THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc thấy kẻ bay lên đài, ánh mắt lập tức băng lạnh, có thể nói trong tiểu thế giới này người hắn muốn giết chết nhất, trừ cái tên đạo sĩ năm đó hại Khinh Tuyết ra thì chính là người này.

- Hóa ra là bà già Giai Uấn, tôi cũng đang muốn tìm bà, rất tốt. Tuy nhiên tôi vẫn nhớ hai gò bồng đào của bà vừa to lại vừa trắng, bà tất phải dùng đồ này buộc lại làm gì, chẳng lẽ là vị đạo sĩ nào đó làm?

Bởi vì Giai Uấn giết chết Lạc Nguyệt, hại Lạc Huyên phải nhảy xuống dốc đá cho nên hắn đã hận bà già này đến thấu xương thấu tủy, lúc nói chuyện rất ác độc, không hề nể mặt chút nào.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết...

Việc Giai Uấn hận nhất chính là lúc trước để Diệp Mặc túm phải áo ngực, khiến ngực của bà không những lồ lộ ra, hơn nữa còn khiến bà mất đi thứ quý giá nhất. Đối với Giai Uấn mà nói, vật quý nhất không phải là trinh tiết mà là tờ giấy vàng kia.

Giai Uấn nói xong lập tức cầm phất trần xông lên, tuy nhiên khi bà vừa mới động chân thì dường như nhớ đến cái gì lại dừng lại, xung quanh nhiều người như vậy đều chỉ vây mỗi mình Diệp Mặc, nhưng không có ai xông lên. Nếu một mình bà xông lên trước cuối cùng nói không chừng làm bàn đạp cho người khác.

Diệp Mặc thầm kêu đáng tiếc, nếu Giai Uấn xông lên, hắn nhất định sẽ giết chết, nhưng bà lão này không ngờ rất khôn khéo, thông minh giống hệt tên Tề Khải của Thái Ất Môn, chỉ trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề.

Diệp Mặc nói xong hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phiá Giai Uấn. Tu vi của Giai Uấn rất cao, hơn nữa khí thế trên người bà bây giờ rõ ràng là đã thăng cấp lên Tiên Thiên. Ở tiểu thế giới thăng cấp Tiên Thiên, xem như là một người có tu vi rất cao xem như

Nhưng Giai Uấn có một cái tật là rất hận đàn ông. Bất cứ người đàn ông nào cô cùng không thèm để ý, cho nên ở Từ Hàng Tĩnh Trai bà còn có một biệt danh "đạo cô vô tình". Cho nên bây giờ những người ở đây nghe thấy Diệp Mặc nói vậy liền kỳ quái nhìn Giai Uấn. Dựa vào phản ứng của Giai Uấn thì có thể thấy chuyện này có thể là thật.

Rất nhiều người đang có những ý nghĩ kỳ quái, cái người tên Diệp Mặc này không ngờ lại có thể nhìn thấy chỗ nhạy cảm đó của Giai Uấn, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì?

Giai Uấn giận đến tím mặt nhưng bà vẫn không đi lên, bà biết bản lĩnh của Diệp Mặc còn lợi hại hơn bà nhiều. Mà ba trang giấy vàng kia lại rất quan trọng đối với bà. Bà nhất định phải chớp lấy cơ hội này, tuyệt đối không thể để cho người khác hưởng lợi.

Diệp Mặc nhìn thấy xung quanh nhiều cao thủ như vậy, trong lòng cũng đang thầm tính toán. Những người này mà lên từng người một thì hắn đều không sợ. Nhưng nếu tất cả bọn họ cùng lên thì cho dù hắn không sợ nhưng hắn lại lo lắng cho Mục Tiểu Vận. Nhiều cao thủ như vậy nếu hắn muốn bảo vệ Mục Tiểu Vận chỉ có Huyền cấp đỉnh phong thì thật sự rất khó. Đây cũng là điều mà hắn đang do dự không động thủ.

- Tiểu Vận, đợi lát nữa lúc anh động thủ, chúng ta vừa đánh vừa rút lui ra ngoài. Chỉ cần rời khỏi đây 30 dặm là anh có thể mang em bay đi.

Diệp Mặc nhỏ giọng vạch chiến lược cho Mục Tiểu Vận.

Ngay tại lúc Diệp Mặc chuẩn bị động thủ, lại có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

- Giai Uấn sư muội, muội ra ngoài lâu như vậy, quay về rồi tại sao không quay lại môn phái? Còn việc Lạc Phi mất tích ở bên ngoài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc lập tức nhìn về phía người đang nói chuyện, đó là một đạo cô khác ở Từ Hàng Tĩnh Trai, trong lòng chợt giật mình, trong Từ Hàng Tĩnh Trai này không ngờ vẫn có một cao thủ mà hắn không nhìn thấu, còn có 4 võ giả Tiên Thiên, vài tên võ giả bán bộ Tiên Thiên. Nếu có thể khiến Từ Hàng Tĩnh Trai rời khỏi đây thì hắn sẽ bớt được rất nhiều áp lực.

Giai Uấn lạnh lùng nói:

- Giai Nhàn sư tỷ, tôi đã thăng cấp Tiên Thiên, sống ở bên ngoài đương nhiên là có một số việc, còn môn phái tôi nhất định sẽ trở về, tuy nhiên đợi tôi xử lý xong việc đã. Còn nữa, sư tỷ có thể không biết, ba....

Diệp Mặc nghe thấy tiếng nói ở phía sau lập tức liền biết Giai Uấn muốn nói việc ba cuốn "Ní La Kinh". Đối với Giai Uấn mà nói, "Ní La Kinh" đã không quan trọng. Bà cần chính là ba trang giấy vàng ở bên trong những quyển sách kia, cho nên sau khi Giai Uấn nói ra "Ní La Kinh" thì những người này nhất định sẽ điên cuồng công kích mình. Nếu như công kích thì cũng là chính mình chủ động công kích, quyền chủ động không thể nhường nhịn.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền hét lớn một tiếng:

- Giai Uấn, bà già độc ác này, ngay cả đệ tử trong phái bà cũng không buông tha. Bà giết Lạc Nguyệt, sau đó ép Lạc Huyên nhảy xuống vách núi, bà còn không bằng cả tên cầm thú. Bọn họ chỉ biết một vài chuyện xấu xa của bà mà bà đã truy tận giết tuyệt.

- Giai Uấn, đệ tử của tôi là Lạc Nguyệt và Lạc Huyên là do cô giết sao?

Một đạo cô trung niên khuôn mặt ưu tú bên trong Từ Hàng Tĩnh Trai sau khi nghe thấy những lời này lập tức lên tiếng, sau khi cô hỏi xong liền rút bảo kiếm tiến về phía Giai Uấn. Có thể thấy tính tình của cô tuyệt đối khác với tướng mạo bên ngoài.

Giai Uấn bị Diệp Mặc chen vào cắt đứt câu chuyện lập tức vô cùng phẫn nộ, bà cầm lấy cây phất trần chống đỡ thanh trường kiếm đang đâm tới, sau đó căm giận chỉ vào Diệp Mặc nói:

- Kỳ Ngọc Lâm của phái Càn Côn là do ngươi giết, chẳng lẽ ngươi dám phủ nhận? Ba quyển "Ní La Kinh" kia cũng đang ở trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng phủ nhận?

Dường như bà biết đang có nhiều cao thủ nhìn chằm chằm vào mình, lại bởi vì rắc rối từ trong nội bộ, nên Diệp Mặc đã không có phần của bà, điều này làm cho bà thẹn quá hóa giận. Chó cắn áo rách, nói không chừng cuối cùng còn có thể thừa nước đục thả câu.

Không đợi Giai Uấn nói hết câu, Diệp Mặc đã ôm Mục Tiểu Vận lùi xuống bên cạnh lôi đài. Đồng thời phi kiếm trong tay đã bám vô số kiếm quang, xung quanh hắn và Mục Tiểu Vận hóa thành từng đạo kiếm mang. Hắn chuẩn bị phá vòng vây cho nên phải nhân dịp lúc người khác chưa kịp phản ứng liền mang Mục Tiểu Vận rời khỏi núi Thần Châu.

Diệp Mặc không động thủ thì thôi, nếu đã động thủ thì sẽ toàn lực ra tay, không hề nương tay. Sau khi kiếm của hắn quét qua thì mười mấy hỏa cầu đồng thời bay ra.

Lên lôi đài để ngăn chặn Diệp Mặc và Mục Tiểu Vân thấp nhất cũng là võ giả Địa cấp, mà những võ giả Địa cấp này còn chưa nhận được mệnh lệnh đột nhiên công kích thì đã bị Diệp Mặc đánh cho trở tay không kịp.

Diệp Mặc đã bắt đầu chuyển hóa chân khí của chân nguyên thành vô số kiếm mang và hỏa cầu, tàn sát bừa bãi những võ giả Địa cấp này. Mùi máu tươi cùng mùi thiêu đốt của hỏa cầu truyền đến. Đám người vừa rồi còn đang dày đặc vây công Diệp Mặc thì bây giờ đã bị Diệp Mặc giết sạch.

Những cái này xảy ra quá nhanh, vừa rồi Diệp Mặc vẫn còn đang tranh cãi, nhưng trong nháy mắt mà hắn đã bắt đầu động thủ. Vào đúng lúc mọi người không kịp phản ứng thì Diệp Mặc đã mang theo Mục Tiểu Vận nhảy xuống lôi đài.

Chỉ có điều Diệp Mặc vừa xuống lôi đài, còn chưa kịp bước vài bước thì hai đạo quyền phong cực dũng mãnh đã chặn đứng đường đi của hắn.

Nếu chỉ có một mình Diệp Mặc thì có lẽ hắn có thể né tránh, sau đó nhằm thời cơ công kích. Nhưng bây giờ hắn còn mang theo cả Mục Tiểu Vận, hai người không thể trong thời gian ngắn như vậy né tránh hai quyền phong này.

Quyền phong thật là lợi hại, Diệp Mặc biết rằng hai đạo quyền phong này vẫn chưa phải là toàn lực của đối phương. Đánh ra hai quyền phong này là Lăng Vô Thủy và tên đạo sĩ Thái Ất Môn vừa chạy đến. Xem ra tu vi của ông ta còn trên cả Lăng Vô Thủy.

Phi kiếm trong tay Diệp Mặc mang theo hai đạo chân nguyên trực tiếp tiến lên ngăn cản.

Ầm ầm...

Hai tiếng nổ lớn. Mấy tảng đã ở xung quanh hoàn toàn vỡ vụn, bay tứ phía.

Diệp Mặc mang theo Mục Tiểu Vân vẫn không hề có chút sứt mẻ, mà hai võ giả chặn Diệp Mặc là hai võ giả Tiên Thiên đỉnh phong lại lùi về phía sau nửa bước.

Thật là lợi hại. Diệp Mặc thầm than trong lòng, bản lĩnh của hai người này tuyệt đối không hề thua kém tu vi luyện khí đỉnh phong. Nếu không phải hắn tu luyện "Tam Sinh quyết" mà muốn dựa vào luyện khí tầng 7 ngăn chặn hai gã luyện khí đỉnh phong này thì đúng là đang nằm mơ. Nhưng cho dù là như vậy thì hắn hoàn toàn không có cách nào chiếm được thế thượng phong, mà đối phương ngoài hai tên Tiên Thiên đỉnh phong này ra còn có rất nhiều người liên kết lại, mà hắn lại chỉ có một mình, lại còn mang thêm Mục Tiểu Vận.

Xem ra lúc mình mới đến tiểu thế giới này không chủ động đi gây sự thật là một việc làm sáng suốt. Nếu lúc trước hắn đi tìm Thái Ất Môn thì đúng là đi tìm chỗ chết. Không cần nhiều người, chỉ cần một Tiên Thiên đỉnh phong như thế này là có thể giải quyết hắn rồi.

Tiên Thiên sơ kỳ và Tiên Thiên đỉnh phong không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy, điều này làm cho Diệp Mặc thật sự bất ngờ.

Diệp Mặc không biết. Hắn kinh ngạc, còn Lăng Vô Thủy và lão đạo sĩ của Thái Ất Môn lại càng cả kinh, bọn họ chưa bao giờ nghĩ có người có thể ngăn cản quyền phong của hai bọn họ hợp lại, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong. Mà người thanh niên này không những còn mang theo một người, thậm chí còn ra tay sau. Tuy rằng một quyền này của bọn họ vẫn không dùng hết toàn lực nhưng nó cũng là thực lực bảy tám phần rồi.

Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Diệp Mặc đã nhìn thấy sát khí từ trong mắt của bọn họ, thậm chí trong mắt của bọn họ còn có chút vui sướng. Diệp Mặc biết hai gã Tiên Thiên đỉnh phong này cảm thấy có hứng thú với thứ mà mình tu luyện chứ không phải là vì mình đã mạo phạm núi Thần Châu gì đó.

Trong lúc này, cao thủ Tiên Thiên và mười mấy võ giả bán bộ Tiên Thiên ở xung quanh lại xông tới.

Lúc này đạo cô Giai Nhàn của Từ Hàng Tĩnh Trai bỗng nhiên lớn tiếng nói:

- Tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai nghe lệnh, lập tức quay về. Việc quan trọng của chúng ta bây giờ là đưa Giai Uấn trở về.

- Giai Nhàn sư muội, lúc này đang là lúc cần Từ Hàng Tĩnh Trai, tam đại Ẩn Môn chúng ta gắn bó thân thiết, sao cô có thể....

Lão đạo sĩ Tiên Thiên đỉnh phong của Thái Ất Môn nghe xong Giai Nhan tuyên bố liền lập tức kinh sợ nói.

Giai Nhàn thản nhiên nói

- Phái chúng tôi xuất hiện phản đồ, chúng tôi đương nhiên phải dẹp yên nội bộ, còn những thứ khác sẽ nói sau.

Lão đạo sĩ của Thái Ất Môn lập tức nghẹn họng, nội loạn trong môn phái người ta còn chưa giải quyết đã muốn người ta toàn lực hỗ trợ, điều này dường như không đúng.

- Cháu trai Ngọc Lâm của tôi không ngờ là do cậu giết, tiểu súc sinh mau chết cho tôi...

Lúc này một võ giả Tiên Thiên sơ kỳ đột nhiên từ phía sau nhảy lên, cả người ông ta cùng trường kiếm đều hóa thành một kiếm quang sắc nhọn màu trắng, mang theo sát khí như tia chớp đâm về phía Diệp Mặc.

Mặc dù phía trước có âm thanh nhưng kiếm của ông ta đến xong thì âm thanh mới vọng đến. Nói đây là đánh lén thì cũng không đúng, cho nên rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì kiếm quang đã đi tới đỉnh đầu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, lúc này động thủ hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, hơn nữa mỗi lần ra tay đểu sẽ dùng toàn lực. Đối với đạo kiếm quang này, Diệp Mặc căn bản không hề có ý định né tránh, phi kiếm trong tay hắn do chân nguyên ngưng tụ lại lập tức hóa thành một dãy trắng hồng dài đến máy mét, dãy trắng hồng này trực tiếp đâm về phía kiếm quang.

Xèo xèo...

Những âm thanh chướng tai chợt vang lên khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái. Cũng may những âm thanh kia rất ngắn, dường như khi những âm thanh kia vang lên cũng là lúc trên không trung phun ra một dòng máu đỏ tươi.

"Đùng" một tiếng, một thi thể bị chia làm hai đã rơi trên mặt đất, sau đó máu mới bắt đầu phun như mưa.

Sắc mặt của Lăng Vô Thủy xanh tái, tất cả những cái này xảy ra quá nhanh, thậm chí ông còn chưa kịp cứu viện thì môn hạ của ông là một võ giả Tiên Thiên cứ như vậy mà bị giết.

Bình luận

Truyện đang đọc