THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc muốn thử xem mình có thể vào thế giới giấy vàng hay không.

Diệp Mặc chỉ mới nghĩ như vậy, ý niệm của hắn hơi động một chút, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện trong thế giới giấy vàng.

Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ. Quả nhiên sau Trúc Cơ có thể tiến vào thế giới giấy vàng. Hắn lại phát hiện thế giới giấy vàng của mình đã mở rộng gấp mấy chục lần so với ban đầu. Hắn dùng thần thức quét một chút. Phạm vi chí ít phải tới vài chục dặm. Điều càng khiến hắn ngạc nhiên mừng rỡ hơn là hắn phát hiện linh khí bên trong thế giới giấy vàng đã hoàn toàn giống với bên ngoài. Nói cách khác về sau hắn thậm chí có thể tu luyện bên trong thế giới giấy vàng.

Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Hắn vẫn đang suy nghĩ, không biết đến cuối cùng, có thể khiến mật độ linh khí trong thế giới giấy vàng này còn nồng đậm hơn bên ngoài hay không?

Không biết có thể đưa người vào hay không? Cũng không biết có thể gieo trồng dược liệu bên trong này được không? Diệp Mặc vừa mới nghĩ tới hai điều này, trong thế giới giấy vàng liền có tin tức đáp lại. Thế giới giấy vàng này thuộc về hắn, nhưng muốn đưa người tiến vào thế giới giấy vàng, chí ít hắn cần đạt được tu vi Hóa Chân. Nhưng hắn lại có thể mang yêu thú với tu vi thấp hơn hắn vào đây. Dược liệu cũng có thể gieo trồng trong thế giới giấy vàng này. Tuy rằng Diệp Mặc rất thất vọng khi không thể đưa người tiến vào được. Nhưng hắn cũng rất hài lòng khi nơi này có thể gieo trồng dược liệu.

Quay đầu lại, Diệp Mặc thấy hai quả trứng lớn vẫn đặt trong thế giới giấy vàng. Mặt ngoài nhìn qua dường như không có bất kỳ động tĩnh gì.

Diệp Mặc ngồi xuống. Hắn quyết định trước hết phải luyện hóa viên Tử Đề Liên thứ hai, sau đó mới bắt đầu luyện hóa quả trứng lớn kia.

Hắn lại ném một viên Tử Đề Liên vào trong miệng. Diệp Mặc bắt đầu vận chuyển Tam Sinh Quyết. So với Luyện Khí kỳ trong sơn cốc, linh khí ở đây bị Diệp Mặc hút còn lớn hơn rất nhiều. Và khác với trước kia là, những linh khí này cũng không còn hình thành lốc xoáy nữa, mà giống như đập lớn vỡ đê vọt tới nơi này.

Cảm giác duy nhất của Diệp Mặc chính là chân nguyên của hắn lại cô đọng hơn, ngưng tụ hơn.

Hàng rào Trúc Cơ tầng hai gần như không có bất kỳ sự cản trở nào đã bị phá vỡ. Diệp Mặc tấn cấp tới Trúc Cơ tầng ba.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi. Hắn kiểm tra tu vi chân nguyên trong cơ thể mình một chút. Rõ ràng đã là Trúc Cơ tầng ba trung kỳ.

Chỉ kém một bước chính là Trúc Cơ trung kỳ. Diệp Mặc không tiếp tục đả kích Trúc Cơ trung kỳ. Hắn biết tấn cấp Trúc Cơ tầng ba nhìn như đơn giản, kỳ thật chủ yếu vẫn nhờ sự hỗ trợ của hai viên Tử Đề Liên. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa. Bởi vì hắn luôn luôn tu luyện ở nơi linh khí loãng. Bỗng nhiên tới tu luyện ở nơi có linh khí nồng hậu, lúc này mới tạo thành hiệu quả này. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất, Diệp Mặc biết đó là hắn từng đạt tới Trúc Cơ kỳ, cho nên hiện tại làm ít công to.

Sau khi tới Trúc Cơ tầng ba, Diệp Mặc rõ ràng cảm giác được tuy rằng tốc độ hấp thu linh khí không mấy thay đổi, nhưng tốc độ tu luyện đã chậm lại. Nhưng Diệp Mặc lại không hề có chút lo lắng. Với tốc độ tu luyện của Tam Sinh Quyết hiện tại, Diệp Mặc hiểu rõ biết rằng, ở chỗ linh khí càng thêm nồng hậu, tốc độ tu luyện của mình sẽ càng nhanh. Ở nơi linh khí càng loãng, tốc độ tu luyện lại càng chậm.

Tam Sinh Quyết căn bản là một nhà giàu ăn linh khí. Về sau chỉ cần tìm được nơi linh khí nồng hậu, sau đó bố trí lại một Tụ Linh Trận pháp, hắn căn bản sẽ không cần lo lắng về tu luyện nữa. Hơn nữa Diệp Mặc biết, hắn có ưu thế hơn so với người khác không chỉ vì có Tam Sinh Quyết, mà còn bởi vì hắn là một luyện đan sư, hơn nữa còn có một hệ thống luyện đan sư của riêng mình. Chỉ cần cho thời gian hắn, là hắn có thể chế luyện ra đan dược mà bản thân mình cần đến.

Chân nguyên Trúc Cơ tầng ba cô đọng, đã hoàn toàn vượt qua thời điểm mới là Trúc Cơ. Diệp Mặc phóng phi kiếm ra tùy ý quét một cái. Trong nháy mắt hơn mười đường kiếm quang đã được tạo ra, trực tiếp dừng trong thế giới giấy vàng, phát ra từng tiếng động xé rách không khí.

Thật là lợi hại. Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Hắn thu hồi phi kiếm, không tiếp tục luyện tập Tam Sinh Kiếm quang mà cầm lấy quả trứng lớn bên cạnh. Hắn lại bắt đầu luyện hóa dòng hàn lưu bên trong.

Sau khi tới Trúc Cơ kỳ, Diệp Mặc cảm giác luyện hóa dòng hàn lưu này đã nhanh hơn gấp mấy lần so với ban đầu.

Ban đầu khi đang luyện khí tầng tám, hắn chỉ dám luyện hóa một tia, hơn nữa còn không dám quá nhanh. Nhưng hiện tại tốc độ luyện hóa của hắn là từng bó một.

Dòng hàn lưu khổng lồ trực tiếp bị Diệp Mặc luyện hóa, phát ra những quả cầu màu xám lạnh thấu xương từ trong thế giới giấy vàng trực tiếp xuất hiện ở trong thức hải của hắn. Hơn nữa quả cầu lạnh còn càng lúc càng lớn. Từ kích thước của một quả nhãn, dần dần biến thành kích thước của một quả trứng gà. Màu sắc cũng từ xám biến thành nâu.

Tuy rằng Diệp Mặc không dùng quả cầu lạnh thấu xương này công kích kẻ địch, nhưng hắn lại cảm giác được thứ này không hề thua kém so với Tam Sinh Kiếm quang của hắn. Cũng là một đại sát khí thật sự.

Thậm chí hắn chỉ cần hơi động ý niệm, cảm giác lạnh thấu xương vào cuối thu này tản mát ra không giới hạn có thể đông lạnh kẻ địch.

- Về sau cứ gọi mày là Đông Chí là được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Mặc lẩm bẩm một mình một câu. Quả cầu lạnh thấu xương này chỉ xuất một chiêu thì đã khiến người ta lập tức cảm nhận được sự giá lạnh đến. Gọi là Đông Chí cũng là chuẩn xác.

Diệp Mặc cảm nhận được bên trong quả trứng lớn còn có rất nhiều dòng hàn lưu. Hắn thậm chí nghĩ rằng chỉ cần mình luyện hóa được tất cả những dòng hàn lưu lạnh thấu xương này, cuối cùng thậm chí có thể hình thành một quả cầu lạnh "Đông Chí" với kích thước bằng nắm tay.

Nhưng khi Diệp Mặc chuẩn bị tiếp tục hấp thu, lại cảm giác được dòng hàn lưu bỗng nhiên gián đoạn. Hắn không còn biện pháp hấp thu được nữa. Diệp Mặc đang muốn xem xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện quả trứng lớn trong lòng bàn tay kia bắt đầu chậm rãi nứt ra.

Quả trứng lớn vỡ?

Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc. Hắn vội vàng đặt quả trứng lớn trên mặt đất. Quả trứng lớn vừa mới chạm xuống đất, liền vỡ ra hoàn toàn. Đang lúc Diệp Mặc tưởng rằng trong quả trứng lớn sẽ xuất hiện một sinh vật, hắn lại ngây người một chút.

Sau khi quả trứng lớn hoàn toàn rạn nứt, không ngờ bên trong là một con côn trùng nhỏ màu trắng. Con côn trùng nhỏ này nhiều nhất chỉ bằng hạt đậu. Nếu như không phải con côn trùng này còn đang ngọ nguậy, Diệp Mặc thậm chí tưởng rằng đây là một vật chết khó hiểu.

Quả trứng giống như quả bóng, khi nở ra không ngờ chỉ là một con vật nhỏ bằng hạt đậu. Ngay cả Diệp Mặc cũng không thể nói được gì.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc càng giật mình chính là, không ngờ con côn trùng này không ngờ bắt đầu ăn vỏ của quả trứng lớn kia. Nhìn con côn trùng nhỏ chỉ bằng hạt đậu bắt đầu ăn vỏ trứng của nó, Diệp Mặc càng không thể nói được gì. Cái này cũng có thể ăn được sao?

Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong lòng Diệp Mặc một lát, liền hoàn toàn bị lật đổ. Nó chẳng những đã ăn vỏ trứng, hơn nữa còn ăn với tốc độ nhanh một cách lạ lùng. Nó gần như đã ăn hết vỏ trứng lớn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thật là lợi hại. Trong lòng Diệp Mặc âm thầm kinh ngạc. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn liền phát hiện con côn trùng nhỏ bằng hạt đậu xanh này ăn hết quả trứng lớn, không ngờ cũng không hề lớn lên. Chỉ có điều trong thân thể màu trắng xám của nó xuất hiện một tia màu vàng nhạt.

Chẳng lẽ đây thật sự một cổ trùng? Tuy rằng Diệp Mặc đã xem qua một quyển sách về cổ trùng, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nuôi một con cổ trùng nào. Hắn cũng không biết rốt cuộc đây là cổ trùng gì. Hoặc là theo như mấy đệ tử của Vạn Cổ Môn đã nói, đây là Thần Cổ Hoàng Kim.

Hắn thử dùng thần thức kết nối một chút với con côn trùng nhỏ này. Con côn trùng nhỏ này cảm nhận được thần thức của Diệp Mặc, lập tức với tốc độ cực nhanh rơi vào trong lòng bàn tay của Diệp Mặc. Ngay cả Diệp Mặc cũng không kịp phản ứng.

Tốc độ thật nhanh. Đây là cảm giác thứ hai của Diệp Mặc. Thần thức của hắn liên kết với con côn trùng này, lập tức liền cảm nhận được sự liên hệ.

Không ngờ con vật bé nhỏ này đã nhận hắn là chủ. Rất nhanh hắn liền hiểu được đây căn bản không phải là cổ trùng, mà là một loại tằm. Nó có tên đầy đủ là Vô ảnh Thao Tằm.

Vô Ảnh Thao Tằm cũng chính là thứ mà Diệp Mặc chưa từng nghe nói tới. Nhưng Diệp Mặc có một loại linh cảm. Đây là một thứ cực kỳ quan trọng. Hơn nữa Diệp Mặc cũng có thể hiểu được cái tên này. Tốc độ của nó nhanh tới mức ngay cả thần thức của mình cũng rất khó nắm bắt được. Hơn nữa nó có năng lực ăn, gọi nó bằng cái tên này thật ra hoàn toàn thích hợp. Chí ít hình thể của nó thật sự quá nhỏ.

- Về sau cứ gọi mày là Vô ảnh.

Diệp Mặc lại nghĩ ra một cái tên cho con Vô Ảnh Thao Tằm này.

Vô Ảnh nghe Diệp Mặc nói, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đừng nhìn thân thể nó dường như chỉ bé bằng hạt đậu, nhưng tiếng kêu của nó lại vô cùng vang dội.

Diệp Mặc lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan, một viên Tử Đề Liên một khối linh thạch để trước mặt Vô Ảnh. Đúng như Diệp Mặc dự đoán, Vô Ảnh gần như không cần nghĩ đã tiến về Tử Đề Liên. Một lát sau, Tử Đề Liên đã tiến vào bụng của nó.

Diệp Mặc âm thầm không nói được gì. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra một vật nhỏ như vậy vì sao lại là sành ăn như vậy.

Cảm nhận được Vô Ẳnh không đơn giản, Diệp Mặc lại chuyển ánh mắt nhìn về phía một quả trứng lớn khác. Nếu như đây là Vô Ảnh Thao Tằm, vậy không phải đó cũng là Vô Ảnh Thao Tằm sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không còn do dự nữa, cầm lấy quả trứng lớn, đồng thời bắt đầu luyện hóa. Hắn cho rằng nếu hai quả trứng băng hàn lớn này đều bị hắn ngưng tụ thành quả cầu có dòng hàn lưu thấu xương, như vậy lực công kích Đông Chí của hắn sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc nhanh chóng thất vọng là, không ngờ hắn không có bất kỳ biện pháp nào để luyện hóa dòng hàn lưu bên trong quả trứng lớn thứ hai

Đây là có chuyện gì? Diệp Mặc thử lại mấy lần, căn bản cũng không biện pháp gì để luyện hóa. Cảm giác này thật giống như quả trứng lớn này đã bị người luyện hóa, căn bản không thuộc về hắn.

Chẳng lẽ cái này có liên quan đến Nhiếp Song Song? Theo bản năng, Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Nhiếp Song Song giống như đang ngủ. Lúc trước, khi mình bị hai quả trứng hút lấy, chỉ có Nhiếp Song Song vào cùng hắn. Hơn nữa cũng từng có kết nối với một trong hai quả trứng lớn đó.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc không rõ chính là, Nhiếp Song Song đã chết. Cho dù nó có quan hệ với Nhiếp Song Song, nhưng sau khi Nhiếp Song Song chết, hắn vẫn có thể luyện hóa được.

Sau khi thử lại vài lần không hề có phản ứng, Diệp Mặc dứt khoát đặt quả trứng lớn này tới bên cạnh Nhiếp Song Song. Đối với hắn mà nói, có một Đông Chí có kích thước của một quả trứng gà và một Vô Ảnh Thao Tằm, hắn đã rất hài lòng rồi.

Hiện tại, Diệp Mặc còn chưa biết lực công kích của Vô Ảnh mạnh tới mức nào. Nhưng từ tốc độ của nó và năng lực cái gì cũng ăn, Diệp Mặc có thể thấy được, nó hẳn không phải là một cái đèn cạn dầu.

Sau khi Vô Ảnh ăn Tử Đề Liên xong liền dứt khoát bay tới một góc của thế giới giấy vàng, không nhúc nhích. Nhưng Diệp Mặc lại có thể cảm giác được linh khí không ngừng tuôn về phía nó.

Bình luận

Truyện đang đọc