Một vài Tiên đế đã nhìn ra, đây là pháp bảo bán thần khí Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của tiên đế Khích Vũ. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ mặc dù là bán thần khí, nhưng một khi phóng ra, cho dù là Tiên đế tâm chí kém một chút trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ mê mang, sau đó sẽ bị tiên đế Khích Vũ giết chết.
Năm đó ở Tiên Giới, tiên đế Khích Vũ đã dựa vào Thần Kỳ này mà sáng tạo ra uy danh lớn như vậy, những Tiên đế chết trong tay gã cũng không chỉ một hai người.
Tiên đế Khích Vũ lúc trước tuy kiêng kị Diệp Mặc, thậm chí không muốn khai chiến với Diệp Mặc, cũng không phải là sợ Diệp Mặc. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã dễ nhất chính là đoạt hồn phách của người ta, Diệp Mặc thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, cho dù là thực lực không yếu, nhưng tâm cảnh tu luyện khẳng định là không tới nơi tới chốn, một khi bị Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã làm mê mang trong chốc lát, gã có thể nhân cơ hội giết Diệp Mặc.
Nhưng khiến cho gã kinh hãi chính là, dưới Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ, Diệp Mặc vậy mà lại không bị ảnh hưởng chút nào, không chỉ như thế, thế đi của Liệt Không quyền không thấy chậm lại, ngược lại càng thêm dồn dập.
Đồng thời trong miệng Diệp Mặc còn quát to một tiếng,
- Vô Ảnh...
Trên thực tế căn bản là không cần Diệp Mặc gọi, Vô Ảnh đã sớm há cái miệng rộng cắn Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ kia rồi. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ mang theo tiếng kêu nghẹn ngào trong nháy mắt đã tiêu tán hết sạch, mà màu đen đầy trời kia cũng lập tức bắt đầu đình trệ, giống như bị người ta kéo lại.
Liệt Không quyền thế mang theo vòng xoáy sát thế lại càng đáng sợ hơn, những người có mặt đều lùi ra phía sau cái thương lâu này, cái thương lâu này bỗng nhiên lay động. Sau một khắc thương lâu cao lớn vô cùng này vậy mà cũng bị vòng xoáy sát thế này cuốn vào, cũng hình thành từng dòng nước lũ đáng sợ đánh về phía tiên đế Khích Vũ.
Những tiên người lui đến bên ngoài quảng trường nhất thời liền biết rõ, lúc trước là Diệp Mặc cố ý tụ thế không phát. Nếu không đám bọn họ căn bản là không có cơ hội lùi ra thì đã bị vòng xoáy sát thế này cuốn đi rồi. Những người tu vi thấp, thậm chí nổi lên lòng biết ơn đối với Diệp Mặc.
Uỳnh, ầm ầm...
Vòng xoáy khủng bố do Liệt Không quyền của Diệp Mặc cuốn lên rốt cuộc cũng đánh vào Thanh La của tiên đế Khích Vũ.
Thanh âm đáng sợ khuấy động toàn bộ đại sảnh Đại hội đấu giá, mọi người cho dù đã lui ra đến phía ngoài đại sảnh Đại hội đấu giá cũng bị thanh âm chấn động kinh khủng này đè nén cho trong lòng khó chịu.
Khi Tiên đế Khích Vũ cảm giác được Thanh La của mình vừa dừng lại, liền biết là không hay rồi, lĩnh vực của đối phương còn hung hãn hơn so với tưởng tượng của gã. Mà lĩnh vực của gã cũng trở nên nát vụn tan tành dưới sự cắn nuốt của Vô Ảnh.
Thanh âm bang bang đáng sợ vang lên, tuy Thanh La của tiên đế Khích Vũ đã chặn thế đánh của Liệt Không quyền của Diệp Mặc, nhưng dưới tác dụng tăng cường của lĩnh vực của Diệp Mặc, Thanh La sau khi phát ra tiếng vang đáng sợ, lập tức đã bị đánh bay.
Liệt Không quyền thế tuy bị ngăn trở, vòng xoáy sát thế chưa từng tiêu tán kia lại vẫn đánh trúng tiên đế Khích Vũ. Chỉ trong nháy mắt, dưới chân của tiên đế Khích Vũ đã bị đánh ra một cái khe nứt lớn vô cùng. Mà tiên đế Khích Vũ cũng bị vòng xoáy sát thế này xoáy lên, trong không trung đã phun ra mấy ngụm máu tươi.
Bành...
Âm thanh liên miên không dứt vang lên, Tiên Khuyết thương lâu bị Diệp Mặc hóa thành bụi phấn hoàn toàn đã rơi vào bên trong khe nứt cực lớn mà vừa rồi Diệp Mặc đánh ra, khơi dậy bụi bặm đầy trời. Lúc này tiên nhân ở trên quảng trường, chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ vang đáng sợ, và bụi đất đầy trời.
Vài tiên đế vây xem tiện tay khẽ vung, bụi đất đầy trời kia trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Giờ phút này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng. Tiên Khuyết thương lâu mới vừa rồi còn sừng sững trước mắt đã đột ngột biến mất. Mà ở phía dưới Tiên Khuyết thương lâu là một gò núi còn chưa san lấp bằng phẳng, hiển nhiên gò núi kia vốn chính là Tiên Khuyết thương lâu.
Trong một thương lâu sẽ có bao nhiêu kỳ trân dị bảo, lại bị người ta chỉ một quyền hủy diệt mất, thậm chí vùi dưới mặt đất. Mọi người đều biết, đây không phải là người bình thường đại chiến, không ai muốn nói nhiều.
Tiên đế Khích Vũ nhìn Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ đã ảm đạm vô quang, kinh hãi vô cùng. Gã cho rằng cho dù là gã không địch lại đối phương, thì cũng không thua kém quá xa chứ. Nhưng qua một chiêu này, gã lập tức đã biết, mình so với Tiên đế trước mắt này này, còn kém một đoạn rất lớn.
- Dừng tay...
Trong nháy mắt khi tiên đế Khích Vũ biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, liền lập tức kêu lên một tiếng.
Diệp Mặc làm như không nghe thấy, chỉ nói với Vô Ảnh:
- Vô Ảnh, ngươi trông chừng Bắc Vi...
Nói xong, người hắn đã đạp lên hư không. Tử Đao xé không bổ ra. Một lưỡi đao màu tím dài ngàn trượng phá không chém xuống, một khe nứt xuất hiện trên không, giống như chặt đứt hư không, sau đó khiến cho không gian chung quanh rơi xuống, lũ lượt rơi vào trong khe nứt kia.
Tiên đế Dục Long ở một bên xem cuộc chiến lại rất rõ ràng, một đao kia của Diệp Mặc chỉ đánh ra chưa tới một phần mười uy lực. Lúc trước gã đã từng thấy một đao kia của Diệp Mặc có thể bổ ra Liệt Ngân ánh tím dài vạn trượng, bây giờ chỉ có ngàn trượng. Hiển nhiên là kiêng kị nơi này là tiên thành.
Cho dù là ánh đao màu tím ngàn trượng, dưới loại uy thế muốn bổ hư không ra này, những người chung quanh cũng không dám nhìn thẳng, một số người tu vi thấp ngay cả thần thức cũng không dám quét tới. Một khi thần thức tiếp xúc đến loại uy thế này, lập tức cũng sẽ bị ánh đao cuốn vào trong Liệt Ngân.
Đao thế vẫn còn tụ kết, mặt đất đã hoàn toàn rạn nứt ra. Dù là mặt đất tiên thành Trát Khuê có cứng chắc hơn nữa, dưới loại uy thế đáng sợ này, cũng vang lên tiếng ken két, dấu vết rạn nứt càng lúc càng sâu, càng lúc càng rộng.
Tiên đế Khích Vũ sắc mặt tím xanh một mảng, giờ phút này gã đương nhiên biết Diệp Mặc muốn giết gã. Trong lòng gã vừa sợ vừa giận, gã hoàn toàn nghĩ không ra kẻ không rõ lai lịch này vì sao lại không kiêng nể gì như thế, ở tiên thành mà dám giết Tiên đế. Mà khiến cho gã càng thêm tức giận là, nhiều Tiên đế như vậy đứng ngoài quan sát, vậy mà không ai tiến lên, mà ngay cả người bạn tốt nhất của gã tiên đế Hiên Phong của Ma Hoan Tông vậy mà cũng vờ như không nhìn thấy, gã thậm chí không thể tin được.
Lực uy hiếp của vết đao màu tím càng ngày càng đáng sợ, lĩnh vực tiên đế của gã lại có dấu hiệu tan vỡ. Tiên đế Khích Vũ không thể nào lo lắng do dự bất kỳ cái gì nữa, Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ điên cuồng kêu vang lên những tiếng nghẹn ngào. Thời gian chỉ nửa hơi thở, từng mảng bông tuyết màu đen lất phất rơi xuống.
Khi những người chung quanh nhìn về phía những bông tuyết đen nhánh này, những bông tuyết này giống như không phải là rơi trên mặt đất, mà là đang rơi vào trái tim của mình. Mấy người Đại tiên tu vi kém một chút, mà lại cứ nhìn chằm chằm cuộc đại chiến, ngay cả thanh âm cũng không phát ra, liền một chưởng vỗ lên trên đỉnh đầu của mình.
Bông tuyết màu đen kia còn chưa bay vào trong tầm mắt Đường Bắc Vi, Vô Ảnh đã gào rú một tiếng, há cái miệng rộng một ngụm liền nuốt hết sạch những bông tuyết màu đen bay tới.
Âm thanh "Xuy xuy" do ma sát vang lên, những bông tuyết màu đen kia thoạt nhìn mờ ảo không có nơi khởi nguồn, nhưng khi rơi xuống vết đao màu tím khí thế dồi dào, vậy mà khiến cho vết đao màu tím trong nháy mắt liền dừng lại, vết đao màu tím xé rách hư không kia lại có xu thế chậm lại.
Ngay cả không gian chung quanh đã tách rời ra, muốn đảo ngược lại, tại thời khắc này cũng trở nên chậm chạp, dường như có xu thế khôi phục.
Diệp Mặc lập tức nhíu mày, hắn không thể tưởng được cái cờ xí màu đen này của tiên đế Khích Vũ còn có thể làm ra bông tuyết màu đen, loại bông tuyết này vậy mà cũng có thể ngăn Liệt Ngân thần thông không chút trở ngại nào của hắn lại.
Mà trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên từng trận từng trận cảm giác buồn bực, Liệt Ngân thần thông vốn cực kỳ trôi chảy lại nhất thời có chút chậm lại.
Từng trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Mặc giống như cảm thấy những bông tuyết màu đen kia từ từ vây quanh hắn, bông tuyết màu đen mang theo một chút nức nở nghẹn ngào, đó là một loại gào thét bi thương tới cực điểm.
Trong nháy mắt này, trái tim Diệp Mặc vậy mà lại dâng lên một loại đồng cảm. Những bông tuyết này vốn phải là màu trắng, nhưng bởi vì vô tận đau thương, nên biến thành màu đen, mình còn nhẫn tâm đi tổn thương những bông tuyết màu đen này ư?
Diệp Mặc thậm chí nhịn không được muốn vươn tay ra vuốt ve những bông tuyết màu đen kia, một vài cái bóng nhàn nhạt chậm rãi xẹt qua trái tim của hắn.
Hắn càng nhịn không được muốn đi về phía những bông tuyết kia, Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, Ức Mặc hình như đang lay động ở trước mắt, mà hắn lại càng nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ ôm hắn bị Táp Không đá xuống bậc thang kia.
Hình ảnh từ Lạc Nguyệt đến địa cầu, đến tiểu thế giới từng cái một đi qua cạnh người hắn. Tiểu hài tử ở cái miếu nhỏ lúc trước cùng lang thang với hắn, ông già dẫn hắn đi Thần Dược Môn, Lạc Ảnh thu nhận hắn.
- Ôm chặt ta, ta có độn phù...
Đó là lời lúc Lạc Ảnh dẫn hắn chạy ra khỏi Thần Dược Môn nói.
Khinh Tuyết xâm nhập Thần Nông sơn cốc, tìm được hắn bên dưới vách núi, ôm chặt lấy hắn... trong thời khắc ấy, hắn đã tiếp nhận cô.
- Nếu như anh nhảy lầu, em cũng cùng anh nhảy lầu à...
- Đương nhiên, nếu như Diệp đại ca anh nhảy lầu, em liền cùng anh nhảy xuống...
Đó là Lạc Huyên đã cùng hắn nhảy lầu, bây giờ Lạc Huyên thế nào rồi? Cô ấy ở nơi nào?
Đầu đường thành Giang Xuyên, tuyết bay đầy trời, một cô gái toàn thân là tuyết, quần áo thùng thình ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt của cô không hề nhúc nhích, cô rất sợ nếu mình nháy mắt, hắn sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Đó là lần đầu tiên khi hắn trông thấy Tô Tĩnh Văn ở đại lục Lạc Nguyệt, cô giờ đang ở đâu?
- Tướng công, anh ở đâu, em sẽ ở đó...
Đó là tiếng hô của Tiểu Vận.
- Thần túc liệt trương, âm dương phân hiểu. Tam sinh vĩnh tồn, thị danh Bất Hủ!!
Đó là lúc hắn phong vương, phong hào Bất Hủ.
Nhưng vì sao hắn luôn cảm giác có chút không đúng? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
...
Tiên đế Khích Vũ cũng sắc mặt tái nhợt, khi Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã thả ra Hắc tuyết hồi sinh, gã đã nhìn thấy sự đình trệ của Diệp Mặc, gã đã nhìn thấy ánh đao ngàn trượng lơ lửng trong không trung kia có xu thế dịu xuống. Mà Diệp Mặc đang chầm chậm đi về phía gã, hơn nữa hình như đang mê mang.
Trên khuôn mặt tái nhợt của tiên đế Khích Vũ lộ ra một tia ngoan lệ, một luồng sáng màu vàng sắc nhọn đã đánh ra.
- Tiểu muội muội, em chờ một chút, lão đại gặp khó khăn...
Ngay từ đầu Vô Ảnh đã cảm thấy Diệp Mặc không ổn, sát khí ánh đao của Diệp Mặc đang tiêu tán, không gian sát thế chung quanh bị hắn cuốn tới cũng dần dần trở nên êm dịu xuống. Đây không phải tác phong của lão đại, tác phong của lão đại là một khi động thủ, tuyệt đối sẽ không lưu tình, sao có thể giống như bây giờ, thậm chí rơi vào trầm tư?
Vô Ảnh chỉ tùy tiện nói một câu với Đường Bắc Vi, liền phi thân lên, đồng thời há lớn cái miệng ra cắn một ngụm.
Bông tuyết màu đen vô biên vô tận kia bị Vô Ảnh cắn xuống một ngụm này, lập tức nát vụn tan tành, hình thành một dòng nước xiết màu đen, trong chớp nhoáng này liền tuôn vào trong miệng Vô Ảnh.
Ken két...
Một ánh đao màu tím sộc vào trong mắt Diệp Mặc, Diệp Mặc đột nhiên giật mình, 'Tam sinh quyết' tại thời khắc này bị chậm lại cũng bỗng nhiên thông suốt.