phụ nữ họ Liên này can thiệp vào thì bọn họ không thể dành được phần thắng, hoặc là nói bọn họ nhất định sẽ thua.
Mà Lê Kinh Mân cũng rất hổ thẹn, bị người ta theo dõi. Diệp Mặc và Liên đại tỷ đều biết, nhưng y lại không biết.
Bởi vì có người phụ nữ họ Liên tham gia. Nên hai người họ Mẫn - Tôn đều muốn lui lại. Đang lúc hai người muốn rút lui, bỗng nhiên có một thanh âm mang chút quê mùa truyền đến
- Nếu thêm lão già này nữa thì sao?
Ngoại trừ Diệp Mặc, mấy người còn lại lập tức đều bị cái thanh âm này hấp dẫn, đều quay sang nhìn.
- Là ông, Kim Thủy? Ông tới nơi này làm gì?
Liên đại tỷ trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, cô tựa hồ bị tên tu sĩ Kim Đan tầng hai kia lợi dụng. Tuy rằng cô hiện tại cũng có thể không để ý đến thể diện mà chạy trốn, nhưng Liên Ngọc Chi cô ở thành Sóc Hàm cũng là nhân vật có máu mặt, bị Kim Thủy dọa một chút liền lui lại. Thật sự là mất thể diện.
Kim Thủy không để ý lời chị Liên nói, mà bình tĩnh nói:
- Tôi rất thích 'Ngưng thúy đằng' của anh bạn trẻ này, nhưng hắn không ngờ không để ý tới tôi, cho nên tôi rất khó chịu. Đương nhiên nếu anh bạn trẻ này đồng ý chịu nhận lỗi. Đưa nhẫn trữ vật cho tôi kiểm tra một chút. Tôi lập tức liền rời đi, tuyệt không nói hai lời.
Liên đại tỷ có chút khó xử nhìn Diệp Mặc, bảo người ta đem nhẫn trữ vật cho ông ta kiểm tra. Cái đó và việc giết người có khác gì đâu? Cho dù một Kim Đan viên mãn yêu cầu một Kim Đan tầng hai, cũng không đúng cho lắm.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, dường như căn bản không nghe thấy lời nói này của Kim Thủy. Lê Kinh Mân biết khó mà tránh khỏi một hồi đại chiến, y trực tiếp lấy pháp bảo của mình ra, đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, hiển nhiên biểu lộ y và Diệp Mặc sống chết có nhau.
Liên đại tỷ trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng. Không phải cô không muốn giúp Diệp Mặc, mà quả thật cô đánh không lại với Kim Thủy. Kim Thủy tuy rằng cũng là một gã tán tu. Tuy nhiên lại là có tiếng hung hãn, ngay cả Cổ Cửu Nhân cũng không muốn trêu chọc ông ta. Công pháp tu luyện của ông ta cũng giống như họ của ông ta, là công pháp hệ kim, một lúc có mười tám loại khoáng thạch luyện chế ra một linh khí trường mâu thượng phẩm, rất lợi hại.
Kim Thủy nói xong rồi xoay về phía hai người Mẫn Vu Giang và Tôn Hậu Thường nói:
- Các cậu đến lúc đó giúp tôi một chút, đồ vật trong nhẫn của tên nhóc kia tôi sẽ chia làm ba ai cũng có phần.
- Anh Kim nói gì vậy, tôi vốn có thù oán với anh ta, giúp anh Kim căn bản không thành vấn đề.
Tôn Hậu Thường lập tức liền tỏ rõ lập trường, y vốn chính là muốn tới giết Diệp Mặc, tuy rằng hiện tại không thể đoạt được toàn bộ đồ đạc của Diệp Mặc, nhưng có được một phần cũng tốt lắm rồi. Y nhìn ra, trên người tên tu sĩ Kim Đan tầng hai này giàu đến độ người thường khó có thể so sánh được.
Diệp Mặc nhìn bộ dạng Liên đại tỷ khó xử, bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Liên đại tỷ, nếu chị có thể giúp tôi ngăn cản tên họ Kim cặn bã này nửa nén hương, tôi sẽ rất biết ơn chị, chuyện sau đó không cần chị động thủ.
Liên đại tỷ đang rất khó xử, nghe Diệp Mặc nói như vậy, tinh thần bỗng rung lên, lập tức nói:
- Được, quyết định vậy nha, tuy rằng tôi không phải đối thủ của Kim Thủy, nhưng ngăn cản ông ta nửa nén hương vẫn có thể làm được đấy.
Kim Thủy nghe được Diệp Mặc chính là một tu sĩ Kim Đan tầng hai, cũng dám nói người khác là cặn bã, gã lập tức cảm nhận được sự tức giận của Tôn Hậu Thường, giơ tay lên một linh khí trường thương màu đỏ nhạt xuất hiện liền hiện ra ở trên tay gã, tiếp theo màu đỏ nhạt kia liền mang theo một luồng sát khí lợi hại, sắc bén trực tiếp cuốn về phía Diệp Mặc.
Liên đại tỷ cũng rất giữ chữ tín, cô không đợi trường thương công kích đến Diệp Mặc, trong tay cũng xuất hiện một tấm chắn linh khí, chặn sát khí của Kim Thủy.
Kim Thủy cũng không trả lời, lại thúc dục chân nguyên, muốn giết Liên đại tỷ ở trong thời gian nhanh nhất.
Diệp Mặc lập tức nói với Lê Kinh Mân:
- Anh Lê, ngăn Mẫn Vu Giang lại, tôi chém chết tên cặn bã Tôn Hậu Thường này trước rồi nói sau.
Người Diệp Mặc muốn giết nhất chính là Tôn Hậu Thường, nếu không phải do gã, hắn khẳng định có thể dùng giá cả hợp lý nhất để lấy được 'Tiếp Lan Xuân Hiểu' từ Mẫn Vu Giang, nếu là như vậy, làm sao còn có những việc rắc rối này?
- Anh Mạc, anh chỉ là Kim Đan tầng hai...
Nghe Diệp Mặc nói muốn một mình đối phó Tôn Hậu Thường, Lê Kinh Mân lập tức lo lắng muốn ngăn cản hắn. Diệp Mặc chỉ là Kim Đan tầng hai, còn đang cõng một người, muốn chiến đấu cùng Tôn Hậu Thường, dường như đang nằm mơ.
Nhưng Tôn Hậu Thường và Mẫn Vu Giang đã vọt lên, hai người đều chạy về phía Diệp Mặc, hiển nhiên hai người đều muốn chém chết Diệp Mặc để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
Lê Kinh Mân không kịp nói thêm gì, y chỉ có thể ngăn cản Mẫn Vu Giang người mà tu vi cao hơn một chút. Trơ mắt nhìn Tôn Hậu Thường tấn công về phía Diệp Mặc.
Không cần nói Tôn Hậu Thường chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng bảy cực kỳ bình thường, cho dù là một tu sĩ Kim Đan tầng bảy giỏi đánh nhau, bây giờ Diệp Mặc cũng không sợ chút nào.
Diệp Mặc khẽ vẫy tay, 'Tử Đao' đã hiện ra ở trên tay hắn, đồng thời chiêu thứ nhất 'Huyễn vân thúc nguyên đao' đã được hắn bổ ra ngoài.
Thấy Diệp Mặc không ngờ lấy ra một linh khí hình dáng như cây dao làm bếp, Tôn Hậu Thường trong lòng sửng sốt, không phải chứ, người này có tiền như vậy. Làm sao có thể dùng loại pháp bảo rác rưởi này?
Nhưng gã còn chưa kịp nghĩ nhiều, cũng cảm nhận được chân nguyên cả người bị trói buộc. Trong lòng của y cả kinh, lập tức chỉ biết không tốt. Người này giả heo ăn thịt hổ, căn bản cũng không phải là Kim Đan tầng hai gì, hắn có thể trói chặt chân nguyên của mình, hiển nhiên tu vi của hắn chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, bị lừa rồi.
Nghĩ đến đây Tôn Hậu Thường trên người ứa ra mồ hôi lạnh, ý tưởng duy nhất chính là lập tức thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Mặc, sau đó xoay người rời đi, cho dù Kim Thủy ở đây y cũng không muốn nghĩ nhiều. Tên Kim Đan tầng hai trước mặt này thật là đáng sợ. Hắn không ngờ che giấu tu vi, thậm chí không có người nào có thể thấy được, còn dễ dàng buộc chặt y như thế.
Khi Tôn Hậu Thường lần đầu tiên không thoát ra khỏi sự trói buộc của Diệp Mặc, lập tức không cần suy nghĩ nhiều liền thiêu đốt một ngụm máu. Đồng thời tránh thoát khỏi chân nguyên của Diệp Mặc. Lúc này máu huyết quý báu đến mấy đối với y chỉ là mây khói, máu huyết mất đi, y có thể khôi phục lại. Nhưng mất mạng thì hết.
Nhưng y vừa mới giãy thoát khỏi đao thứ nhất, đao thứ hai của Diệp Mặc đã tới, chính là 'Huyễn vân phân liệt đao'.
Vô số đao quang, che trời phủ đất mà đến, thậm chí đao quang này còn không ngừng gia tăng. Tôn Hậu Thường trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng, người này rốt cuộc là ai? Sao có loại đao kỹ khủng bố này? Như sao lại có loại chân nguyên hùng hậu như vậy?
Nếu lại cho y một cơ hội. Y thà rằng ra vẻ đáng thương, cũng không muốn chọc tới Diệp Mặc. Đây đâu phải là Kim Đan tầng hai? Đây quả thực là giống như muốn tìm cái chết? Không, đây quả thật là đi tìm cái chết.
Tôn Hậu Thường chỉ kịp lấy ra một lá chắn tròn, còn chưa kịp rót chân nguyên vào vòng tròn, đã bị đao quang màu tím của Diệp Mặc cuốn trôi.
Máu thịt bay tứ tung đầy trời, lần này Diệp Mặc không có chút khoan dung nào.
Nhìn Tôn Hậu Thường đã bị tan ra thành từng mảnh nhỏ, Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, thật sự là đã đánh giá y quá cao. Chính mình chỉ dùng hai chiêu đã kết liễu đời y, 'Vô ảnh' hay là 'Tử nhãn thần hồn thiết cát' căn bản cũng không có đất dụng võ.
Người này so với Kim Đan tầng bảy Hàn Thiên Diệp mà lúc trước mình gặp ở 'Sa Nguyên dược cốc' còn kém quá xa, tuy nhiên sau khi mình thăng cấp Kim Đan tầng hai, tu vi đúng là cũng nâng cao rất nhiều.
Diệp Mặc không dừng lại, 'Tử Đao ' trong tay lại hiện ra một luồng ánh sáng tím, lại bổ ra một chiêu 'Huyễn vân phân liệt đao'.
Lúc này Diệp Mặc không bị bất kỳ thứ gì quấy nhiễu, đao quang 'Huyễn vân phân liệt đao' hoàn toàn bị kích phát, che trời phủ đất cuốn về phía Mẫn Vu Giang, và ở trong quá trình này, cái loại đao quang này càng ngày càng nhiều.
Mẫn Vu Giang vốn không lợi hại hơn so với Lê Kinh Mân bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là một đường mà thôi. Cho dù y muốn thắng Lê Kinh Mân, cũng không phải chuyện trong chốc lát. Lúc này lại đã quấn lấy Lê Kinh Mân.
Nhưng y cũng không cần lo lắng, y tin tưởng Tôn Hậu Thường giết chết cái tên tu sĩ Kim Đan tầng hai kia xong sẽ đến giúp y.
Y nghĩ không sai, y đúng là đang chờ người đến, tuy nhiên cũng không phải đến giúp đỡ, mà là đao quang màu tím đầy trời xoắn tới. Khi đao quang hoàn toàn bao phủ y, làm y hiểu được đao quang đó là cuốn về phía y, lòng của y đã rơi vào hố băng.
Bị lừa rồi, tên tu sĩ Kim Đan tầng hainày căn bản cũng không phải là Kim Đan tầng hai. Nếu như là Kim Đan tầng hai, hắn cũng sẽ không dễ dàng giết Tôn Hậu Thường như vậy, cũng sẽ không phát ra đao quang lợi hại như vậy. Huống chi, người tu sĩ này còn cõng theo một người
Mẫn Vu Giang bỗng nhiên nghĩ đến lời uy hiếp của mình khi muốn giết chết đối phương, lúc này thật nực cười, lúc trước y cảm nhận được sát ý cả người của người tu sĩ này nên cảnh giác, nhưng y đã bị lòng tham làm cho lu mờ trí óc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Tuy rằng y rất muốn ngăn cản đao quang đó, nhưng y lại đang bị Lê Kinh Mân ngăn lại, căn bản không thể phân thân. Thậm chí ngay cả hối hận cũng chưa kịp hiện lên trong đầu, thì đầu của y đã bị đao quang của Diệp Mặc cuốn đi, rơi vào một chỗ cách đó mấy chục thước, vẫn trợn tròn mắt như thể không tin mình lại chết như vậy.
Không cần nói đến nửa nén hương, thậm chí cũng chưa đến mười giây hô hấp, Diệp Mặc đã giết chết Tôn Hậu Thường và Mẫn Vu Giang.
Lê Kinh Mân không thể tin được nhìn Diệp Mặc, anh ta không nghĩ đến sức chiến đấu của Diệp Mặc lại khủng khiếp như vậy.
Liên đại tỷ đang đấu với Kim Thủy cũng tự giác dừng lại, hai người đều khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Chính là bọn họ cũng không có cách nào trong một thời gian ngắn như vậy có thể giết chết một tu sĩ Kim Đan tầng bảy, huống chi lại là hai người? Tên tu sĩ Kim Đan tầng hai này thật là đáng sợ.