THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mặc Nguyệt Chi Thành có tài nguyên và tiền đồ của Đan thành, còn đẹp hơn Đan thành ngày trước gấp mười gấp trăm lần, quản lí cũng tốt hơn nghìn lần. Ở Đan thành, tu sĩ cấp thấp thấy tu sĩ cấp cao đều phải hành lễ nhường đường, đồ tốt không thể tranh giành với tu sĩ cấp cao được. Nhưng ở Mặc Nguyệt Chi Thành thì lại không có cảnh tượng này, Mặc Nguyệt ai ai cũng bình đẳng như nhau.

Mà Mặc Nguyệt Chi thành bây giờ muốn đến định cư thì quả thực quá khó, chẳng những chế độ hộ tịch không có cách nào làm giả được, hơn nữa giá mua một mảnh đất ở Mặc Nguyệt Chi thành không phải ai cũng có khả năng gánh vác được. Cho dù là một số tu sĩ Hư Thần và Ngưng thể, cũng chỉ có thể thuê một mảnh đất mà thôi.

Nhưng ngược lại những tu sĩ Trúc Cơ hoặc Luyện khí lúc trước ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành lại có nơi ở của riêng mình, nhưng nơi này người khác căn bản không cướp đi được, vì ở Mặc Nguyệt Chi Thành, cho dù là tu sĩ Hóa Chân và một người dân thường cũng bình đẳng như nhau.

Còn những tu sĩ Luyện khí có thể làm kinh doanh được thì ai ai cũng dùng mảnh đất của mình cho những tu sĩ cấp cao thuê, như vậy bọn họ căn bản không cần đi khắp nơi tìm tài nguyên, chỉ cần vài người cùng nhau thuê một chỗ, là có thể tu luyện được.

Theo dòng thời gian trôi đi, tu sĩ đến Mặc Nguyệt Chi thành càng ngày càng nhiều, các loại tài nguyên nguyên liệu linh thảo đều đổ dồn về Mặc Nguyệt Chi thành. Còn tuyến đường kinh doanh tu chân của Mặc Nguyệt Chi Thành, lại dần dần quy mô hóa, dần dần hình thành một hệ thống, ngày càng trở nên phồn thịnh.



Lúc này Diệp Mặc đang sánh vai đi cùng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết bên bờ sông ngoài thành, trải qua chia lìa, bôn bam bị truy sát, lúc này bọn họ cuối cùng cũng yên ổn.

Lúc này không có ai nói chuyện, sự yên lặng và ấm áp này chính là thứ mà bọn họ theo đuổi, ngày hôm nay đạt được rồi, cùng ở bên nhau, lúc này mới cảm thấy quý giá.

- Ông xã, em rất thích nơi này. Nếu như có thể, em thực sự muốn cả đời sống ở đây, mọi người cùng tu luyện, thời gian rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài đi dạo, khi nào vui vẻ, thì cùng nhau đi dạo phố…

Lạc Ảnh vung tay qua khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt vô cùng mơ mộng.

Mặc dù cô lớn hơn Khinh Tuyết vài tuổi, nhưng tính cách của Lạc Ảnh thậm chí còn trẻ hơn một chút, yêu cầu của cô rất đơn giản, cùng với người mình yêu thương ở nơi mình thích là được rồi. Còn những thứ khác, đều là thứ yếu.

Diệp Mặc gật đầu, kéo tay Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nói:

- Chuyện bên này đã kết thúc rồi, Mặc Nguyệt Chi Thành cũng vững như núi Thái Sơn rồi, tuyệt đối không có ai dám đến kiếm chuyện nữa. Em và Kinh Tuyết yên tâm ở lại Mặc Nguyệt Chi thành mà tu luyện là được rồi, Khinh Tuyết tiện giúp anh trông coi Mặc Nguyệt Chi Thanh chút nhé.

- Anh lại muốn đi sao?

Lạc Tố Tố cảm giác tay mình có chút run rẩy, cô sợ nhất chính là Diệp Mặc lại rời xa bọn họ.

Diệp Mặc ôm chầm lấy Tố Tố, dịu dàng nói:

- Anh cũng không muốn rời xa hai em. Thời gian mà anh và Ánh Trúc hẹn nhau đã qua lâu lắm rồi, anh sợ bọn họ đợi có chút sốt ruột rồi. Cho nên anh muốn đón mấy người Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc và cả Tĩnh Văn nữa về đây, sau này chúng ta cùng ở Mặc Nguyệt Chi thành, không rời xa nữa.

Diệp Mặc còn có một câu nữa chưa nói, đợi tu vi của hắn tăng lên rồi, hắn nhất định sẽ tìm Vô Cực tông để báo thù. Hắn không nói, chỉ là không muốn để Lạc Ảnh và Khinh Tuyết lo lắng mà thôi.

Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh đều không nói gì, mặc dù hai cô không muốn Diệp Mặc rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành một chút nào, nhưng mấy người Tống Ánh Trúc ở lại Bắc Vọng châu cũng không phải là chuyện tốt.

Diệp Mặc thở dài nói:

- Đáng tiếc anh bây giờ mới chỉ là một tông sư trận pháp cấp tám, nếu như có một ngày anh trở thành tông sư trận pháp cấp chín, thậm chí là tông sư trận pháp cao hơn, anh nhất định sẽ bố trí một truyền tống trận cho Mặc Nguyệt Chi Thành, trực tiếp đến Bắc Vọng châu.

- Còn tin tức của Ức Mặc, anh đi cũng hỏi xem sao.

Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên có chút thương cảm nói, cô nhớ cha mẹ mình, ai mà biết được Tiểu Ức Mặc có nhớ cha mẹ hay không? Huống chi, Diệp Mặc mặc dù chưa bao giờ nói đến, cô là gái theo chồng, chẳng lẽ lại không nhớ cha mẹ mình hay sao?

Diệp Mặc trong lòng đau xót, hắn lo lắng nhất chính là Ức Mặc, mặc dù chưa bao giờ hắn nói ra, nhưng Ức Mặc lại là người mà hắn lo lắng nhất. Mặc dù Mục Tiểu Vận hắn cũng rất lo lắng, nhưng Mục Tiểu Vận đã sống ở thôn Hoàng Bình một thời gian rồi, cô cũng có thể tự lo cho mình được. Ninh Khinh Tuyết biết suy nghĩ trong lòng mình, cô mới thẳng thắn nói ra, vậy mình cũng không cần một mình phiền muộn trong lòng nữa, có lẽ sẽ tốt hơn chút.

Lạc Ảnh bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Diệp Mặc gác sự lo lắng cho Ức Mặc sang một bên, ôm sát Lạc Ảnh nói:

- Tố Tố, em muốn nói gì sao? Ở đây chỉ có ba người chúng ta, em cứ nói thẳng ra đi.

Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên cười nắm tay Lạc Ảnh nói:

- Chị Tố Tố lần trước hỏi em, tại sao đến bây giờ chị ấy vẫn chưa có thai…

Ninh Khinh Tuyết nói vậy vốn là để giải vây cho Tố Tố, đừng xấu hổ như vậy, nhưng nói được một nửa, cô lại đỏ mặt. Nửa câu sau âm thanh nhỏ dần nói:

- Thực ra, em cũng không biết tại sao em và chị Tố Tố từ trước đến nay vẫn ở cùng anh mà đến bây giờ vẫn chưa có…

Thực ra chuyện này Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh sớm đã muốn hỏi Diệp Mặc rồi, nhưng đừng thấy ba người họ đều ở cùng nhau, thật ra Lạc Nguyệt và Ninh Khinh Tuyết đều là người rất dễ xấu hổ, lại có chút lo lắng có phải do mình hay không, đến bây giờ vẫn chưa hỏi.

Diệp Mặc lại càng cảm động, hắn đương nhiên biết suy nghĩ của hai cô, hẳn là sợ mình quá nhớ Ức Mặc rồi, cho nên cũng muốn sinh cho mình một đứa con.

Cảm nhận được tâm tư của hai người, Diệp Mặc ôm hai người dịu dàng nói:

- Hai em không cần lo lắng như vậy, là anh bây giờ vẫn chưa muốn có con. Đợi khi nào tu vi của chúng ta cao lên rồi, đến lúc đó tính tiếp.

Diệp Mặc lúc trước cũng không biết rõ lắm, nhưng tu vi của hắn sau khi cao lên rồi thì cũng đã hiểu. Nữ tu nếu như muốn có thai, thì cần phải dừng tu luyện, thậm chí là vài năm, đồng thời Diệp Mặc cũng biết, bây giờ là thời gian để Tố Tố và Khinh Tuyết cố gắng nâng cao tu vi, căn bản không thể dừng tu luyện vài năm được.

Hơn nữa tu luyện về sau thì tuổi thọ càng được kéo dài, cần gì phải lo lắng thời kì con cháu. Có Ức Mặc, Diệp Mặc cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Trong khi ba người đang chìm đắm trong tình yêu, một phi kiếm màu lửa đỏ rơi vào tay Diệp Mặc, Diệp Mặc nhận lấy phi kiếm sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn lập tức dẫn hai người Lạc Ảnh và Khinh Tuyết bay về hướng đông.

- Sao vậy?

Ninh Khinh Tuyết nghi ngờ hỏi một câu

Lạc Ảnh cũng nhìn Diệp Mặc, có chút không hiểu.

Diệp Mặc đưa phi kiếm trong tay cho hai người họ nói:

- Truyền tin cho anh là Trình Na Na, vốn là vợ của Tử Phong từng bị anh phá tan đan điền một lần rồi. Không ngờ cô ta và Tử Phong cũng đến Nam An Châu, nhưng Tử Phong vì không thể nào tu luyện được mà tự mình bỏ cô ra đi. Vì khi ở Vẫn Chân thành anh có gặp cô ta một lần, nên mới biết được chuyện Tử Phong cũng đến đây.

- Tử Phong cũng tới rồi?

Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc hỏi.

Diệp Mặc gật đầu không nói gì, âm thanh của một trận đánh nhau truyền đến. Diệp Mặc đồng thời nhìn thấy Trình Na Na bị hai tên tu sĩ Kim Đan vây lấy, đang vây đánh.

Hai tên tu sĩ Kim Đan này đều mặc quần áo của tu sĩ của Vô Lượng Hải, Diệp Mặc vừa nhìn liền không cần hỏi cũng biết, chắc là Trình Na Na biết được mình trở về Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, sau đó muốn đến Mặc Nguyệt Chi Thành, kết quả bị tu sĩ của Vô Lượng Hải phát hiện, nhưng Trình Na Na có thể chạy đến biên giới của Mặc Nguyệt Chi thành, cũng coi như là có bản lĩnh rồi.

Trình Na Na và hai gã tu sĩ đánh nhau đồng thời phát hiện ra Diệp Mặc đã đến, Trình Na Na vẻ mặt vui mừng, cô biết Diệp Mặc đến cũng tương đương tính mạng của mình an toàn rồi.

Hai gã tu sĩ của Vô Lượng Hải phát hiện Diệp Mặc, đồng thời cũng nhận ra người trước mắt mình chính là thành chủ Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng là Diệp đan vương của đại hội Đan vương ngày đó. Sắc mặt hai người này lập tức trở nên khó coi, chuyện Diệp Mặc giết hại một tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy ở Huyền Băng phái, được truyền đi khắp nơi, đương nhiên bọn họ cũng biết.

Không cần nói tu sĩ Kim Đan như bọn họ, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, phỏng chừng đối với Diệp Mặc cũng chỉ là chuyện một cái tát.

- Xin chào Diệp thành chủ.

Hai gã tu sĩ này bước lên phía trước hành lễ.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, Trình Na Na liền vội vàng kính cẩn hỏi:

- Đại ca, chị dâu Lạc Ảnh, chị dâu Khinh Tuyết…

Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đều đã từng gặp Trình Na Na, nhưng lúc đó cô ấy tên Đông Phương Na Na, ấn tượng cũng không đậm lắm. Bây giờ Trình Na Na gọi hai cô ấy trước, hai cô vội vàng trả lời. Mặc dù chuyện của nhà Đông Phương, hai cô cũng có nghe nói qua, nhưng ở đây thấy người của thành Lạc Nguyệt, trong lòng Ninh Khinh Tuyết cũng có chút vui mừng, huống hồ Trình Na Na lại là vợ của Tử Phong.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Mặc nhìn Trình Na Na hỏi một câu.

Trình Na Na đứng bên cạnh Diệp Mặc nói:

- Em biết tin đại ca đã về Mặc Nguyệt Chi thành, lập tức muốn qua đây. Nhưng chuyện em và đại ca gặp nhau ở Vẫn Chân thành bị môn phái biết được. Bọn họ nghi ngờ chuyện Ngô Dự của Vô Lượng Hải có liên quan đến anh, nên lúc nào cũng để ý đến em. Sau đó em thừa dịp trốn ra ngoài, đến đây vẫn bị bọn họ truy đuổi.

- Tiền bối, không liên quan đến chuyện của chúng tôi, chúng tôi mặc dù lúc nào cũng theo dõi tung tích của Trình sư muội, nhưng cũng không ra tay hạ sát cô ấy. Chúng tôi chỉ là có trách nhiệm dẫn cô ấy về mà thôi.

Một tu sĩ của Vô Lượng Hải vội vàng nói.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:

- Vừa nãy các anh cũng nghe thấy rồi, Trình Na Na gọi tôi là đại ca, từ bây giờ trở đi cô ấy đã không phải là người của Vô Lượng Hải nữa rồi. Hôm nay nể mặt Trình Na Na tôi không giết các anh, quay về nói với môn phái của các anh, nếu như còn muốn gây sự với tôi, thì đừng có trách.

- Vâng, vâng, vãn bối cáo từ.

Hai tên tu sĩ của Vô Lượng Hải vội vàng nói, nói xong hai người căn bản đến đầu cũng không dám quay lại, trong nháy mắt liền biến mất.

- Xin lỗi, đại ca, liên lụy đến anh rồi.

Trình Na Na gặp Diệp Mặc liền có chút căng thẳng.

Diệp Mặc khua tay nói:

- Em về Mặc Nguyệt Chi Thành với bọn anh trước đã, còn chuyện của Tử Phong, em không cần lo lắng, anh sẽ tìm kiếm xung quanh xem sao.

- Vâng, đại ca.

Trình Na Na vội vàng nói.

Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thấy Lâm Dị Bán đang từ đằng xa chạy đến, lập tức biết được anh ta tìm Diệp Mặc có chuyện, lập tức nói với Diệp Mặc:

- Chúng em dẫn Trình Na Na về thành, anh có chuyện gì thì giải quyết trước đi.

Diệp Mặc đợi ba người đi rồi, lúc này mới nhìn Lâm Dị Bán đang đi tới hỏi:

- Anh Lâm, có chuyện gì sao?

- Thành chủ Ngân Nguyệt cũng đến rồi, anh ta tìm anh có chút chuyện.

Lâm Dị Bán vội vàng nói.

Quả nhiên Lâm Dị Bán vừa nói xong, Nguyệt Kì Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh lập tức dắt tay nhau đến. Diệp Mặc vội vàng tiến lên phía trước hành lễ nói:

- Hai vị tiền bối đột nhiên đến tìm vãn bối, chắc là có chuyện gì cấp thiết phải không?

Thẩm Nghiễn Thanh cười ha hả nói:

- Không có chuyện gì thì không tìm cậu được sao? Tôi và Nguyệt sư huynh đúng là có chuyện thật. Mặc Nguyệt Chi thành dưới mấy tuyến trận pháp, lại dưới sự phòng thủ của ba tu sĩ Hóa Chân, đúng là vững như núi Thái sơn rồi. Tôi và Nguyệt sư huynh lại muốn giúp cậu tìm một số nhân khí, tìm vài người bạn cũ đến đây định cư, chứ chúng tôi quá cô đơn rồi.

Diệp Mặc trong lòng vui mừng, hắn đương nhiên biết hai vị Đan vương này là vì Mặc Nguyệt Chi Thành, tu sĩ có gì mà cô đơn? Nhanh chóng nói lời cảm tạ, đối với hắn mà nói, cao nhân đến Mặc Nguyệt Chi Thành càng đông càng tốt.

Nguyệt Kì Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh cũng là hạng người thẳng thắn, sau khi chào hỏi Diệp Mặc xong, lập tức cáo từ. Còn Diệp Mặc thì lại bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng gọi lại nói:

- Hai vị tiền bối xin dừng bước, vãn bối có chuyện muốn hỏi một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc