THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán, rất nhanh đã coi Diệp Mặc là một cao thủ vượt cấp. Kể từ đó, cũng không có ai dám sử dụng thần thức để dò xét Diệp Mặc nữa. Bình thường thì nếu tu sĩ cấp thấp mà sử dụng thần thức để dò xét tu sĩ cấp cao hơn thì sẽ bị coi là một hành động bất kính, nếu như tu sĩ cấp cao kia có tính tình không được tốt, thì không chừng là có thể trực tiếp ra tay giết người rồi. Mà nếu bị giết ở Hỗn Độn Tinh Vực này, thì cũng chỉ có thể tự nhận là mình không may mà thôi.

- Băng Du sư muội...

Một âm thanh vui mừng vang lên. Diệp Mặc và Chân Băng Du đều cùng nhìn thấy Hải Xuyên Vũ. Hải Xuyên Vũ thấy Diệp Mặc đứng bên cạnh Chân Băng Du, thì trong mắt liền hiện lên một tia khó chịu. Y không ngờ rằng Chân Băng Du cự tuyệt đi thí luyện cùng y, nhưng lại tìm tới Diệp Mặc. Bất quá chút xíu khó chịu này liền biến mất rất nhanh, vì chỉ vài bước là y đã đi tới trước mặt Diệp Mặc và Chân Băng Du rồi.

- Băng Du sư muội, em có phải là cũng nghe ngóng được tin tức ở đây có 'Hỗn độn thanh địch' hay không?

Hải Xuyên Vũ vừa tới trước mặt của hai người, thì lập tức hỏi.

Chân Băng Du gật đầu:

- Tôi có nghe nói, còn anh làm sao lại biết được?

- Nghe nói có một tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ sau khi thu được phi kiếm truyền tin của bạn mình, thì lập tức đã biết bạn của mình vì sự kiện này mà bị người ta giết chết. Trong cơn tức giận, y đã đem chuyện này truyền bá ra ngoài, cho nên anh đoán rằng chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, thì hầu hết các tu sĩ có mặt trong Hỗn Độn Tinh Vực này đều sẽ biết chuyện hết. Bây giờ hẳn là còn có rất nhiều người đang chạy tới đây.

Hải Xuyên Vũ nhanh chóng thuật lại việc mình nghe được tin tức như thế nào.

Chỉ có trong lòng Chân Băng Du là hiểu rõ. Hóa ra cái phi kiếm truyền tin của tên tu sĩ trước đây cũng không phải là cái phi kiếm đầu tiên được truyền đi. Trước đó thì người ta đã truyền một đạo phi kiếm đi từ lâu rồi, chỉ là vì để bảo đảm mục đích của mình sẽ thành công, thì mới bị Vô Ảnh Kiêu giết chết trước khi kịp truyền tin tức đi.

- Băng Du sư muội, em không phải đã nói rằng muốn đi thí luyện một mình sao? Tại sao lại đi cùng Diệp đan sư...

Hải Xuyên Vũ vẫn luôn có cảm giác là Chân Băng Du sẽ không thể nào vừa ý Diệp Mặc được, hơn nữa Chân Băng Du cũng đã từng nói trực tiếp với y, rằng bản thân sẽ không bao giờ có đạo lữ song tu. Nhưng hết lần này tới lần khác, y vẫn luôn thấy Chân Băng Du đứng cùng một chỗ với Diệp Mặc.

Chân Băng Du thản nhiên nói:

- Tôi vừa tới nơi này, thì cũng vừa vặn gặp được Diệp sư đệ, cho nên liền kết bạn đi tới đây.

- Diệp đan sư, không nghĩ tới cậu có thể một mình vượt qua Thiên Vực Hư Không. Lúc đó tôi còn định đi tới chào hỏi cậu một chút, chỉ là cậu đi vội vàng quá nên thôi.

Hải Xuyên Vũ sau khi nhận được câu trả lời của Chân Băng Du, thì dù không biết là thật hay giả, trong lòng y cũng đã cảm thấy có chút vấn đề khi Chân Băng Du đổi cách xưng hô với Diệp Mặc thành Diệp sư đệ rồi. Nhưng y vẫn cười hì hì như cũ sau đó bắt chuyện với Diệp Mặc.

- Hóa ra là Hải sư huynh.

Hải Xuyên Vũ lễ tiết rất chu đáo, nên Diệp Mặc cũng không biết phải nói cái gì hơn. Hắn phát hiện rằng mình càng muốn tách khỏi mối quan hệ với Cực Kiếm Môn, thì lại càng phải đối mặt và đồng hành cùng với người của Cực Kiếm Môn.

Thấy Diệp Mặc cũng không có ý muốn bắt chuyện, thì Hải Xuyên Vũ lại lần nữa quay lại nói chuyện cùng Chân Băng Du:

- Anh nghe nói 'Hỗn độn thanh địch' nằm ở khoảng một ngàn dặm về phía tây của Cực Tinh Trạch này. Những người kia đều đã lập đội để đi tìm kiếm, một khi tìm được 'Hỗn độn thanh địch', thì chắc chắn là sẽ có phân tranh xảy ra. Ở Cực Tinh Trạch này thì ai cũng không thể thi triển được thần thức và tiên nguyên lực. Băng Du sư muội, chi bằng hai chúng ta đi tìm thêm hai tu sĩ Huyền Tiên để lập đội rồi cùng đi tìm kiếm.

Chân Băng Du có chút áy náy nói với Hải Xuyên Vũ:

- Xin lỗi Vũ sư huynh, tôi đã nhập đội cùng với Diệp sư đệ rồi.

Hải Xuyên Vũ nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, rồi lại nhìn Chân Băng Du một chút sau đó mới nói:

- Băng Du sư muội, Diệp đan sư mặc dù là người nổi bật trong cùng cấp, nhưng dù sao thì cũng chỉ là tu sĩ Kim Tiên. Hơn nữa ở Cực Tinh Trạch này thì tiên nguyên lực và thần thức đều không thể nào sử dụng được, nếu như...

Tuy rằng lúc trước Diệp Mặc đã ra tay giết hơn mười ngàn Lang Yêu cấp hai, nhưng cách suy nghĩ của Hải Xuyên Vũ và Chân Băng Du lúc trước không hề khác nhau là mấy. Chắc chắn rằng Diệp Mặc chỉ là do có một loại bí thuật, có lẽ là loại bùa chú gì đó, bằng không thì một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ, tuyệt đối không thể nào giết được nhiều Lang Yêu như vậy.

Lúc này sắc mặt của Chân Băng Du càng lúc càng lạnh lùng hơn, vì cô vốn không thích nói nhiều. Một việc chỉ cần nói một lần thôi là được rồi.

Hải Xuyên Vũ hiển nhiên là hiểu tính cách này của Chân Băng Du, cho nên lập tức dừng lại việc khuyên bảo, sau đó lại nói:

- Vậy anh cũng gia nhập vào đội của hai người là được rồi. Bình thường đều là từ bốn đến sáu người lập thành đội đi vào...

Lời nói của Hải Xuyên Vũ còn chưa dứt, thì đã lại lần nữa bị Chân Băng Du cắt ngang:

- Vũ sư huynh, tôi và Diệp sư đệ hai người một đội là được rồi. Anh tìm những người khác thành lập đội đi, chúng tôi xin phép vào trước.

Diệp Mặc thì không hề để ý tới lời nói của Hải Xuyên Vũ. Hắn biết rằng chắc chắn Chân Băng Du sẽ không bao giờ đồng ý cho Hải Xuyên Vũ gia nhập. Điều hắn chú ý chính là rất nhiều tiên nhân ở đây đang liên tục luyện chế pháp khí. Sau khi quan sát kĩ một chút thì hắn thấy xác thực là các tiên nhân ở đây đều đang luyện chế các loại pháp khí. Khi mà Diệp Mặc không biết rằng tại sao những người này lại phải luyện chế pháp khí vào lúc này, thì Chân Băng Du đã tiến vào Cực Tinh Trạch rồi.

Thấy Chân Băng Du đã đi vào Cực Tinh Trạch, thì Diệp Mặc cũng lập tức đi theo.

Khắp nơi trong Cực Tinh Trạch đều là những vũng nước và các bụi cỏ dại, còn có một số gò núi nhô lên. Vũng nước to nhất thậm chí còn rộng tới mấy trăm trượng, cũng có thể nói thẳng rằng đây chính là một cái ao được rồi.

Diệp Mặc vừa tiến vào thì cũng đã cảm giác được thần thức và tiên nguyên lực của mình hoàn toàn bị áp chế. Nhưng hắn lại không hề bị áp chế hoàn toàn giống như người khác, chí ít thì trong cơ thể của hắn còn có một bộ phận tiên nguyên lực cực nhỏ có thể điều động được, thần thức cũng có thể sử dụng để xem xét phạm vi hơn mước mét ở xung quanh, nhưng thực tế thì còn không bằng cả sử dụng mắt thường.

Còn chút tiên nguyên lực nho nhỏ có thể sử dụng thì có cũng như không, bởi vì chỉ với chút ít tiên nguyên lực này, thì ngay cả yêu thú cấp một ở Tu Chân Giới cũng không đối phó nổi. Hay nói cách khác, tu vi hiện tại còn không bằng cả một tu sĩ Luyện Khí tầng năm. Loại tu vi này thì chỉ có thể sử dụng được các loại pháp khí mà thôi.

Diệp Mặc lúc này đã hiểu vì sao lại chỉ cần có khí lực lớn là có thể chiếm được đại tiện nghi rồi. Ở chỗ này thì chỉ cần có khí lực lớn, tuyệt đối là có thể lấy tu vi Kim Tiên khiêu chiến với Đại Tiên rồi. Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu vì sao những người kia lại luyện chế pháp khí rồi. Ở một nơi bị áp chế lớn như thế này, thì chỉ có thể sử dụng pháp khí mà thôi, thông qua pháp khí mà phi hành để gia tăng tốc độ.

Tuy rằng rất nhiều người luyện chế pháp khí, nhưng thực tế thì không ai sử dụng pháp khí phi hành cả. Hiển nhiên là mọi người chủ yếu đều luyện chế các loại pháp khí để sử dụng thôi. Vì tuy là có rất ít Vô Ảnh Kiêu đi vào Cực Tinh Trạch này, nhưng không có nghĩa là không hề có. So ra thì cứ đi bộ phía trên những vũng nước lớn kia còn an toàn hơn. Gặp phải tình huống khẩn cấp, cũng có thể dùng pháp khí mà liều mạng

Cự ly một ngàn dặm cũng không xa, cho dù là tu vi của các tiên nhân này đều bị áp chế tới tu vi Luyện khí trung kỳ, nhưng hành tẩu dưới mặt đất vẫn rất nhanh chóng. Hơn nữa ở đây cũng chỉ là áp chế tiên nguyên lực, chứ cũng không phải là thực sự mất đi tiên nguyên lực, cho nên tu sĩ có thể dùng tốc độ cực nhanh mà chạy cả vài năm, cũng sẽ không có chút nào mệt mỏi hết.

Diệp Mặc thì không hề muốn chạy bộ, cho nên hắn không hề do dự mà lấy ra một pháp khí phi hành thượng phẩm, sau đó nói với Chân Băng Du:

- Lên đi.

Chân Băng Du lúc này mới thực sự cảm nhận được chỗ tốt khi hợp tác với Diệp Mặc. Người khác thì đều phải chạy bộ trên mặt đất, còn cô thì lại có thể hiên ngang đứng trên pháp khí phi hành mà bay.

Rất nhiều tu sĩ thấy Diệp Mặc dám lấy ra pháp khí phi hành, thì nhất thời đều lộ ra biểu tình khinh thường, thầm than rằng cái tên tu sĩ này quả thực là muốn chết mà. Diệp Mặc thì lại không hề lưu ý chút nào, nhanh chóng khống chế pháp khí phi hành bay đi nhanh hơn.

Cho dù là khoảng cách chỉ có một ngàn dặm, thì sử dụng pháp khí phi hành cũng phải mất chút thời gian. Lúc này Diệp Mặc ngồi nhàn rỗi trên phi thuyền, bắt đầu vận chuyển 'Tam sinh quyết' để thử xem có thể phá bỏ được áp chế tiên nguyên lực của chính mình không.

Vốn Diệp Mặc cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, nhưng sau khi 'Tam sinh quyết' vận chuyển thì hắn lập tức chấn động, vì tiên nguyên lực của hắn lập tức đã bắt đầu phá bỏ sự ràng buộc. Không chỉ như vậy, thần thức của hắn cũng bắt đầu chậm rãi mà khôi phục.

Trong lòng Diệp Mặc chấn động mãnh liệt. 'Tam sinh quyết' cũng quá nghịch thiên rồi, dưới loại áp chế này thì ngay cả Tiên Đế cũng không có cách nào giải quyết cả, vậy hắn hắn không ngờ lại có thể khôi phục lại tiên nguyên lực của chính mình. Nếu như tiên nguyên lực và thần thức của hắn đều khôi phục, vậy thì ở trong cái Cực Tinh Trạch này còn ai có thể tranh đoạt đồ vật với hắn nữa?

- Cậu làm sao vậy?

Tuy rằng tu vi của Chân Băng Du cũng bị áp chế rồi, nhưng nó cũng không hề ảnh hưởng tới ánh mắt của cô. Khi thấy Diệp Mặc biến sắc, thì cô lập tức chú ý tới.

Diệp Mặc nở nụ cười rồi nói:

- Tổn thương của tôi vẫn còn một chút chưa khôi phục lại, cho nên tôi sẽ giảm tốc độ của phi thuyền xuống.

- Cũng được, nhưng cậu phải chú ý tới Vô Ảnh Kiêu.

Chân Băng Du gật đầu.

- Như vậy đi, chúng ta tìm một nơi hẻo lánh nào đó dừng lại tạm thời, chờ sau khi tôi khôi phục lại thì sẽ đi.

Diệp Mặc nghĩ tới cảnh mình khôi phục lại được tu vi, vạn nhất gây ra động tĩnh nào đó, thì có thể sẽ bị Chân Băng Du phát hiện ra mất.

Hiện tại cái pháp khí phi hành này hắn không thể nào giao cho Chân Băng Du khống chế được, dù sao phi hành trong Cực Tinh Trạch này vẫn phải chú ý tới Vô Ảnh Kiêu, vì bọn nó chẳng hề bị chút áp chế nào ở trong Cực Tinh Trạch này cả.

Chân Băng Du nhíu mày một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô đang suy nghĩ việc lúc trước rõ ràng là Diệp Mặc đã nói hắn gần như đã khôi phục hoàn toàn rồi mà? Thế nào mà hiện tại lại muốn dừng lại để trị thương? Tu sĩ luyện thể là người có thể khôi phục thương thế một cách nhanh chóng nhất, càng không cần nói tới việc tu vi luyện thể của Diệp Mặc so với cô còn cao hơn. Nhưng hiện giờ đã để Diệp Mặc làm chủ rồi, cho nên cô cũng không muốn nói ra.

Diệp Mặc rất nhanh đã cho phi thuyền đổi lại phương hướng, tìm tới một bụi cỏ rộng lớn sau đó thu hồi lại phi thuyền. Lúc này hắn mới lập tức ném ra mấy cái trận bàn ẩn nấp, tiếp đó là mấy cái trận bàn phòng ngự.

Chân Băng Du chỉ có thể nhìn Diệp Mặc liên tục loay hoay. Diệp Mặc muốn khôi phục thương thế mà thôi, nhưng vẫn cứ phải dùng trận bàn ẩn nấp để che đấu, nên cô cảm thấy chẳng đáng chút nào...

Diệp Mặc lúc này đang ở bên trong trận bàn ẩn nấp, lập tức toàn lực vận chuyển 'Tam sinh quyết'. Thần thức và tiên nguyên lực của hắn quả nhiên là đã từ từ dâng lên nhanh chóng. Từ Luyện Khí cho tới Trúc Cơ... Chỉ sau thời gian nửa nén hương, thì tu vi của hắn đã tương đương với cấp Ngưng Thể rồi.

Sau một nén hương nữa, thì tu vi của hắn đã khôi phục tới tu vi Kim Tiên sơ kỳ, thêm hai nén hương nữa thì hắn đã hoàn toàn khôi phục lại thần thức rồi. Hơn nữa lúc này hắn không còn cần phải vận chuyển 'Tam sinh quyết', thì tu vi cũng không hề có nửa phần bị áp chế lại, giống như hắn đang ở một nơi bình thường để tu luyện vậy.

Diệp Mặc thu hồi tâm tình mừng rỡ của mình lại, sau đó liền đi ra từ trong trận bàn ẩn nấp.

- Có thể đi chưa?

Chân Băng Du hỏi.

- Đương nhiên là có thể rồi, tôi đã hoàn toàn bình phục. Chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc rất muốn lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', nhưng hắn lại biết, nếu sử dụng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì hắn cũng cầm chắc cái chết mà không có chỗ chôn rồi. Trừ phi hắn có thể giết hết toàn bộ người thấy hắn sử dụng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' để diệt khẩu, bằng không chỉ cần hắn ra khỏi nơi bị áp chế tu vi như Cực Tinh Trạch, thì rất có thể sẽ có Đại Tiên tới từ mười một thượng Thiên Vực cũng sẽ tìm tới để gây phiền toái.

Lúc này Diệp Mặc lại lần nữa lấy ra một cái pháp khí phi thuyền trung phẩm. Còn Chân Băng Du sau khi thấy Diệp Mặc lấy ra một cái pháp bảo phi hành gì mà phẩm chất còn kém hơn cả cái trước, thì cô cũng chỉ nhìn Diệp Mặc một cách kỳ quái một chút, sau đó cũng không nói gì cả.

Lại trôi qua một nén nhang nữa, thì hai người đã tới phạm vi cách Cực Tinh Trạch một ngàn dặm về phía Tây. Sau khi cho phi thuyền hạ xuống, thì ở đây đã đông người tới mức kín chỗ rồi.

Thấy tu sĩ ở đây có số lượng sắp đạt tới hai ngàn rồi, thì Diệp Mặc biết hi vọng tìm kiếm 'Hỗn độn thanh địch' ở đây khá là xa vời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc