Phương Chủng Sư chằm chằm nhìn Ninh Kinh Tuyết và Hoàng Thiên đang không ngừng kinh ngạc, đang muốn hỏi thăm một chút, sư phụ đang đứng một bên nói chuyện với mấy vị trưởng lão của “Phiêu miểu thiên trì” bỗng nhiên đứng dậy, rồi nói cho gã biết, cần phải lập tức trở về khán đài bên Lôi Vân tông.
Chỉ cần nhìn sắc mặt của sư phụ, gã liền biết được đây không phải là chuyện nhỏ, Phương Chủng Sư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đứng lên, có chút không vừa lòng cùng sư phụ rời khỏi.
Phương Chủng Sư cùng sư phụ rời khỏi, sư phụ của Ninh Khinh Tuyết - Trinh Kha Nhân sắc mặt trầm xuống, bà nhìn Ninh Khinh Tuyết trầm giọng hỏi:
- Khinh Tuyết, vừa nãy Phương Chủng Sư và sư phụ của anh ta ở đây sư phụ không nói, con có biết hành động vừa rồi của con tồi tệ như thế nào không? Chẳng lẽ “Phiêu miêu tiên trì” ta chính là một tông môn không dưỡng giáp vậy sao?
Ninh Khinh Tuyết vì Diệp Mặc đã thành công mà vui mừng hớn hở, sau khi nghe sư phụ nói như vậy ngây cả người, sau một lúc cô mới phản ứng lại, đứng dậy cung kính hành lễ với sư phụ nói:
- Sư phụ, con là người có chồng rồi, sư phụ còn muốn nói những lời đó…
- Hỗn láo…
Trịnh Kha Nhân không để cho Ninh Khinh Tuyết nói hết câu, liền dùng tay đập mạnh xuống bàn một cái:
- Từ giờ trở đi, nếu như con còn nói con là người có chồng rồi, ta lập tức sẽ phế con. “Phiêu miêu tiên trì” ta từ trước tới giờ không thiếu đệ tử thiên tài, huống chi con cũng chưa là thiên tài gì. Chuyện của Phương Chủng Sư, con đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Ninh Khinh Tuyết ngây ngẩn cả người, sư phụ từ trước đến giờ mặc dù rất nghiêm khắc với cô, nhưng chưa bao giờ giảng đạo lý. Tên Phương Chủng Sư kia mặc dù là thiên tài, nhưng “Phiêu miêu tiên trì” cũng là tông môn tám sao, sao phải nịnh bợ bọn họ như vậy? Thậm chí ngay cả sự hạnh phúc của đệ tử tông môn cũng mặc kệ?
- Chuyện gì thế.
Mặc dù Trịnh Kha Nhân kìm nén lại động tác của mình, nhưng vài vị trưởng lão của “Phiêu miêu tiên trì” vẫn phát hiện ra được, trong đó một vị trưởng lão rất không hài lòng trầm giọng hỏi.
Ninh Khinh Tuyết lúc này đã bình tĩnh trở lại, cô kính cẩn hành lễ với sư phụ và mấy vị trưởng lão, nói chừng mực:
- Con là người có chồng rồi, cho dù mọi người có giết con, con cũng không thể đến Lôi Vân tông gì đó. Sau đại hội Đan vương, con sẽ cùng với chồng mình rời khỏi “Phiêu miêu tiên trì”.
- Hừm…
Vị trưởng lão kia bỗng nhiên hừ một tiếng, lời nói của Ninh Khinh Tuyết đột nhiên ngừng lại, khóe miệng hiện ra một vệt máu. Rõ ràng vừa nãy đã bị tiếng hừm lạnh kia làm cho nội thương.
Hoàng Thiên vội vàng đỡ lấy Ninh Khinh Tuyết, kinh hoảng nhìn vị trưởng lão kia và sư phụ của Ninh Khinh Tuyết, một chữ cũng không dám nói.
Sư phụ của Ninh Khinh Tuyết lại muốn động thủ, phó môn chủ của “Phiêu miêu tiên trì” lạnh giọng nói:
- Trên đại hội Đan vương như vậy còn ra thể thống gì? Có chuyện gì về môn phái rồi nói!
- Dạ.
Trịnh Kha Nhân cùng vị trưởng lão kia khom người đáp, không nói thêm gì nữa.
Vị phó môn chủ nhìn Ninh Khinh Tuyết, bỗng nhiên nói:
- Môn phái cung cấp cho các con tài nguyên tu luyện và bảo vệ tốt nhất. Khi môn phái muốn các cô ra mặt, ta cũng không muốn các con từ chối, huống chí Phương công tử thân thế rồng phượng, cũng không phải là châm biếm các người. Chuyện này bây giờ không cần nhắc đến nữa, dù sao cũng không vội, đợi đến khi về môn phái rồi nói.
Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần câu nói về môn phái rồi nói sau, thì Ninh Khinh Tuyết cũng không sao rồi. Mặc dù cô rất muốn nói với môn chủ và trưởng lão, tên Lạc Tiểu Mặc kia chính là chồng của Ninh Khinh Tuyết, nhưng sau khi cô thấy sắc mặt trầm ngâm của vài người môn chủ, lại không dám nói ra. Chẳng may môn chủ thẹn quá thành giận, rồi lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy thì gay go to. Huống chi tên Lạc Tiểu Mặc kia cũng nổi tiếng rồi, vẫn chưa biết sẽ đối xử với chị Khinh Tuyết như nào, chẳng may không như những gì chị Khinh Tuyết nói, vậy thì hỏng bét.
…
Phương Chủng Sư cùng sư phụ vội vàng trở về khán đài của môn phái, thì lại phát hiện ra vài vị trưởng lão thậm chí còn có một thái thượng trưởng lão sắc mặt hết sức âm trầm.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Chủng Sư hỏi theo bản năng, địa vị của gã trong Lôi Vân tông không tầm thường, cho nên mặc dù tu vi của gã thấp, nhưng câu hỏi này cũng không lộ ra vẻ nổi bật.
- Hung thủ sát hại Ngạo Phong đã tìm thấy rồi, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa có cách nào động thủ được…
Một vị trưởng lão tu vi Thừa Đỉnh trầm giọng nói.
Phương Chủng Sư lập tức kinh ngạc hỏi:
- Nếu tìm được rồi, tại sao lại không có cách nào ra tay? Chẳng lẽ đối phương cũng là đệ tử của tông môn chín sao sao? Cho dù là tông môn chín sao, hắn giết đệ tử nòng cốt của Lôi Vân tông chúng ta, thì nhất định phải đền mạng.
Mấy vị trưởng lão sắc mặt âm trầm, không nói gì. Phương Chủng Sư lại càng không hiểu. Ở Nam An châu bất luận là ai giết Ngạo Phong sư đệ cũng phải đền mạng. Cho dù cha của người đó hắn là tu sĩ Hóa Chân cũng không tha, nhưng tại sao sắc mặt của mấy vị trưởng lão lại khó coi như vậy?
- Bởi vì hung thủ giết Ngạo Phong rất có khả năng là tên Lạc Tiểu Mặc đang tham gia thi đấu trên đài kia. Nếu như là hắn thật, với tính cách của thành chủ Ngân Nguyệt, chúng ta tuyệt đối không thể động vào hắn được.
Một tu sĩ Hư Thần của Lôi Vân tông trả lời.
- Cái gì?
Phương Chủng Sư cùng sư phụ của gã dường như đồng thời kinh ngạc mà thốt lên.
Tên tu sĩ Hư Thần kia tiếp tục giải thích:
- Sư phụ của Ngạo Phong Điền trưởng lão đã điều tra được tin tức xác thực, tên Lạc Tiểu Mặc đang tham gia thi đấu trên đài kia tên thật là Diệp Mặc, đến từ Bắc Vọng châu…
- Hả…
Phương Chủng Sư nghe thấy hai chữ Diệp Mặc này, sắc mặt lập tức tái nhợt, gã đã hiểu những gì Ninh Khinh Tuyết nói, bản thân mình không thể so với Diệp Mặc. Lúc trước gã chỉ cho rằng Khinh Tuyết chỉ là cố ý chê bai gã, nên mới nói như vậy, sau này gã nghe nói Diệp Mặc chính là một tu sĩ luyện chế ra Chức Thần đan, trong lòng trở nên bất an, nhưng vẫn cảm giác Khinh Tuyết cố ý lừa gã, vì làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được? Diệp Mặc ở Bắc Vọng châu, còn Ninh Khinh Tuyết lại ở “Phiêu miểu tiên trì” ở Nam An châu, hai người căn bản không có quan hệ gì.
Mà bây giờ gã lại nghe thấy Lạc Tiểu Mặc chính là Diệp Mặc, lại nhớ đến tâm trạng kích động của Ninh Khinh Tuyết khi xem cuộc thi đấu, thậm chí cô bấm đỏ bàn tay của mình lên mà cũng không biết. Nếu như bây giờ gã không hiểu Lạc Tiểu Mặc chính là người mà Ninh Khinh Tuyết nói, gã có thể chết cho xong
Tên Diệp Mặc kia không ngờ lại mạnh như vậy, nghịch thiên như vậy, Phương Chủng Sư cảm giác tâm trạng của mình trong phút chốc chán nản. Về chuyện Điền Ngạo Phong là do Diệp Mặc giết, sớm đã gác qua một bên rồi.
Mấy vị trưởng lão của Lôi Vân tông thấy Phương Chủng Sư sắc mặt xanh xao cùng với vẻ mặt cực kỳ khó coi, đều cho rằng Phương Chủng Sư đang thương tiếc cho Điền Ngạo Phong, nên cũng không để ý. Thậm chí còn có một trưởng lão bước đến an ủi Phương Chủng Sư vài câu.
Phương Chủng Sư hồi tỉnh lại, biết mình có chút khác thường, liền vội vàng hỏi:
- Sao lại có thể điều tra ra tên Lạc Tiểu Mặc kia chính là hung thủ đã giết Điền Ngạo Phong?
Tên tu sĩ Hư Thần kia tiếp tục nói:
- Thời gian mà Diệp Mặc từ Bắc Vọng châu đến trùng khớp với thời gian Ngạo Phong bị giết, hơn nữa hắn từ thành Mạc Hải đến thành Nam An cần phải đi qua Vô Tâm Hải. Chúng tôi không thể nào điều tra ra được nhật kí truyền tống trận mà hắn đã sử dụng, hắn chắc là ngồi thuyền đến. Hơn nữa sau hắn đến thành Mạc Hải, đã cùng với ba tu sĩ Kim Đan hậy kỳ ra biển một chuyến, trong ba tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đó có hai tu sĩ là Kim Đan tầng thứ chín, lúc đó hắn cũng là tu vi Kim Đan. Nhưng sau đó ba tu sĩ Kim Đan cùng hắn ra biển lại không có tin tức gì, chúng tôi cũng không tìm được tung tích của ba tu sĩ Kim Đan đó, rất có khả năng đã bị Diệp Mặc giết rồi.
- Hắn lợi hại như vậy sao?
Phương Chủng Sư theo bản năng thốt lên, một tu sĩ Kim Đan giết chết ba tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, quả thực không đơn giản. Loại tu vi này cùng thực lực dường như cũng không kém gì Phương Chủng Sư gã.
Một gã trưởng lão trong đó lạnh giọng nói:
- Nếu như hắn không lợi hại như vậy, cũng không thể nào giết được Điền Ngạo Phong.
Tên tu sĩ Hư Thần kia gật gật đầu tiếp tục nói:
- Khi hắn ngồi thuyền đến hẳn là đã đổi tên thành Mạc Ảnh, cái tên này cùng đồng âm với cái tên Diệp Mặc của hắn. Mà tu sĩ lúc trước mâu thuẫn với Điền Ngạo Phong trên thuyền tên Mạc Ảnh, điều này trùng khớp với người mà ngày trước chúng ta xác định là hung thủ. Hơn nữa hắn vừa mới đến Nam An châu, cũng không biết được thực lực của Lôi Vân tông chúng ta, lại to gan dám giết Ngạo Phong.
Nói đến đây, tu sĩ Hư Thần kia nhìn Diệp Mặc đang đứng trên đài, tiếp tục nói tiếp:
- Sau khi hắn đến Nam An châu, lại còn đến “Hữu Chân pháp bảo” mua một bộ hộ giáp và một bộ linh bảo “Nặc sa”, còn thưởng cho một nữ tu rất nhiều linh thạch. Sau đó hắn lại đến quảng trường bia đề danh thí danh, đáng nghi là thực lực của hắn không ngờ lại không thể lưu danh lại được. Mà tối hôm đó khi Lôi Vân tông chúng ta tìm hung thủ ở thành Nam An, hắn trong đêm lại chạy trốn ra ngoài thành Nam An, e rằng lúc đấy cũng là nhờ vào “Nặc sa”.
Tên tu sĩ Hư Thần vừa nói đến đây, căn bản không muốn tiếp tục nói nữa, cũng không tiếp tục điều tra Diệp Mặc sau đó nữa, Phương Chủng Sư cũng hiểu được Diệp Mặc rõ ràng là hung thủ không thể nghi ngờ.
Cho dù Diệp Mặc ở đây nghe được những lời này, cũng sẽ bái phục sự phân tích của người này, mặc dù ông ta nói không phải trăm phần trăm là chính xác, nhưng cũng đúng đến chín phần.
- Nhưng bây giờ thành tựu của Diệp Mặc cũng đã thành, muốn giết hắn sợ là không dễ đâu
Sư phụ của Phương Chủng Sư cau mày nói một câu.
Một ông lão mặc áo màu xám đứng dậy nói với giọng căm hận:
- Bất kể hắn là ai, cho dù là thành chủ của Đan thành, giết Ngạo Phong rồi, ta cũng phải nghiền xương hắn thành tro.
Lão chính là sư phụ của Điền Ngạo Phong - Điền Cực, ngày trước khi biết được tin Ngạo Phong bị giết, thậm chí còn hộc máu miệng, có thể thấy được vị trí của Điền Ngạo Phong trong lòng gã.
Lúc này một tu sĩ trung niên cũng đứng dậy nói:
- Điền sư huynh, tên Diệp Mặc kia giết đệ tử nòng cốt Điền Ngạo Phong của chúng ta, rõ ràng là phải đền mạng, nhưng Lôi sư đệ đã nói, thành tích của hắn đã được hình thành, muốn giết hắn cũng không phải là đơn giản, Đan thành cũng không phải là nơi mà Lôi Vân tông hiện tại có thể chống lại được. Tôi nghĩ cả đời tên Diệp Mặc đó cũng không thể ở lại Đan thành được, có lúc hắn sẽ phải ra ngoài, bây giờ chúng ta đã có người điều tra những nơi mà hắn đã đi sau khi rời khỏi thành Nam an, một khi điều tra ra được, chúng ta sẽ phục kích ở nơi hắn muốn đến, sẽ có cơ hội giết được hắn.
Tu sĩ trung niên này là phó môn chủ của Lôi Vân tông Trương Kiến Âu, sau khi gã nói xong, thì Điền Cực cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lửa hận trong lòng. Bởi vì bọn họ biết, bây giờ muốn xông lên đài giết Diệp Mặc, quả thực đáng chê cười.
Mấy người trầm mặc trong chốc lát, một phi kiếm truyền thư lại rơi vào tay tu sĩ trung niên kia.
Y mở ra xem một chút, lập tức cười lạnh nói:
- Tên Diệp Mặc phải chết không cần nghi ngờ gì nữa.