THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Sau khi Diệp Mặc bố trí Truyền Tống trận xong, lại đưa ngọc bài cho hai người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, rồi lập tức ra khỏi thành Hà Châu. Sau khi ngồi Truyền Tống trận rời khỏi thành Hà Châu, Diệp Mặc lại dùng Phi Vân Trùy chạy một ngày đường, lúc chạng vạng tối đã đến bên ngoài Trường Phần Khâu rồi.

Trường Phần Khâu, phạm vi mấy trăm dặm cũng không có ai, là một nơi hoang dã. Nơi gần với Trường Phần Khâu chỉ có một trạm nghỉ cho người phàm mà thôi, nói là trạm nghỉ chân, nhưng chủ yếu là nhắc nhở những người đi qua không nên đi qua Trường Phần Khâu mà thôi.

Bởi vì Trường Phần Khâu đối với tu chân cao cấp không có gì là nguy hiểm lắm, nhưng đối với những người bình thường đi qua Trường Phần Khâu thì lành ít dữ nhiều. Chẳng những vì nơi này âm khí rất nặng, mà còn có những chuyện quái lạ tồn tại nữa, một khi không cẩn thận thì mất mạng lúc nào không biết.

Diệp Mặc vừa đến Trường Phần Khâu, liền cảm thấy được một luồng khí âm hàn. Nơi này mờ mịt u ám, dường như không có một sự sống nào, đến cả thảm thực vật dưới mặt đất cũng có vẻ vô cùng lạnh lẽo âm u. Hơn nữa linh khí nơi này so với những nơi khác cũng rất loãng, nếu như không phải ngẫu nhiên có một con đại bàng ăn xác chết kêu lên một tiếng thê lương bi ai chói tai, Diệp Mặc còn tưởng rằng nơi này căn bản không phải là trần gian. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thảo nào nơi này tên là Trường Phần Khâu, không ngờ lại là một chỗ như này.

Nói là Trường Phần Khâu, nhưng Diệp Mặc sớm đã chú ý đến một phần mộ căn bản không phải là do con người đắp lên, vô số những phần mộ đều là những bộ xương trắng và những binh khí vứt đi tạo thành. Cho dù như vậy, trên mặt Trường Phần Khâu, xung quanh cũng có thể nhìn thấy xương trắng và ma trơi thấp thoáng.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn không hiểu Ngu Vũ Thiên sao lại phải đến nơi này, thứ nhất chỗ này không phải là nơi đắc địa để tu luyện. Thứ hai nơi này cũng không phải là thiên tài địa bảo gì. Nhưng hắn lại lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy, Ngu Thiên Vũ đến đây chẳng có can hệ gì đến hắn, hắn xác nhận điểm đánh dấu mà Ngu Vũ Thiên để lại cho hắn trên bản đồ, đang nghĩ đến, bỗng nhiên cảm giác có chút gì đó không đúng. Sau khi hắn tu luyện "Tam Sinh Quyết", đôi khi loại dự cảm này rất mãnh liệt.

Hơn nữa Trường Phần Khâu lại là một nơi hiếm người qua lại, Diệp Mặc không biết điều gì khiến cho hắn có loại dự cảm không tốt này. Nhưng Diệp Mặc lại đoán rằng chủ yếu hẳn là lại có người đến đây. Hắn theo bản năng ẩn nấp thân hình của mình, bất kể là ai đến, Diệp Mặc cũng không muốn cho người khác biết hắn đến đây lấy Ly Chập Hỏa.

Diệp Mặc vừa mới ẩn nấp, một pháp khí hạ cánh xuống bên cạnh Trường Phần Khâu, không có một chút tiếng động nào, nếu như không phải vừa nãy Diệp Mặc có dự cảm, hắn tuyệt đối sẽ không biết có cái máy này bay đến. Diệp Mặc để ý pháp khí này vô cùng tinh xảo, hình như là một pháp khí cực phẩm.

Diệp Mặc đang định dùng thần thức quét pháp khí cực phẩm này, nhưng lại lập tức có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Từ khi hắn xuất đạo đến nay, gặp vô số những nguy hiểm, nhưng trước giờ chưa từng có như này hôm nay, khiến từ sâu trong nội tâm cảm nhận được, đó chính là sự nguy hiểm mà hắn không thể nào chống cự lại được. Dường như bất luận là cách gì, chết là cái chắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, Diệp Mặc căn bản không cần suy nghĩ, lập tức tiến vào thế giới giấy vàng, hơn nữa cũng không dám động.

Sau khi tiến vào thế giới giấy vàng, Diệp Mặc lập tức phản ứng lại, chiếc máy bay vừa nãy hắn gặp căn bản không phải là pháp khí, càng không phải là pháp khí cực phẩm gì, mà là một món chân khí.

Sau khi đoán ra thứ vừa hạ cánh xuống bên cạnh Trường Phần Khâu là một món chân khí, Diệp Mặc lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người có thể ngồi trên chân khí, chí ít cũng là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí đã là tu sĩ trên cấp Hư Thần rồi. Hơn nữa Diệp Mặc khẳng định mặc dù vừa nãy hắn không có nhìn thấy người tu sĩ trên chân khí đó, nhưng cũng cảm giác được tu vi của vị tu sĩ đó tuyệt đối không dừng lại ở mức Nguyên Anh.

Pháp bảo của giới Tu Chân căn cứ vào cấp bậc để phân cấp pháp khí, linh khí, chân khí, tiên khí, mỗi cấp lại được phân làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Tương đối mà nói, tu sĩ trên mức Kim Đan, sử dụng nhiều nhất là linh khí, chân khí thì tương đối ít, sử dụng chân khí không có một ai không phải là tu sĩ Đại Năng. Còn về tiên khí, cho dù là có một hai món, đó cũng là bảo vật trấn phái của đại môn phái.

Mà hôm nay Diệp Mặc không ngờ lại gặp một tu sĩ sử dụng chân khí, hơn nữa còn là chân khí phi hành. Hắn thầm than vận khí không tốt, cũng thầm may mắn vào thế giới Trang vàng đúng lúc, nếu không bị cao thủ kia biết được, chỉ cần một đầu ngón tay, hắn cũng sẽ tan thành tro bụi.

Những vị tu sĩ đại năng này giết người không cần kiêng kị, gã thậm chí còn không thèm hỏi tên của đối phương là gì

Trong thế giới Trang vàng, Diệp Mặc lại có một loại dự cảm, tu sĩ bay trên chân khí kia có phát hiện ra hắn, thậm chí còn dùng thần thức quét về phía hắn, nhưng đáng tiếc tu vi hiện tại của gã, vẫn không thể quét trong thế giới Trang vàng này được.

Diệp Mặc đoán không sai, chiếc máy bay kia chính là một món chân khí, từ trên máy bay bước xuống là một tu sĩ khuôn mặt đen khoảng năm mươi tuổi, tóc ngắn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị. Gã vừa bước xuống, lại nhíu mày dùng thần thức cẩn thận quét về phía Diệp Mặc đang đứng, dường như cảm giác được sự xuất hiện của Diệp Mặc.

Cũng may trong thế giới Trang vàng rơi vào giữa một khoảng đầy bùn đất xương khô của Trường Phần Khâu, nếu như không cẩn thận xem xét, thì thật không thể nhìn ra. Gã tu sĩ mặt đen dùng thần thức quét một hồi lâu, nhưng không phát hiện ra gì.

Sau khi xác định Trường Phần Khâu không có tu sĩ nào khác, gã tu sĩ mặt đen này mới thu thần thức của mình lại.

Đối mặt với tu sĩ cực kỳ cao thâm như này, Diệp Mặc cũng không dám có chút sơ suất nào, hắn ở lại trong thế giới Trang vàng ước chừng khoảng hai mươi tư tiếng đồng hồ, lúc này mới thu lại hơi thở của toàn thân thể, cẩn thận bước ra khỏi thế giới Trang vàng.

Sau khi Diệp Mặc đi ra, lập tức phát hiện ra chân khí bay cạnh Trường Phần Khâu kia sớm đã biến mất, bốn phía lại trở lại vẻ âm u lạnh lẽo vốn có của nó.

Phát hiện ra cao thủ đã đi rồi, Diệp Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ lúc mình bước ra, lại bị gã kia bắt tại trận. Lúc đó cho dù hắn có lại trốn vào thế giới Trang vàng thì cũng không còn cơ hội ra ngoài nữa.

Nhưng Diệp Mặc lại phát hiện ra không phải, chỗ này so với chỗ mà hôm qua hắn đến dường như có chút khác biệt. Nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, hắn lại nhìn không ra. Nghĩ đến đây Diệp Mặc lại cẩn thận phóng thần thức ra, cẩn thận xem xét tình hình xung quanh.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Diệp Mặc thu thần thức lại, hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gã tu sĩ hôm qua đến đây là bố trí trận pháp, chẳng những bao gồm Khốn Trận mà còn cả mấy Sát Trận nữa. Nhưng những trận pháp này rất bí mật, hơn nữa lại nối liền nhau, có thể thấy được trình độ bố trí trận pháp của người này không tầm thường.

Nếu không phải trình độ bố trí trận pháp của hắn lợi hại, thậm chí có thể bố trí Truyền Tống trận, người bình thường cũng nhìn không ra.

Người này không hiểu tại sao đến bố trí những trận pháp này làm gì? Diệp Mặc đương nhiên sẽ không cho là gã này đến là để đối phó với hắn, tu vi này của hắn, đối với gã cũng chẳng coi là cái gì cả.

Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức nghĩ đến, người này nếu như bố trí những trận pháp này ở đây, chứng tỏ người này nhất định sẽ quay lại đây, hoặc là vì đối phó với người nào đó. Nếu như người này vẫn còn đến nữa, vậy thì Ly Chập Hỏa của hắn có cần nên lấy hay không?

Nếu chẳng may đang lấy thì bị người kia biết thì làm sao? Diệp Mặc đang rối rắm không biết có nên thu Ly Chập Hỏa hay không, thời gian của hắn có hạn, nếu như hôm nay không thu Ly Chập Hỏa, hắn cũng không biết khi nào mới có cơ hội nữa.

Hơn nữa hắn tin rằng mình thu thập Ly Chập Hỏa cũng chỉ mất thời gian ngắn, chỉ cần lấy được rồi, hắn lập tức sẽ chạy xa, những Khốn Trận này bất kề tên kia là vì cái gì mà bố trí nó, cũng chẳng quan hệ gì đến hắn.

Sau khi quyết định, Diệp Mặc không đi thu thập Ly Chập Hỏa ngay, mà lại tiến vào thế giới Trang vàng lần nữa, hắn ở trong thế giới Trang vàng luyện chế mấy Trận Kỳ xong, lúc này mới ra ngoài.

Diệp Mặc luyện chế ra Trận Kỳ đương nhiên có tác dụng của nó, tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, một khi đã vào thế giới Trang vàng rồi, thì không có cách nào quan sát tình hình bên ngoài. Hắn chuẩn bị bố trí một trận pháp khác ngay trong trận pháp của gã kia, nhưng trận pháp này lại là một trận pháp theo dõi. Mục đích chính là một khi hắn tiến vào thế giới Trang vàng rồi, vẫn có thể thông qua trận pháp này mà theo dõi tình hình bên ngoài, đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn.

Mặc dù Diệp Mặc rất muốn thay đổi một chút mấy trận pháp trước mặt, đem những trận pháp công kích này khống chế trong tay. Nhưng Diệp Mặc biết mặc dù trình độ trận pháp của hắn mạnh hơn gã kia, nhưng tu vi của hắn lại kém xa gã. Một trận pháp dũng mãnh không những cần nghiên cứu trình độ trận pháp của người bố trận, mà tu vi cũng là một nhân tố quan trọng. Cho nên hắn chỉ có thể vụng trộm đặt trận pháp của mình, ngoài ra không dám làm gì hơn.

Nhưng vì đề phòng không may, Diệp Mặc còn luyện chế ra vô số Trận Kỳ, chỉ có điều hắn không bố trí những trận kỳ này xuống. Hắn nghĩ rằng làm bất cứ một chuyện gì cũng phải xem xét đến tình huống xấu nhất, mặc dù hắn không dám động gì đến trận pháp trước mắt, nhưng hắn có thể thông qua Trận Kỳ trong nháy mắt thay đổi được Khốn Trận và Sát Trận này.

Một khi hắn bị gã kia phát hiện ra hắn dám liều lĩnh thay đổi trận pháp, ít nhất phải cản chân gã đó trong ba khắc, sau đó mới có cơ hội trốn thoát.

Sau khi bố trí xong tất cả những thứ đó, Diệp Mặc mới tiến đến nơi có Ly Chập Hỏa theo những gì Ngu Vũ Thiên ghi trên bản đồ. Nửa tiếng sau, Diệp Mặc đi đến một thâm cốc ngay bên cạnh phía đông nam Trường Phần Khâu.

Dựa theo những gì mà Ngu Vũ Thiên nói, trong thâm cốc này có một tu sĩ đã chết trong đó, lúc ấy người tu sĩ này lấy được Ly Chập Hỏa, nhưng chưa kịp chuyển hóa thì đã bị chết. Ngu Vũ Thiên lấy nhẫn trữ vật của tu sĩ này đi, nhưng không động đến Ly Chập Hỏa, nó vẫn còn ở trong này.

Thần thức của Diệp Mặc quét một chút, lại phát hiện ra dưới này không có gì, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, lẽ ra cho dù có trận pháp che chắn thần thức, trước mặt một trận pháp sư như hắn cũng có thể phát hiện ra một chút dấu vết gì chứ, chẳng lẽ Ngu Vũ Thiên lại nhớ nhầm chỗ rồi sao?

Phạm vi của Trường Phần Khâu rất rộng, hơn nữa bây giờ lại có một tu sĩ sức mạnh cường hãn bố trí Khốn Trận, mặc dù Diệp Mặc không sợ Khốn Trận này, nhưng hắn vẫn không muốn vì sự tìm tòi xung quanh của mình mà dẫn đến sự cảnh giác của gã tu sĩ kia. Cho nên mặc dù là hoài nghi, Diệp Mặc vẫn độn thổ tiến xuống lòng đất.

Khi Diệp Mặc độn thổ xuống đất khoảng 200m, thân hình dừng lại, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao thần thức của hắn không thể nào quét vào nơi này được.

Bình luận

Truyện đang đọc