THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Anh Hạng, tôi thấy Uông môn chủ rất có thể sẽ không trở lại?

Khẩu khí của Phong Vũ trầm xuống, sau khi nói xong, con mắt gã lim dim. Rất dễ nhận thấy, trong lòng y lúc này không bình tĩnh chút nào.

Hạng Danh Vương sửng sốt, liền nói:

- Đại hội này năm năm tổ chức một lần, là việc đại sự trong ẩn môn ta. Cho dù Uông môn chủ có quá đáng, cũng không thể không đến được. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không muốn thiên tài của môn hạ vào Linh Đàm ư? Cho dù hắn không để ý tới việc này thì chẳng lẽ ngay cả tinh thạch đó hắn cũng không cần?

Tuy nói như thế nhưng trong lòng Hạng Danh Vương lại nghĩ, lẽ nào kế thừa của Diệp Mặc được thực sự đáng giá như vậy? Không ngờ Uông Lãnh Thiện không để ý tới đại hội ẩn môn mà một mình trở về, thậm chí ngay cả cơ duyên thăng cấp Tiên Thiên cũng bỏ qua?

- Bởi vì Diệp Mặc đã dẫn người tới tham gia đại hội rồi, giờ đang ngồi ở khu vực "Tam thập lục giang".

Phong Vũ thản nhiên nói, nhưng gã không nói thẳng tại sao Uông Lãnh Thiện lại chưa tới. Nhưng ý của gã khiến những người đang ngồi đã hiểu, Diệp Mặc đã tới nhưng Uông Lãnh Thiện chưa tới, điều này thật có ý sâu xa.

Phong Vũ đương nhiên hiểu tối qua Uông Lãnh Thiện hẳn đi tìm Diệp Mặc, hơn nữa gã cũng biết vì sao Uông Lãnh Thiện tới tìm Diệp Mặc. Với thủ đoạn của Uông Lãnh Thiện ra mà nói thì tuyệt đối y không để những kẻ trong tay y tồn tại, kể cả là Diệp Mặc và cô gái đi cùng hắn cũng không có cách nào sống sót được.

Trên thực tế thì Phong Vũ nghĩ không sai. Tối qua Uông Lãnh Thiền không những đã ra tay với Diệp Mặc mà còn phái người đi đối phó với Hàn Yên. Nhưng y không ngờ hạ thủ Hàn Yên không thành lại bị Tăng Chấn Hiệp mà Diệp Mặc hẹn tới đuổi đi, cuối cùng bị Diệp Mặc trở về giết chết.

- Cái gì? Diệp Mặc cũng tới ư?

Hạng Danh Vương mặt biến sắc, lập tức đứng dậy nói. Mặt gã vẫn đi theo Hạng Danh Vương cũng biến sắc, lập tức đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, gã đã quay lại. Mặt của gã và Hạng Danh Vương đều khó coi giống nhau, rất rõ ràng, họ đã nhìn thấy Diệp Mặc.

Tăng Chấn Hiệp lúc này lại đứng lên nói:

- Vốn dĩ chủ trì đại hội của chúng ta gồm bốn người nhưng bây giờ Uông môn chủ giờ không đến, thiếu mất một người, tôi nghĩ Diệp Mặc cũng là một môn phái mới nổi, đan dược Lưu Xà của hắn tiếng tăm lừng lẫy, chi bằng chúng ta bổ sung Diệp Mặc vào chỗ đó, hai vị môn chủ nghĩ thế nào?

Phong Vũ kinh ngạc nhìn Tăng Chấn Hiệp, ánh mắt lộ rõ chút suy tư.

- Không được, Diệp Mặc là một hậu bối miệng còn hơi sữa, sao có thể có tư cách là trọng tài của đại hội được chứ?

Hạnh Danh Vương không chút do dự liền phủ quyết.

- Đúng vậy, Tăng môn chủ, Diệp Mặc mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, cùng lắm cũng không qua được Địa cấp sơ kỳ. Tôi đồng ý với lời của Hạng môn chủ, hắn ta không có tư cách gì trở thành trọng tài của đại hội. Bạn đang đọc chuyện tại

Một người đàn ông sau lưng Phong Vũ đứng lên nói.

Sắc mặt Phong Vũ lạnh lùng:

- Trịnh Triều, chúng tôi đang thương lượng việc đại sự, không cần cậu xen vào.

- Sư huynh…

Trịnh Triều nhìn Phong Vũ một cách kỳ quái, y không ngờ được sư huynh lại dùng lời lẽ như vậy nói y.

Nhưng khi y muốn tiếp tục nói thì bị một người phụ nữ trung niên ngăn lại, lắc đầu với y. Cuối cùng Trịnh Triều vẫn nhịn, không nói nữa.

- Ý của anh Phong thể nào?

Uông Lãnh Thiện giờ không có ở đây, Hạng Danh Vương tuy có thể không đồng ý lời của Tăng Chấn Hiệp nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Phong Vũ. Dù sao thực lực của thư viện Cửu Minh cũng không thua kém so với Hồ lô cốc.

Mặc dù Uông Lãnh Thiện vẫn chưa tới nhưng Hạng Danh Vương lại không cho rằng Diệp Mặc có thể giết Uông Lãnh Thiện. Bởi vì y cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Vốn dĩ Phong Vũ không định phát biểu ý kiến nhưng bây giờ Hạng Danh Vương hỏi như vậy, gã cũng thấy không được thích hợp lắm đành nói:

- Vốn dĩ đại hội ẩn môn của chúng ta là tu vi càng cao, được người khác biến đến càng nhiều thì càng tốt, nhưng mà, bây giờ là thái bình thịnh thế rồi, chính phủ cũng ủng hộ đại hội ẩn môn, thế nên trong lúc này nhất định không được để xảy ra chuyện gì. Vì thế, vấn đề tu vi có thể gác sang một bên. Tăng môn chủ đã nhắc tới Diệp Mặc tuổi trẻ nhưng có thể tu luyện được đến mức này, rõ ràng hắn là một thiên tài. Cá nhân tôi trên nguyên tắc có cùng ý kiến với anh Hạng, chỉ là đề nghị của Tăng môn chủ cũng có lý nhất định nên chuyện này nhất thời không thể quyết định ngay được.

Người sáng suốt vừa nghe liền biết được tên Phong Vũ này khá ba phải.

Vừa nghe lời của Phong Vũ, Hạng Danh Vương lần đầu tiên không vội vàng biểu hiện cảm xúc mà cúi đầu trầm ngâm. Tăng Chấn Hiệp là một môn phái ngoại ẩn môn xếp thứ năm, có thể nói thực lực kém xa Hồ Lô cốc. Y dám đề xuất ý kiến này cũng đã rất kỳ quái rồi, kỳ quái hơn là Phong Vũ đã không rõ ràng đứng về phía ai, đây là chuyện gì vậy?

Thư viện Cửu Minh tham gia đại hội lần này có mười mấy người. Lúc này người phụ nữ trung niên kia lại đi tới đằng sau Phong Vũ nhỏ nhẹ nói:

- Phong sư huynh, tôi nghĩ hay là chúng ta đồng ý lời của Tăng môn chủ cho thỏa đáng.

Phong Vũ tuy đoán ra được một chút nhưng lại không dám khẳng định, giờ môn phái của mình lại có người nói như vậy, gã có chút nghi hoặc nói với người phụ nữ kia:

- Thải Cơ sư muội, vì sao muội nói như vậy?

Người phụ nữ được gọi là Thải Cơ đó hạ thấp giọng, thận trọng nói:

- Tối qua, Uông môn chủ nhất định là đi tìm Diệp Mặc, hơn nữa, theo tính cách người mà viện trưởng nói tuyệt đối sẽ không để Diệp Mặc chạy mất. Nhưng bây giờ, Diệp Mặc đã tới tham gia đại hội rồi mà người của Uông gia không có một ai, thậm chí sáng nay chúng ta cũng không nhìn thấy bóng dáng họ.

- Việc này chỉ có một giải thích là tối qua Uông Lãnh Thiền đã đem toàn quân đi đều đã bị diệt rồi. Mà người có thể tiêu diệt họ chính là tên Diệp Mặc kia. Trong buổi giao lưu tối qua, chúng ta cũng không đắc tội với hắn, lúc nãy theo giọng điệu của Tăng Chấn Hiệp thì ta có thể khẳng định, y đã kết giao với Diệp Mặc, bằng không y sẽ không nói ra điều ấy.

- Hơn nữa, tinh thạch Linh Đàm vốn chỉ có bốn khối, nếu chúng ta không đồng ý thì cũng không thể thêm một khối nào, còn không bằng bán cho Tăng môn chủ ân tình.

Phong Vũ gật gật đầu, sao y không nghĩ tới điểm ấy chứ, chỉ sợ nếu như vậy sẽ đắc tội với Hạng Danh Vương.

Dường như đã nhìn ra được ý của Phong Vũ, Thải Cơ khẽ mỉm cười nói:

- Phong sư huynh, tên Diệp Mặc kia có thể giết Uông Lãnh Thiện nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Cho dù là hắn giết hay là người của hắn giết nhưng người như vậy chúng ta không trở mặt vẫn hơn. Tôi nghĩ Hạng môn chủ sẽ không vì một danh ngạch mà trở mặt với thư viện Cửu Minh ta.

Nghe xong lời Thải sư muội, Phong Vũ liền hạ quyết tâm, gã mỉm cười, đột nhiên phá vỡ cục diện nặng nề nói:

- Tôi nghĩ bây giờ thời gian cũng rất gấp rồi, chi bằng theo ý của Tăng môn chủ đi, để tên Diệp Mặc kia bổ sung vào chỗ vắng mặt của Uông môn chủ, dù sao tinh thạch có bốn khối, nếu thiếu một người thì khối tinh thạch ấy cũng không nên bị phân chia.

Phong Vũ đã đồng ý với lời của Tăng Chấn Hiệp, tuy còn nhiều nghi ngờ nhưng Hạnh Danh Vương cũng không thể không đồng ý. Dù sao giờ đã có hai phiếu đồng ý so với một phiếu của y rồi.

Lúc Diệp Mặc bị Tăng Chấn Hiệp kéo ra ngoài mới biết hắn đã được liệt vào bốn người chủ trì đại hội. Diệp Mặc lúc này dở khóc dở cười, hắn nhìn Tăng Chấn Hiệp bất đắc dĩ nói:

- Anh Tăng, tôi thật sự không muốn làm trọng tài, thật là lãng phí thời gian.

Tăng Chấn Hiệp cười thần bí:

- Diệp Mặc huynh đệ, tôi sẽ không hại anh, anh cho là làm chủ trì đại hội là phí thời gian ư? Anh nên biết, top 3 là có thể tu luyện ở Linh Đàm ba tháng, trong Linh Đàm đó, khoảng năm lại có bốn khối tinh thạch sinh ra, bốn khối này đều là phần thưởng mà chúng tôi thưởng cho bốn vị chủ trì. Tác dụng của linh thạch này anh chưa từng chứng kiến nên đương nhiên không biết, chờ sau khi anh chứng kiến anh sẽ hiểu anh không hề thua thiệt đâu!

Tinh thạch trong Linh Đàm? Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ lại là Linh thạch? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức gật đầu nói:

- Được, tôi đồng ý!



Đệ tử tham gia đại hội có tổng cộng 320 người, nếu top 3 có thể vào được Linh Đàm thì trong một trăm người mới được một người, sự cạnh tranh không thể không kịch liệt được. Tuy nhiên, top 30 đều có phần thưởng, điều này khiến cho những người tham gia có ít nhiều hi vọng. Không phải ai cũng hi vọng mình có thể vào Linh Đàm nhưng đại bộ phận có lẽ chỉ muốn viên Thăng huyền đan là được rồi. Huống hồ, đại đa số người cũng vì chỗ tiền thưởng kia mà tới.

Người trong ẩn môn tuy kiếm tiền đơn giản nhưng lại chỉ là một vài ẩn môn lớn có thế lực, có thể lấy tiếng tăm của môn phái làm sản phẩm của mình. Còn một số môn phái nhỏ như Quảng Hàn Môn của Hàn Yên, không phải là năm trăm triệu mà là năm triệu nói không chừng, họ cũng không tiếc bản thân. Nên phần thưởng này đối với nhiều môn phái có sức hấp dẫn rất lớn.

Quy tắc của trận đấu này rất đơn giản, vòng bốn chính là cuộc đấu loại trực tiếp, 320 người cứ hai người một, người thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, kẻ thua thì bị loại bỏ, chế độ của trận đấu rất tàn khốc.

Để tránh cho hai người huyền cấp tu vi gặp nhau, thì mười một người cổ võ Huyền cấp được liệt vào hạt giống tuyển thủ thi đấu trong vòng một, số của họ là từ số một đến số mười một. Nhưng sau vòng một, sẽ không tồn tại loại tuyển thủ này.

Tu vi Huyền cấp của Hàn Yên thuộc mầm móng tuyển thủ, cô chọn ngẫu nhiên thì là số 10, trận đầu cô sẽ đấu với tuyển thủ 311.

Tuy tham gia đại hội đều là đệ tử các môn phái tinh anh nhưng trong mắt Diệp Mặc lại là trăm ngàn chỗ hở, thực sự không có gì đáng xem. Ngoài mấy tên tu vi Huyền cấp có chút chiêu thức cũng không tệ ra thì thậm chí người luyện Hoàng cấp vốn cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Hàn Yên bây giờ là đỉnh cao Huyền cấp sơ kỳ, đối thủ của cô là một gã Hoàng cấp hậu kỳ. Mặc dù chiêu thức của Hàn Yên chẳng có gì lợi hại, nhưng một Huyền cấp đối mặt với Hoàng cấp, chỉ bằng mấy chiêu, cô đã đánh gã ta xuống đài.

Trừ số ít thực lực cân đối đánh nhau trong một thời gian dài ra thì đại bộ phận trận đấu vòng một đều rất nhanh. Khoảng một giờ chiều, lúc nghỉ trưa, vòng thứ nhất đã kết thúc toàn bộ. 160 tuyển thủ tiến vào trận đấu thứ hai của buổi chiều.

Trận đấu buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, Diệp Mặc làm trọng tài, về cơ bản chẳng có chuyện gì, bởi vì, các đấu thủ đều tuân theo quy định của trọng tài. Chỉ có không thể phân biệt được, hoặc là lúc việc ngoài ý xuất hiện, mới có thể khiến bốn vị trọng tài ra xử lý.

Mà trận đấu buổi sáng nói chung rất quy củ, ngoài một người bị thương nhẹ và một người bị thương nặng ra thì không có gì to tát cả.

Trận đấu buổi chiều gồm 160 danh thủ rõ ràng kịch liệt hơn buổi sáng một chút, dù sao họ cũng đã trải qua một vòng rồi, thực lực cũng cao hơn một chút.

Tám mươi cuộc tranh tài phân đến hai võ đài, mỗi võ đài có bốn mươi trận. Bởi vì số người tham gia trận đấu buổi chiều ít đi một nửa, Diệp Mặc rất dễ chú ý tới hai cô gái tham gia cuộc thi. Hắn chú ý tới là vì hắn biết hai người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc