Sát cơ từ trên người Nghiêm Cửu Thiên truyền đến, Diệp Mặc nắm chặt nắm đấm, hắn biết rõ Nghiêm Cửu Thiên tại sao muốn giết hắn. Nhưng điều khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận là tu vi của Nghiêm Cửu Thiên còn cao hơn cả hắn, đạt tới Đại La Tiên hậu kỳ rồi. Diệp Mặc khẳng định mình không có nhìn lầm, tuyệt đối là Đại La Tiên hậu kỳ.
Sắc mặt Diệp Mặc bình tĩnh, trong nội tâm thì lại đang nổi sóng. Cho dù là Nghiêm Cửu Thiên có tư chất tốt đi nữa, thì cũng sao có thể là Đại La Tiên hậu kỳ? Đây tuyệt đối không có khả năng. Khi hắn có được trận bàn thời gian, thì cái Nguyên Thần hư nhược kia cũng đã nói rằng trên Tiên Giới căn bản sẽ không tìm được cái trận bàn thời gian nào khác, vậy thì tu vi của Nghiêm Cửu Thiên từ đâu mà đạt được?
Bản thân mình có trận bàn thời gian, mỗi thời mỗi khắc đều đang tìm kiếm tài nguyên tu luyện, hơn nữa cơ duyên cũng phi thường tốt, còn có cả Thế giới trang vàng và 'Khổ trúc', thế nên lúc này mới có thể tu luyện đến Đại La Tiên sơ kỳ. Cái tốc độ này đã là khoáng cổ tuyệt kim rồi, vậy mà tốc độ của Nghiêm Cửu Thiên so với hắn còn nhanh hơn khiến trong nội tâm Diệp Mặc căn bản là không thể tin được.
Lùi một bước mà nói, thì cho dù là Nghiêm Cửu Thiên có trận bàn thời gian, có tài nguyên tu luyện cao cấp, thì hắn cũng không thể đạt được tu vi Đại La Tiên hậu kỳ. Căn cơ bất ổn, tâm thần không vững chắc, đó là điều mà tu luyện giả tối kỵ nhất. Loại thiên tài như Nghiêm Cửu Thiên này thì càng không thể không biết được.
- Quả nhiên lần trước ngươi cũng ẩn nấp tu vi giống như ta, bảo sao lại có thể có một Huyền tiên hậu kỳ lợi hại như vậy.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cửu Thiên trầm giọng nói. Nếu như hắn biết rõ sẽ gặp phải Nghiêm Cửu Thiên ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không tới nơi này. Không phải sợ Nghiêm Cửu Thiên, mà là sợ tu vi của mình bị bại lộ. Bất quá tốc độ tu luyện của Nghiêm Cửu Thiên so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn, hiển nhiên là bí mật của y cũng không nhỏ.
Ánh mắt tản mát ra sát cơ của Nghiêm Cửu Thiên vẫn còn như lạnh như mũi tên băng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, lạnh giọng nói:
- Còn ta tự tin sẽ không nhìn lầm, lần trước ngươi tuyệt đối không có ẩn nấp tu vi, tốc độ tu luyện của ngươi nhanh đến mức khiến cho ta không thể tin được. Hơn nữa ta cho ngươi biết, ta cũng giống như ngươi, lần trước cũng không ẩn nấp tu vi.
Ánh mắt Diệp Mặc ngưng tụ. Hắn biết rõ Nghiêm Cửu Thiên nói như vậy vì là đã yên tâm có chỗ dựa chắc chắn rồi, y tự tin rằng mình sẽ không dám tiết lộ bí mật của y. Sát cơ trong nội tâm của Diệp Mặc cũng bắt đầu dâng lên, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cửu Thiên, sát cơ điên cuồng vọt mạnh tới.
- Con giun con lần trước của ngươi không có bị đập chết chứ?
Diệp Mặc nhìn sát cơ tràn ra ngoài của Nghiêm Cửu Thiên, trong nội tâm lại có một ít sảng khoái, hắn cũng khẳng định Nghiêm Cửu Thiên không dám động thủ ở nơi này.
Quả nhiên, Nghiêm Cửu Thiên nghe được lời này của Diệp Mặc, thì sắc mặt liền hiện lên hắc khí. Một đạo sương mù màu đen như có như không uốn lượn trên cổ tay của y. Lúc này Nghiêm Cửu Thiên dường như đang cố gắng khống chế chính mình, đạo sương mù màu đen kia chỉ uốn lượn một vòng đã được thu lại.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng hắn lúc này bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái. Hắn biết rõ đạo khói đen kia là đòn sát thủ của Nghiêm Cửu Thiên, cũng là pháp bảo sở trường nhất của y.
Thế nhưng lần này hắn trông thấy tia màu đen kia uốn lượn quanh cổ tay của Nghiêm Cửu Thiên, thì lại có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái. Loại cảm giác này không phải là bởi vì hắn đã từng chiến đấu cùng cái tia sương mù màu đen kia, mà là một loại cảm giác khác.
- Ha ha, cái gì mà con giun con?
Tề Bắc Thương cười ha ha một tiếng, liền đứng ở bên cạnh Diệp Mặc.
Cười xong y còn đưa ánh mắt khiêu khích đánh giá Nghiêm Cửu Thiên. Vừa rồi Nghiêm Cửu Thiên động sát cơ đối với Diệp Mặc, Tề Bắc Thương đương nhiên nhìn thấy. Diệp Mặc là bằng hữu của đương nhiên phải trợ giúp Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc biết rõ Tề Bắc Thương đã hiểu lầm, hắn nói con giun con là cái con tiên sủng cự giao màu bạc, còn Tề Bắc Thương này khẳng định lại nghĩ rằng mình đang mỉa mai thứ đồ chơi kia của đối phương là con giun con. Thế nhưng Diệp Mặc cũng lười đi giải thích. Cái lần đó chiến đấu cùng Nghiêm Cửu Thiên cũng không có gì để giải thích cả.
Nghiêm Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng. Y nhìn lướt qua Tề Bắc Thương, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói:
- Hy vọng lần tới gặp ngươi thìngươi vẫn có được vận khí tốt như vậy, và ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ lấy đồ của ta.
Nói xong thì y liền xoay người rời đi. Y biết rõ ở chỗ này không cách nào động thủ với Diệp Mặc cả.
- Tiểu tử, ngươi quả là rất hung hăng càn quấy đấy. Ngươi cho rằng mình là Thiên Chủ Thiên Vực, hay là Thánh đế viễn cổ đấy hả? Ngu ngốc! Chỉ là một Đại La Tiên mà thôi, kiệu ngạo cái rắm gì.
Trong miệng Tề Bắc Thương thì nói Nghiêm Cửu Thiên đừng kiêu ngạo, nhưng chính y lại cực kỳ phách lối kêu gào đối với Nghiêm Cửu Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên lửa giận ngút trời, sát cơ càng điên cuồng hiện lên. Màn sương mù màu đen như có như không lại xuất hiện lần nữa trên cổ tay của y. Nhưng, lần nà vẫn tiếp tục nhẫn nhịn được.
Diệp Mặc nghe được những lời này của Tề Bắc Thương, thì trong đầu lại giống như là vừa bị dội cho một gáo nước lạnh để tỉnh ngộ lại vậy. Hắn cuối cùng nhớ ra cái loại cảm giác quen thuộc kỳ quái do cái tia sương mù mầu đen mang theo một loại khí tức viễn cổ thê lương kia là gì rồi. Hơi thở đó giống hệt với khí tức bên trong Tiên Phần Lĩnh.
Nói cách khác chính là cái kia cái sợi dây sương mù mầu đen kia của Nghiêm Cửu Thiên rất có thể là có nguồn gốc từ bên trong Di Tích Viễn Cổ. Nhưng lần trước khi hắn nhìn thấy Nghiêm Cửu Thiên, thì Nghiêm Cửu Thiên mới chỉ là tu vi Huyền tiên. Một Huyền Tiên thì có tư cách gì mà đi vào Di Tích Viễn Cổ chứ? Cho dù là y đi vào Di Tích Viễn Cổ, nhận được cái 'Hắc sắc vụ tuyến' kia, thì y sao có thể thi triển được một cách tự nhiên như thế?
Nghiêm Cửu Thiên thi triển cái 'Hắc sắc vụ tuyến' kia là do Diệp Mặc tận mắt nhìn thấy, có thể tùacute; biến hóa thành trường thương, thành vô số mũi tên mầu đen, thành cả sóng thần trỗi dậy...
Hơn nữa mỗi một loại hình thái của cái 'Hắc sắc vụ tuyến' kia đều có lực công kích cực kỳ mạnh mẽ.
Tử đao của Diệp Mặc đã theo hắn mấy chục năm rồi, nhưng Diệp Mặc vẫn phải tự nhận là khả năng khống chế của hắn đối với Tử đao kém xa khi Nghiêm Cửu Thiên khống chế cái 'Hắc sắc vụ tuyến' kia. Lúc đó Diệp Mặc cảm giác là cái 'Hắc sắc vụ tuyến' vốn chính là một phần thân thể của Nghiêm Cửu Thiên vậy.
Nghiêm Cửu Thiên thoạt nhìn đâu có nhiều tuổi? Diệp Mặc khẳng định Nghiêm Cửu Thiên còn trẻ hơn so với hắn. Một người trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể khống chế thuần thục một cái 'Hắc sắc vụ tuyến' có khí tức viễn cổ như vậy?
Diệp Mặc bắt đầu hồi tưởng lại lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Nghiêm Cửu Thiên. Lúc ấy Nghiêm Cửu Thiên tự xưng là bổn tiên. Mà theo như Diệp Mặc biết, ở trên Tiên Giới này tu vi dưới Đại Tiên đều thuộc về tu sĩ, không có tư cách tự xưng là bổn tiên. Đương nhiên cũng có một số Thiên Tiên mặt dầy tự xưng mình là bổn tiên, nhưng Nghiêm Cửu Thiên hiển nhiên không phải loại người này.
Lại liên tưởng đến độ tuổi còn trẻ như vậy của Nghiêm Cửu Thiên, tu vi thì tiến bộ một cách đáng sợ như thế, Diệp Mặc lập tức hoài nghi Nghiêm Cửu Thiên là một đại năng 'Đoạt xá' hồi sinh. Hơn nữa khi Nghiêm Cửu Thiên 'Đoạt xá' Nguyên Thần vẫn còn hoàn toàn nguyên vẹn, thậm chí không cần 'Đoạt xá' cũng có thể khôi phục thân thể, nhưng y lại lựa chọn 'Đoạt xá'.
Nếu quả thật là như thế, thì tu vi của Nghiêm Cửu Thiên tăng lên nhanh chóng như vậy cũng là điều dễ hiểu. Một đại năng tiên nhân thượng cổ, có năng lực khôi phục lại thân thể lại lựa chọn đi 'Đoạt xá'. Như vậy cũng có thể thấy được đối tượng mà y 'Đoạt xá' tuyệt đối là thiên tài trong những thiên tài
Loại người này tu luyện thậm chí so với mình còn càng không có chút bình cảnh nào, chỉ cần có tài nguyên là có thể không ngừng tấn cấp, hoặc là nói chỉ cần có tài nguyên là y có thể không ngừng khôi phục tu vi.
Lần trước mình và y chỉ kém nhau có một đẳng cấp nhỏ, lần này đã là hai rồi. Lần sau có lẽ là lại càng lớn hơn rồi. Diệp Mặc càng nghĩ thì trong lòng càng lo lắng, nhưng lại không có kế khả thi gì. Khó trách vì sao lúc đó y chỉ là một Huyền Tiên lại có thể lĩnh ngộ đươc pháp tắc không gian. Còn mình là nhờ tu luyện 'Tam sinh quyết', thủy tổ của công pháp thiên hạ, sau đó thông qua lần Nghiêm Cửu Thiên thi triển ra pháp tắc không gian, mới có thể nắm giữ được một tia pháp tắc không gian.
Càng làm cho Diệp Mặc lo lắng chính là liệu đối phương có nhận ra Thế giới thạch của hắn hay không? Lúc này thì hắn chỉ có thể hy vọng Thế giới thạch của hắn đã được luyện hóa lại lần nữa, còn tu vi của đối phương thì lại quá thấp, hơn nữa lúc đó cả hai cũng toàn lực đánh nhau, không có tâm tư đi soi xét Thế giới thạch. Nhưng Diệp Mặc cũng biết rằng, Nghiêm Cửu Thiên rất có thể đã nhận ra Thế giới thạch của hắn rồi.
- Diệp Mặc, cậu nghĩ gì thế, chỉ là một Đại La Tiên hậu kỳ mà thôi, sợ cái gì chứ?
Tề Bắc Thương vỗ vỗ vai Diệp Mặc khi hắn đang lầm vào trầm tư.
- Làm sao thế?
Mấy người Kế Khôn cũng nhao nhao đi tới vây quanh Diệp Mặc mà hỏi thăm.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là gặp một kẻ không thể nào hảo hữu được thôi.
Diệp Mặc không muốn nói, mọi người cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này mọi người đều có chút hưng phấn trò chuyện làm sao bắt được 'Hư không phi tuyết'.
Lúc này, thì những đoàn thể dần nổi bật lên theo thời gian. Ở bên ngoài Tiên thuyền cực đại, phía trên quảng trường, nhưng tiên nhân kia đều thành nhóm 3 đến 5 người, hoặc là cả mười người một nhóm. Tất cả tiên nhân trên quảng trường đều hợp thành những đoàn thể nhỏ, sau đó cùng nhau thảo luận tu vi, hoặc là thảo luận về khả năng lấy được phần thưởng khi đi tới Thanh Vi Thiên.
Diệp Mặc cùng Kế Khôn và Quý Thư cùng mười mấy người đều rất tự nhiên tập trung cùng một chỗ, đang cùng nhau nghị luận xem làm sao để bắt 'Hư không phi tuyết'.
Đối với việc bắt 'Hư không phi tuyết', Diệp Mặc căn bản là không để ở trong lòng. Với tốc độ lưới thần thức của hắn, thì nếu như muốn bắt 'Hư không phi tuyết', tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai.
Lúc này điều khiến cho hắn phải đầy một bụng tâm sự không phải là 'Hư không phi tuyết' mà là Nghiêm Cửu Thiên.
Thấy mọi người thảo luận rất nhiệt liệt, thì Diệp Mặc liền đột nhiên lên tiếng:
- Nếu như có thể nắm giữ một loại pháp tắc, lợi dụng pháp tắc để bắt 'Hư không phi tuyết', thì có phải là rất đơn giản hay không?
Kế Khôn nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, cô không biết Diệp Mặc nói vậy là có ý gì. Cô biết rõ Diệp Mặc đã nắm giữ được một tia pháp tắc không gian, nhưng đó là chuyện tuyệt đối không thể bại lộ. Một khi bại lộ chính là phiền phức ngập trời. Nhưng bây giờ Diệp Mặc rõ ràng là lại chủ động nhắc tới pháp tắc, vậy là hắn đang muốn làm gì?
Quý Thư lắc đầu rồi nói:
- Đầu tiên chưa nói tới việc tu vi Đại Tiên khó có thể nắm giữ được pháp tắc, thậm chí còn không có khả năng nắm giữ được pháp tắc chi lực. Mà cho dù là có, thì cũng chỉ có thể nắm giữ được một tia pháp tắc rất nhỏ mà thôi. Một tia pháp tắc này mà muốn nhanh chóng tóm được 'Hư không phi tuyết' mà thần thức còn nhìn không thấy thì là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Vậy loại pháp tắc nào là lợi hại nhất?
Diệp Mặc lại vô ý hỏi.
Diệp Mặc là một Đại La Tiên sơ kỳ đang ẩn nấp tu vi, hơn nữa trên lưng còn mang theo một thanh đao tàn, mà tất cả mọi người thì cũng đã quen với cách làm vô ý của Diệp Mặc rồi. Hiện tại Diệp Mặc hỏi loại câu hỏi này, thì cũng không ai cảm thấy kỳ quái cả.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là vị tiên tử áo tím che mặt của Phiêu Miễu Tiên Trì liền đáp lời Diệp Mặc:
- Trên thực tế, bất luận là cái pháp tắc gì nếu tu luyện tới cực hạn đều là lực lượng đáng sợ trong vũ trụ, không thể nào ngăn cản được. Đương nhiên, nếu như cứ nhất thiết phải phân chia, thì đối với những tiên nhân cấp thấp như chúng ta mà nói, thì pháp tắc thời gian có khả năng là loại pháp tắc lợi hại nhất.
Diệp Mặc cũng rất kỳ quái. Vì sao thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì không hề cười nhạo hắn, mà ngược lại còn chủ động trả lời vấn đề của hắn chứ? Bất quá hắn cũng không hề nghĩ nhiều, mà lại tiếp tục khiêm nhường nói:
- Đa tạ thánh nữ sư tỷ đã giải thích. Vậy nếu như đem pháp tắc không gian tu luyện tới cực hạn, có phải là cũng không bằng được pháp tắc thời gian hay không?
Những vấn đề ngu ngốc của Diệp Mặc đã sớm không có người nào để ý rồi, nhưng khiến tất cả mọi người đều phải kỳ quái chính là vị thánh nữ kia của Phiêu Miễu Tiên Trì vì sao lại phải chủ động trả lời loại vấn đề ngu ngốc này của Diệp Mặc chứ?
Thánh nữ áo tím trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc hồi đáp:
- Trên thực tế, khi tu luyện pháp tắc không gian tới tực hạn, cũng không chênh lệch với pháp tắc thời gian, tuy nhiên từ trước tới nay chưa từng có người nào tu luyện hoặc là lĩnh ngộ được bất cứ một loại pháp tắc nào tới mức cực hạn cả.
- Từ viễn cổ xa xưa tới nay, ở trên Tiên Giới này có người nào tu luyện pháp tắc thời gian và pháp tắc không gian đạt tới mức độ cực kỳ lợi hại không?
Diệp Mặc rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề mà hắn thực sự muốn hỏi.
Nếu như Nghiêm Cửu Thiên là tiên nhân thượng cổ 'Đoạt xá', hơn nữa ở tu vi Huyền Tiên đã có thể nắm giữ được một tia pháp tắc không gian, vậy thì có nghĩa là y đã từng là một đại năng khống chế pháp tắc không gian. Đối với Diệp Mặc mà nói, biết rõ được vị đại năng nào thời thượng cổ nắm giữ được pháp tắc không gian, thì nói không chừng còn có thể giúp hắn tìm được một tia manh mối về đời trước của Nghiêm Cửu Thiên.