- Ra mắt Thần nữ…
Toàn bộ những người còn lại đều khom mình thi lễ, mà ngay cả Lận Kỳ Thủy cũng thu lại ‘Ngũ hành huyền hoàng’ rồi khom người thi lễ.
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, hóa ra cô gái tuyệt mỹ mặc váy vàng này là người của Thần Nữ Thánh Môn. Nghe Đỗ Khải Khê nói, thì những cô gái của Thần Nữ Thánh Môn đều cực kỳ xinh đẹp. Không chỉ như thế, các cô vì công pháp mà mình tu luyện cho nên càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn. Xem ra điều này là sự thật.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc gặp được một cô gái có thể so sánh với Thanh Như, hơn nữa so ra thì còn hơn Thanh Như một tia khí tức thần vận. Loại khí tức này không có cách nào nói rõ được, nhưng nó lại tồn tại rất rõ ràng.
Vị thần nữ này đứng trước mặt mọi người, cũng không đi tiếp. Nhưng Diệp Mặc lại có chút hoảng hốt. Hắn không phải là vì vị Thần nữ này mà hoảng hốt, mà là do hắn nhớ tới Tố Tố. Hắn và Tố Tố đã trải qua sinh tử luân hồi, để rồi lần đầu tiên gặp lại Tố Tố chính là lúc nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt đứng ở trên sa mạc. Cũng là bộ quần áo màu vàng, cũng là một cô gái, nhưng lại khiến cho Diệp Mặc có cảm giác khác nhau hoàn toàn. Tố Tố đứng ở trên sa mạc khiến cho hắn có một loại cảm giác thân cận cùng ái mộ. Còn cô gái trước mặt này chỉ cho hắn một cảm giác lạnh lùng và băng hàn.
Cô gái mặc váy vàng này nhìn lướt qua mọi người, nhưng chỉ thấy có một mình Diệp Mặc đứng đó không hề cử động thì cũng không nói gì thêm, mà chỉ bình thản nói:
- Là Tư Không Xán đưa mọi người tới đây sao?
- Vâng thưa Thần nữ.
Ngoại trừ Diệp Mặc ra, thì những người còn lại đều đồng thanh đáp lời.
Cô gái mặc váy vàng liền gật nhẹ đầu, đang muốn tiếp tục đi thì lại nghe được Đan Anh Dao truyền âm cho Diệp Mặc:
- Diệp huynh, cô ấy là Thần nữ của Thần Nữ Thánh Môn đấy, ngươi nên tranh thủ mà cầu cứu đi.
Cô gái mặc váy mầu vàng kia nhìn lướt qua Đan Anh Dao một cái, hiển nhiên là đã nghe được lời truyền âm kia của Đan Anh Dao. Bất quá cô cũng không hề chờ Diệp Mặc cầu cứu, mà thân hình đã chuyển một cái mang theo một vệt sáng mầu vàng biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng. Hắn căn bản là không có ý định cầu cứu ai. Trước mắt của hắn lúc này lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của Lạc Ảnh. Ngày đó khi mình ở trong sa mạc, cũng đã gần đi tới tuyệt cảnh. Khi đó Lạc Ảnh phóng ra một đoạn dây lưng màu trắng cứu hắn từ trong lốc xoáy sa mạc ra. Khi đó hắn cũng không biết đó là Lạc Ảnh, mà Lạc Ảnh cũng không hề biết đó là hắn.
Tình cảnh hôm nay với ngày đó cũng có chút tương tự, nhưng cô gái mặc váy mầu vàng kia căn bản là không thèm nhìn đến hắn, càng không có chút suy nghĩ nào là sẽ cứu hắn cả, mà trực tiếp bỏ đi ngay.
Vốn là không quen biết cô nàng Thần nữ kia, cho nên Diệp Mặc cũng không có bao nhiêu thất vọng cả. Trong lòng của hắn lúc này chỉ có thêm một số tưởng niệm. Lạc Ảnh ở thế giới này chỉ có một, bất luận là trên trời hay dưới đất, ở nhân gian hay trên Tiên Giới, thì Lạc Ảnh cũng chỉ có một mà thôi. Không phải cứ cô gái nào mặc váy mầu vàng xuất hiện khi hắn gặp hiểm nguy cũng là Lạc Ảnh được.
Lận Kỳ Thủy cũng không có tâm tình đi quản việc Diệp Mặc đang suy nghĩ cái gì, 'Ngũ hành huyền hoàng hoàn' đã lần nữa được y xuất ra.
Diệp Mặc nhìn về phía xa xa. Hắn quyết định phải mau chóng chứng đạo, sau đó rời khỏi nơi này, nghĩ biện pháp trở lại Tiên Giới. Thế giới trang vàng của hắn đã đầy đủ ngũ hành, đã có thể đưa theo người thân vào đó tồn tại rồi. Chờ tới khi hắn về lại Tiên Giới, thì lại nghĩ biện pháp đi tới Tu Chân Giới. Với tu vi và địa vị của hắn hiện tại ở Tiên Giới, thì hắn tin rằng sẽ không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn dẫn người từ Tu Chân Giới lên Tiên Giới cả.
Nhìn thấy quang mang ngũ sắc đã kích phát ra thì Lĩnh vực của Diệp Mặc lập tức mở rộng ra ngoài.
Khi sát thế của Diệp Mặc cộng hưởng lại với Lĩnh vực của hắn, thì lúc này Hồng Hạo Diễm và Trọng Tôn Cương Tiệp mới nhanh chóng mở rộng Lĩnh vực của mình ra, nhưng còn chưa kịp chồng Lĩnh vực lên cùng với Lĩnh vực của Lận Kỳ Thủy thì đã bị Lĩnh vực của Diệp Mặc nghiền ép tới rồi. Lúc này thì Tử đao của Diệp Mặc đã sớm được hắn chém ra.
Ánh đao cũng không đánh xuống, mà lại quấn lấy quang mang ngũ sắc của 'Ngũ hành huyền hoàn'. Cùng một lúc, 'Ngũ lôi thương sát' của Diệp Mặc cũng đã đánh ra. Hắn cảm nhận được Lĩnh vực của Lận Kỳ Thủy suy yếu không thể phản kháng dưới Lĩnh vực của hắn, thì đồng nghĩa với việc tu vi của đối phương so với hắn cũng cách biệt như trời với đất vậy, cho nên hắn căn bản cũng không cần phải sử dụng thần thông của mình.
Nếu như không phải là vì bảo vệ cho 'Ngũ hành huyền hoàng hoàn' của đối phương được nguyên vẹn, thì ngay cả 'Ngũ lôi thương sát' Diệp Mặc cũng sẽ không sử dụng rồi, mà chỉ dùng một đao chém chết tên Lận Kỳ Thủy kia mà thôi.
Bị Lĩnh vực của Diệp Mặc nghiền ép khiến cho Lận Kỳ Thủy cảm giác được Lĩnh vực của mình trong nháy mắt đã nứt ra thành từng mảng, quả là giống như vỏ trứng gà đập vào tấm bản sắt vậy.
Lận Kỳ Thủy trước mặt Diệp Mặc thoạt nhìn thì giống như không chịu nổi một kích, nhưng cũng không có kém như trong tưởng tượng của Diệp Mặc. Y lập tức biết rằng mình đã sai lầm lớn rồi. Y so với Diệp Mặc cách biệt quá xa rồi. Đừng nói là một mình y, ngay cả cộng thêm Hồng Hạo Diễm và Trọng Tôn Cương Tiệp thì cũng vẫn kém xa so với Diệp Mặc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì Lận Kỳ Thủy đã không còn ý chiến đấu nữa. Y chỉ muốn lập tức chạy trốn mà thôi. Nhưng 'Ngũ lôi thương sát' đã hoàn toàn khóa y lại rồi. Lúc này Lận Kỳ Thủy tuyệt vọng, cố gắng cưỡng ép mình xuất ra một cái pháp bảo phòng ngự. 'Ngũ hành huyền hoàng hoàn' của y bị ánh tím của Tử đao cuốn lấy mà y lại không có cách nào để gỡ ra được cả.
Ầm… Răng rắc…
Pháp bảo phòng ngự của Lận Kỳ Thủy cũng chỉ giống như một từ giấy, bị năm đường 'Ngũ lôi thương sát' đánh tan thành từng mảnh. Còn năm đường 'Ngũ lôi thương sát' đột ngột xuất hiện đó cũng không hề có chút biến hóa nào, tiếp tục đánh thẳng về phía y.
Năm đường huyết quang bắn ra. Lận Kỳ Thủy thì ngay cả năng lực đánh trả cũng không hề có. Vừa mới cùng Diệp Mặc giao thủ, thì đã bị năm đường Lôi thương của hắn đánh chết rồi.
Từ khi Lĩnh vực của Diệp Mặc nghiền ép Lĩnh vực của Lận Kỳ Thủy, đến khi thần thông của Diệp Mặc hoàn toàn áp chế Lận Kỳ Thủy và giết chết Lận Kỳ Thủy, thì trước sau cũng chỉ vài lần hít thở mà thôi.
Tinh tang …
Đã mất đi sự khống chế của Lận Kỳ Thủy, 'Ngũ hành huyền hoàng hoàn' liền rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang.
Diệp Mặc để cho Tử đao bay lượn trên không trung, đưa tay nhặt lấy 'Ngũ hành huyền hoàng hoàn'.
Sau khi nhìn một hồi lâu, thì mới thu vào trong nhẫn trữ vật của mình. Lúc này hắn mới tiếp tục tiến lên thu hồi lấy nhẫn trữ vật của Lận Kỳ Thủy.
Giờ phút này thì không chỉ Hồng Hạo Diễm cùng với Trọng Tôn Cương Tiệp bị ngây dại ra, mà tất cả những người ở cạnh đó cũng đều ngơ ngác nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc rõ ràng chỉ là một tên Tiên Đế viên mãn, như thế nào lại biểu hiện ra sức chiến đấu không khác gì một Thánh Đế vậy?
Sở dĩ Chứng đạo Thánh Đế đáng sợ như vậy, là vì họ có thể mượn được lực lượng của pháp tắc Thiên Địa, có thể đem pháp tắc vận dụng với thần thông của mình, cho nên họ mới mạnh hơn rất nhiều so với những Tiên Đế thông thường. Dù là một Tiên Đế lợi hại đến đâu, mà gặp phải một tên Tố Đạo Thánh Đế, thì cũng chỉ có thể bị giết mà thôi. Nhưng tên Diệp Mặc lại có thể giết chết một tên Tiên Đế viên mãn trong nháy mắt, căn bản là không khác gì một Tố Đạo Thánh Đế cả. Nếu như không phải là Diệp Mặc đã dùng một 'Đạo quả' để đổi lấy một vé tiến vào biên giới Thần Phần Vực, thì người khác thậm chí còn hoài nghi rằng hắn vốn đã là một tên Tố Đạo Thánh Đế rồi.
- Thật cường đại.
Đan Anh Dao hít vào một hơi lạnh. Trước đó cô còn đang nghĩ rằng nếu như chính là Diệp Mặc giết Thác Bạt Phi Dương, thì cô sẽ tìm biện pháp để giết hắn. Nhưng bây giờ cô mới biết mình ngây thơ như thế nào. Với loại tu vi này của Diệp Mặc, thì chỉ sợ là ngay cả Tố Đạo Thánh Đế hắn cũng không sợ rồi.
Chả trách mình đã ám chỉ hắn mấy lần, mà hắn chẳng hề muốn chạy trốn gì cả. Với thực lực chiến đấu như thế này, thì cần gì phải chạy trốn cơ chứ? Hiện tại kẻ muốn chạy trốn không phải là Diệp Mặc hắn nữa rồi, mà chính là Hồng Hạo Diễm cùng với Trọng Tôn Cương Tiệp.
Không chỉ mình Đan Anh Dao, mà những người còn lại cũng đều trở nên cực kỳ kiêng kỵ Diệp Mặc. Sự lợi hại của Diệp Mặc đã vượt quá xa so với dự đoán của họ rồi. Tuy rằng vẫn chưa ai rời đi, nhưng lúc này đã không có người nào nguyện ý ở lại đối nghịch với Diệp Mặc nữa rồi.
Lĩnh vực của Diệp Mặc lại lần nữa muốn mở rộng ra đem Hồng Hạo Diễm cùng với Trọng Tôn Cương Tiệp hoàn toàn trói buộc lại.
Sắc mặt của Hồng Hạo Diễm cùng với Trọng Tôn Cương Tiệp nhanh chóng trở nên nhăn nhó. Hồng Hạo Diễm tuy rằng rất tự phụ, nhưng y sau khi tận mắt thấy Diệp Mặc ra tay, thì cũng biết rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc rồi. Lĩnh vực của hai người cộng hưởng lại, hiện tại cũng không ngăn được Lĩnh vực của một mình Diệp Mặc. Huống chi, chuyện này chỉ là y thuận tay giúp kẻ khác mà thôi. Nghĩ tới đây, thì y liền cảm thấy vô cùng ảo não.
- Diệp huynh, tôi không phải là đối thủ của anh. Tôi chỉ là được Chúc Long Thần Các mời tới giúp đỡ mà thôi. Mạo phạm đến Diệp huynh là do tôi không đúng, mong Diệp huynh bỏ qua cho.
Hồng Hạo Diễm tuy rằng có tướng mạo thô cuồng, tính cách cũng rất lưu manh, nhưng y tuyệt đối không muốn mình khi chưa kịp Chứng đạo thì đã bị giết chết mà không rõ lý do. Còn lúc này Diệp Mặc lại có cái năng lực đó. Ở nơi này, thì đánh không lại người khác, chủ động nhận thua cũng không phải là sự tình mất mặt gì.
Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện, thì sắc mặt bỗng nhiên lại biến hóa. Hắn lập tức thu hồi Tử đao rồi nói nhanh:
- Hai người các ngươi, mỗi người chuẩn bị một triệu Thần Tinh, sau này ta sẽ đến lấy…
Lời Diệp Mặc còn dưa dứt, thì bóng người của hắn cũng đã đi xa rồi. Đảo mắt một cái đã biến mất ở biên giới Thần Phần Vực vô biên vô tận này rồi.
- Vì sao hắn lại đột ngột dừng tay vậy?
Một tên Tiên Đế đứng ngoài quan sát liền nghi hoặc nói một câu. Trong lòng y có chút khó hiểu. Vừa rồi Diệp Mặc khẳng định đã nắm chắc sinh mạng của Hồng Hạo Diễm cùng Trọng Tôn Cương Tiệp trong tay, nhưng lại không muốn Thần Tinh ngay, mà lại nói sau này mới lấy?
Tên Tiên Đế này vừa nói xong, thì đã có một bóng người xuất hiện tại vị trí lúc nãy của Diệp Mặc. So với thời gian Diệp Mặc rời đi cũng chỉ cách hai ba hơi thở mà thôi.
Đan Anh Dao cùng người xung quanh thấy đạo thân ảnh này, thì lập tức đã hiểu vì sao Diệp Mặc lại nhanh chóng bỏ đi rồi. Đồng thời trong lòng cũng càng kinh hãi hơn. Tất cả bọn họ đều không cảm nhận được một Dục Đạo Thánh Đế đang tới, mà Diệp Mặc thì đã sớm cảm nhận được rồi.
Người tới có thân hình cao lớn, toàn thân đều lộ ra một loại sát thế phức tạp. Thế nhưng tóc của y có chút tán loạn, thậm chí khí tức cũng có chút bất ổn.