- Tôi có tiền, tôi sẽ đưa toàn bộ tiền của tôi cho anh, cầu....
Lúc này Lưu La Tứ đã từ trong ảo tưởng điên cuồng tỉnh lại, bắt đầu điên cuồng cầu xin tha thứ.
Nhưng ngay cả người như Đậu Nguyệt Sanh cũng khiếp sợ tâm cơ ác độc của gã. Hiện tại người trẻ tuổi kia lại có lệnh, anh ta sao dám để Lưu La Tứ còn mạng sống. Anh ta thuần thục dứt khoát cắt luôn hai tay một chân còn lại của gã, cuối cùng đâm một đao chọc thẳng vào trái tim của gã.
Thấy phương pháp của Đậu Nguyệt Sanh gọn gàng mà linh hoạt, Diệp Mặc cũng cảm thấy hài lòng. Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Kim Ân còn đang ngồi dưới đất.
Lúc này, Kim Ân đã biết người thanh niên trước mắt này giết người không chớp mắt thậm chí còn lợi hại hơn của anh ta. Diệp Mặc vừa nhìn qua, anh ta biết đã đến phiên anh ta.
Anh ta vội vàng dập đầu lắp ba lắp bắp nói:
- Tiền bối, tôi, tôi có tiền. Tôi có rất nhiều, đều cho anh....
Diệp Mặc nhìn Đậu Nguyệt Sanh nói:
- Anh đi lấy thẻ ngân hàng của Ân Tư, Ân Gia còn cả của Enie nữa qua đây.
- Vâng...
Đậu Nguyệt Sanh thầm vui mừng, vội vàng đồng ý. Anh ta biết nếu người thanh niên này nói như vậy, chính là tha mạng của anh ta. Anh ta làm sao còn dám do dự.
Sau một lát, Đậu Nguyệt Sanh đã lấy thẻ của ba người qua. Tuy rằng đám người Enie không biết Đậu Nguyệt Sanh muốn lấy thẻ của bọn họ làm gì, nhưng lại không phản đối. Nếu Diệp Mặc bảo anh ta tới lấy, vậy không cần phản đối làm gì. Nếu không phải là ý của Diệp Mặc, lấy lại càng không cần phản đối.
- Bây giờ anh còn bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc nhìn Kim Ân ngồi dưới đất lạnh giọng hỏi.
- Tôi hiện có mười chín triệu trong tài khoản....
Hiện tại, Kim Ân đâu còn lòng dạ nào lo lắng cho tiền của mình, chỉ cần bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình là tốt rồi. Anh ta chỉ sợ Diệp Mặc không cần tiền, chỉ cần đòi tiền thì chuyện đã dễ xử lý rồi.
Diệp Mặc ném ba cái thẻ đến trước mặt anh ta, sau đó lạnh lùng nói:
- Với tốc độ nhanh nhất, chuyển vào trong mỗi thẻ sáu triệu đôla Mỹ. Thiếu một xu, anh nhất định phải chết. Nếu không thiếu, còn dư ra một triệu còn có thể cho anh dưỡng già.
Những lời này Kim Ân nghe được rất rõ ràng, trong lòng lập tức cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ. Không phải anh ta để ý tới một triệu đôla kia, mà là câu nói cuối cùng của Diệp Mặc "dưỡng lão". Nếu đúng là vậy, người Hoa trẻ tuổi này sẽ không giết anh ta. Chỉ cần bảo vệ được tính mạng là tốt rồi. Những thứ khác đều không quan trọng. Ngoại trừ số tiền này ra, anh ta còn có rất nhiều tài sản khác, phần lớn đều là bất động sản.
Kim Ân với tốc độ nhanh nhất chia số tiền của mình ra làm ba khoản gửi tới thẻ ngân hàng của ba người. Diệp Mặc thấy anh ta nhập con số vào, không hề có vẻ tính giở trò.
Sau khi thu thẻ lại, Diệp Mặc nhìn lướt qua Kim Ân nói:
- Anh có thể đi báo cảnh sát. Tuy nhiên sau khi anh báo cảnh sát một giờ cũng chính là lúc anh lên thiên đường. Nếu anh muốn lên thiên đường, anh cứ việc đi báo cảnh sát.
- Ôi, không, không, tiền bối tôi không đi báo cảnh sát, khẳng định không đi....
Kim Ân vội vàng xua tay. Anh ta không phải là đồ ngốc. Vừa rồi Diệp Mặc nói chuyện giết Helder, anh ta đã nghe được rõ ràng. Người thanh niên này ngay cả Helder còn có thể giết, Thời buổi này, không đáng tin nhất chính là cảnh sát. Đối với đám người kia, Kim Ân lại không hề có chút thiện cảm nào.
- Anh cũng tự giải quyết cho tốt. Anh là một người Hoa, không những không giúp đỡ, còn khi dễ người Hoa. Ban đầu, tôi vốn định giết anh. Tuy nhiên thấy anh xem như cũng biết điều, tạm tha cho anh một lần.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Đậu Nguyệt Sanh, lúc này mới ra khỏi phòng.
Nói thì nói như thế nhưng Diệp Mặc biết chuyện như vậy hắn căn bản không thể quản được. Người Hoa ở đây quá nhiều. Giết một Đậu Nguyệt Sanh, còn có vô số Đậu Nguyệt Sanh khác.
- Vâng, được...
Trán Đậu Nguyệt Sanh lấm tấm đầy mồ hôi. Tuy rằng anh ta giết người không chớp mắt, nhưng đến phiên cái đầu của mình, anh ta lại không bình tĩnh được như vậy. Cho tới bây giờ, Diệp Mặc tha cho tính mạng của anh ta, anh ta mới khẽ thở phào một cái.
- Chuyện đã xong, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc đứng ở phòng mấy người Enie đang nghỉ ngơi gọi một tiếng. Hắn phỏng đoán hẳn là tình trạng vết thương của Ân Gia đã tốt rồi.
Khác với lúc tiến vào, khi bốn người ra ngoài, toàn bộ người có mặt trong hầm ngầm đánh quyền anh đều tự động tránh đường.
Enie đỡ Ân Gia, ngược lại cũng không nói gì với Diệp Mặc. Chỉ có điều khi Diệp Mặc trả thẻ lại cho ba người, Ân Tư có hỏi một câu.
- Anh Diệp, anh lấy thẻ của chúng tôi qua đó, là muốn bọn họ bồi thường tiền sao?
Ân Tư biết thẻ của bọn họ đều không có tiền. Ngoại trừ trong thẻ của cô còn có hơn một trăm đô la Mỹ, nói không chừng trong thẻ của Enie một xu tiền cũng không có. Nếu trong thẻ bọn họ không có tiền, Diệp Mặc cầm lấy, không hỏi mật mã, nhất định là muốn chuyển tiền vào.
Diệp Mặc mỉm cười.
- Đúng vậy, tôi bảo Kim Ân bồi thường cho các người một ít tiền.
- Ôi, Thượng Đế ơi, Diệp tiên sinh, không, anh Diệp, anh thật tốt.
Enie vội vàng thả Ân Tư ra, vọt tới trước mặt Diệp Mặc, muốn hôn lên mặt Diệp Mặc một cái, nhưng Diệp Mặc dường như đã sớm đoán được, không đợi cô tới trước mặt đã nghiêng người qua một bên.
Enie không hề để ý tới hành động nghiêng người sang một bên của Diệp Mặc, mà cầm thẻ vọt tới trước một máy rút tiền tự động ở khu vực gần đó. Sau một lát, cô liền hét lên một tiếng chói tai. Ngay cả đôi tình nhân muốn tới rút tiền cũng bị tiếng thét chói tai của cô khiến sợ hãi tới mức vội vàng chạy ra xa.
- Enie, làm sao vậy?
Ân Tư và Ân Gia vội vàng chạy qua, muốn biết Enie đã xảy ra chuyện gì.
- Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ? Có sáu số không. Thượng Đế, đây là sáu triệu. Thật sự là sáu triệu đôla. Tôi là triệu phú rồi...
Không cần phải nói là sáu triệu, cho dù là sáu ngàn đôla đối với Enie mà nói cũng là một đả kích rất lớn. Nhưng hiện tại trong thẻ của cô đang từ không có nổi một xu biến thành sáu triệu.
- Cái gì? Sáu triệu sao?
Ân Tư và Ân Gia cũng ngây người. Không ngờ Diệp Mặc chỉ một lát đã cho Enie sáu triệu. Chẳng lẽ hắn thích Enie?
Ân Gia cũng cắm thẻ của mình vào bên trong. Lập tức anh ta cũng khiếp sợ giống Enie. Trong thẻ của anh ta rõ ràng cũng có sáu triệu. Thấy trong thẻ của Ân Gia cũng có sáu triệu, rốt cuộc Ân Tư không kìm chế được, lấy thẻ của mình cắm vào kiểm tra một chút. Rõ ràng lại là sáu triệu.
Ba lần sáu triệu, mười tám triệu đôla. Ba người thậm chí ngây người hồi lâu, cũng không có phản ứng.
Cuối cùng vẫn là Ân Gia nói:
- Cô có thể về rồi. Chúng ta phải nhanh chóng đem chuyện này nói cho cô biết.
- Đúng vậy, cô có thể về.
Ân Tư cầm thẻ cũng run rẩy. Sáu triệu đôla, đây là một con số rất lớn, đột nhiên chẳng có lý do liền rơi vào trong tay bọn họ. Bỗng nhiên cô nhớ tới Diệp Mặc. Cô vội vàng đi đến trước mặt Diệp Mặc đưa thẻ ra:
- Anh Diệp, số tiền này nhiều quá, chúng tôi không dám nhận.
Diệp Mặc đẩy thẻ lại phía Ân Tư.
- Các cô xứng đáng nhận số tiền này. Các cô cứ nhận đi. Tôi có một số việc muốn nói một chút với các cô. Chờ trở về rồi nói
Tuy rằng đã cất thẻ đi, nhưng ba người vẫn không có cách nào kìm chế sự kích động trong lòng. Vì Diệp Mặc đã nói vậy, ba người chỉ có thể đi theo Diệp Mặc cùng nhau về căn nhà của mình.
- Sao cô lại không có ở nhà?
Ân Tư là người đầu tiên phát hiện sự vắng mặt của cô mình. Bình thường cô rất ít khi ra ngoài. Sao hôm nay không nói tiếng nào đã đi ra ngoài vậy?
- Hai người có biết cô mình khác người bình thường không?
Diệp Mặc nhìn Ân Gia và Ân Tư hỏi.
Ân Gia ngỡ ngàng lắc đầu, Ân Tư lại cúi đầu không nói gì. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết hẳn là Ân Tư hiểu chị Nhan đã dịch dung. Tuy nhiên cô gái này cũng là người hiểu đạo lý, chưa từng nói về điều này.
Nếu cô ta đã biết, Diệp Mặc không hỏi lại, mà nói thẳng:
- Cô của các người và tôi là, là...
Diệp Mặc suy nghĩ đã lâu, cũng không biết phải nói là gì, không thể làm gì khác hơn đành nói:
- Các người chỉ cần nhớ cô các người là người nhà của tôi là được rồi. Tôi đã tìm được cô ấy, đồng thời chữa hết bệnh cho cô ấy. Bởi vì cô ấy tạm thời có việc, cho nên rời đi trước. Trước khi rời đi, cô ấy có giao các người lại cho tôi chiếu cố. Nếu các người bằng lòng đi cùng với tôi, vậy hôm nay chúng ta liền đi cùng nhau. Nơi này không phải nơi có thể ở lâu được.
- Cô đi rồi sao?
Gần như cùng lúc, Ân Gia và Ân Tư liền hỏi, Enie chỉ chậm hơn một chút nhưng cũng kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, không nói gì thêm. Hắn đã nói rất rõ ràng. Để xem Ân Tư và Ân Gia nghĩ như thế nào. Cho dù bọn họ không muốn rời đi, có sáu triệu trong tay, bọn họ vẫn có thể sinh sống. Chỉ có điều không nên ở lâu tại phố người Hoa này.
Nguồn tại http://Truyện FULLÂn Tư suy nghĩ hồi lâu không nói gì. Cô tin tưởng Diệp Mặc chắc chắn sẽ không lừa bọn họ. Nếu muốn lừa bọn họ thì rất đơn giản, căn bản là không cần cho mỗi người sáu triệu. Ngay tại chợ quyền anh ngầm, hắn cũng có thể dễ dàng thu thập bọn họ. Hơn nữa đối với việc Diệp Mặc nói đã chữa hết bệnh cho cô mình, cô không hề có bất kỳ nghi ngờ nào. Cô cảm giác Diệp Mặc không phải là một người đơn giản. Chỉ riêng em trai mình là Ân Gia bị thương nặng như vậy, hắn còn có thể chữa khỏi là có thể nhìn ra được.
Lúc này, Ân Gia và Enie chỉ có thể nhìn Ân Tư. Tuy rằng Ân Tư chỉ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng nơi này chỉ có Ân Tư có thể quyết định cho bọn họ.
- Anh Diệp, chúng tôi cái gì cũng không hiểu. Khi tôi mười tuổi, tôi và gia gia đã đi theo cô. Ngay cả tên của chúng tôi cũng do cô đặt cho. Không có cô, chúng tôi sớm đã mất mạng. Nếu cô bảo chúng tôi đi cùng với anh, vậy chúng tôi cứ đi cùng anh là được rồi.
Lúc này Ân Tư cũng hoang mang lo sợ. Cho dù cô có ngu ngốc hơn, cũng biết không có khả năng tiếp tục ở lại thị trấn nhỏ Mexika này.
Diệp Mặc nghĩ tới quyển nhật kí. Quyển nhật kí kia vốn là của chị Nhan cho hắn. Ban đầu bởi vì chuyện quá khẩn cấp, hắn thậm chí còn chưa kịp mở ra, cũng không biết bên trong viết những gì. Lúc này, sau khi hắn lấy ra, lại phát hiện ở bên trong có kẹp một lá thư. Lá thư viết cho Ân Tư và Ân Gia.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Có lá thư này hẳn là Ân Tư sẽ tin hắn.
Ân Tư nhận lá thư do Diệp Mặc đưa qua. Sau khi xem xong lá thư cô gật đầu. Diệp Mặc không lừa bọn họ. Quả nhiên lá thư này là do cô mình để lại. Cô bảo bọn họ đi cùng Diệp Mặc, không nên tiếp tục ở lại nơi này.
Enie ngỡ ngàng nhìn Ân Tư và Ân Gia. Cô vừa nghĩ ra một chuyện. Sau khi Ân Gia và Ân Tư đi rồi, vậy cô phải làm sao bây giờ?
- Mọi người sẽ đi đâu?
Enie có chút lo lắng hỏi.
Ân Tư và Ân Gia đều chờ mong nhìn Diệp Mặc. Bọn họ cũng không biết sẽ đi đâu.
- Chúng ta đi Lạc Nguyệt Thành...
Diệp Mặc gật đầu nói.
- Cái gì? Lạc Nguyệt Thành?
Ba người Ân Tư gần như cùng lúc kêu lên. Mấy người bọn họ đều biết Lạc Nguyệt Thành là nơi có tiếng tăm lẫy lừng!