THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Nếu chưa thăng cấp lên Hóa Đạo đỉnh phong, tu vi có sự thăng cấp điên cuồng, Diệp Mặc chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện tiến vào Ma tộc hoặc là giới diện khác, sau đó nghĩ cách hỏi thăm về tình hình Âm Minh giới một chút, tuyệt đối không dám đến Hư Thị nữa.

Nhưng bây giờ nơi đầu tiên mà Diệp Mặc muốn đến nhất, chính là quay lại Hư Thị. Lúc này tu vi và năng lực của hắn, muốn giết một cường giả Đạo Nguyên căn bản không có nghi vấn gì.

Hơn nữa hắn trong khối khí hỗn độn và duới Cây Hỗn Độn cảm ngộ thăng cấp, lại càng hiểu Chứng đạo bước thứ hai khác với bước thứ ba.

Bước thứ ba là Chứng đạo Hỗn Nguyên, cường giả Hỗn Nguyên tùy ý xé rách hư không, ý niệm cường đại đến mức cực điểm. Chính vì vậy, Diệp Mặc mới khẳng định lúc trước hai cường giả mà hắn gặp trên hội đấu giá không phải là cường giả Hỗn Nguyên, hai đường thần thức đó mặc dù cường đại, nhưng không thể nào so với Hỗn Nguyên Thánh Đế được. Cùng lắm cũng chỉ là hai bán bộ Hỗn Nguyên mà thôi. Lúc trước hắn không hiểu, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Bán bộ Hỗn Nguyên kém quá xa so với cường giả Hỗn Nguyên, Diệp Mặc không sợ hãi chút nào, với tu vi bây giờ của hắn, cộng thêm Tử Đao, cho dù không lấy mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn ra, cũng sẽ không bị bán bộ Hỗn Nguyên giết chết, cùng lắm là không đối địch đối phương mà bỏ chạy.

Trước khi có được tin tức của Nhị Nguyên, Diệp Mặc còn chưa biết trở lại Hư Thị như nào, hoặc là nói hắn biết cũng không thể nào quay về được. Nhưng bây giờ lại khác, Diệp Mặc sau khi rời khỏi trung tâm Hư Không Tăm Tối kia, tìm một nơi cảm giác tương đối yếu, trực tiếp phóng Tử Đao ra bổ một nhát.

Một đường ánh sáng màu tím cực kỳ đẹp xoẹt trong Hư Không Tăm Tối, giống như quẹt một cây diêm trong bóng tối mù mịt vậy. Thông thường mang theo ánh sáng không thể nào phai mờ, đường ánh sáng này vô cùng sáng chói, chiếu rọi toàn bộ Hư Không Tăm Tối này đều là khoảng màu tím.

Dưới màu tím này một vết nứt hư không vỡ ra, vết nứt không lớn, nhưng cũng không còn là chút khe hở lúc trước Diệp Mặc cố hết sức mới bổ ra được. Bạn đang đọc chuyện tại

Vài đường đao gió hư không quét vào, cho thấy khoảng giới diện hư không này đã bị Diệp Mặc bổ ra. Diệp Mặc hoàn toàn không thấy mấy đường đao gió kia, một bước nhảy vào trong vết rách đó, một khắc sau, vết rách bị Diệp Mặc bổ ra đó dần dần biến mất.

Diệp Mặc lại đứng trong hư không tăm tối quen thuộc, trong lòng vô cùng sục sôi. Chỉ là một đao, hắn liền hiểu ra sự tiến bộ của mình, hoàn toàn không thể nào so sánh với năm đó chạy vào trong Hư Không Tăm Tối.

Lúc trước hắn dùng Cấm Đạo Đan, dùng trận pháp, dùng mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, dùng Thí Đạo Thương…

Cho dù những thứ này đều dùng hết, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng để lại một vết nứt hư không cực nhỏ tiến vào Thế Giới Trang Vàng. Còn hôm nay, hắn tùy ý chém ra một đao, liền bổ ra được một vết rách khiến thân thể của một mình hắn cũng có thể tùy ý nhảy qua được, cái này chính là khác biệt.

Diệp Mặc đứng trong hư không, cảm ngộ sự cường hãn của một đao vừa rồi. Trong lòng khao khác có một Đạo Nguyên Thánh Đế đến khiêu chiến với hắn một trận.

Một lúc lâu sau, hắn mới phóng Thời Không Thoa ra, trên bàn định vị trên Thời Không Thoa xuất hiện một điểm sáng. Diệp Mặc lập tức liền biết điểm sáng đó chính là Hư Thị.

Diệp Mặc có chút cảm thán, đây chính là lợi ích của thực lực cường đại, hắn muốn quay về nơi này, cũng không biết phải tốn mất mấy trăm mấy nghìn năm. Nếu như có một ngày hắn thăng lên cấp Hỗn Nguyên, nói không chứng thần thức của hắn còn có thể vượt qua hư không, tung hoành giới diện.

Thời Không Thoa phá tan khoảng cách hư không, với tốc độ nhanh nhất hướng về phía Hư Thị.

Chỉ gần hai tháng, Thời Không Thoa liền dừng lại bên ngoài Hư Thị, Diệp Mặc trong lòng hiểu rõ, hắn lượn một vòng trong hư không, rồi lại lần nữa quay về Hư Thị.

Vì không muốn người khác chú ý đến, Diệp Mặc ẩn giấu tu vi của mình ở mức Hóa Đạo sơ kỳ. Năm đó hắn chính là Dục Đạo viên mãn rồi, bây giờ thăng cấp Hóa Đạo cũng không có gì là lạ, nếu trong thời gian hơn trăm năm ngắn ngủi này, hắn đã là Hóa Đạo đỉnh phong rồi, thì mới là chuyện lạ.

Diệp Mặc đi vào trong Hư Thị, Hư Thị không ngờ còn náo nhiệt hơn nhiều so với hơn trăm năm trước, thậm chí số người cũng nhiều lên rất nhiều, khiến Diệp Mặc bất ngờ chính là, hắn nhìn thấy Nhân tộc trong Hư Thị cũng nhiều lên rất nhiều.

Một bóng người quen thuộc thoáng qua trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền nhận ra người này là ai, chính là Đồng Yến của Đại Nhật Thần Sơn. Diệp Mặc không ngờ Đồng Yến lại đến Hư Thị thật rồi, nhưng Đồng Yến lúc này cũng đã là bán bộ Đạo Nguyên rồi, thăng cấp Đạo Nguyên cũng chỉ là thiếu chút cơ duyên mà thôi.

Diệp Mặc đoán Đạo Quả mà hắn đưa cho Đổng Yến kia cũng giúp được rất nhiều, nhưng vẫn không khiến Đổng Yến thăng cấp lên Đạo Nguyên được.

Diệp Mặc đang định chảo hỏi Đổng Yến, tên Đạo Nguyên Thánh Đế bên cạnh Đổng Yến lập tức khiến Diệp Mặc bỏ suy nghĩ này đi. Hắn và Đổng Yến có chút quan hệ, nhưng hắn và Đại Nhật Thần Sơn thì lại có thù.

Tên Đạo Nguyên Thánh Đế bên cạnh Đổng Yến kia rất có thể chính là cường giả Đạo Nguyên của Đại Nhật Thần Sơn, Diệp Mặc vừa chú ý đến cường giả Đạo Nguyên của Đại Nhật Thần Sơn này, lại có ba người xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Mặc.

Trong ba người này có hai người Diệp Mặc biết, ba người này chắc hẳn đều là người của Thần Nữ Thánh Môn. Hóa Đạo Thánh Đế có tu vi cao nhất kia Diệp Mặc biết tên là Vương Năm Sương, ấn tượng của Diệp Mặc với Vương Nam Sương cũng không tệ, vì sư phụ của Tiểu Vận từng nói, Vương Nam Sương này rất có tình người, thù ghét kẻ ác, không thích giả bộ, cũng không cùng loại người với chưởng môn Cơ Tâm Dật của Thần Nữ Thánh Môn.

Hai người khác đều là tu vi Dục Đạo, một người là Thánh nữ Cơ Tích của Thần Nữ Thánh Môn, mặc dù Cơ Tích che mặt, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhận ra, người thứ ba Diệp Mặc lại không biết. Nếu là người khác của Thần Nữ Thánh Môn, Diệp Mặc cũng chẳng thèm để ý, nhưng Cơ Tích xuất hiện trong này, Diệp Mặc lập tức tiến mấy bước lên chặn lại mấy người Vương Nam Sương.

Thần Nữ Thánh Môn là tông môn cao cấp trong Thánh đạo Tàn giới, ngoài Đại Nhật Thần Sơn, cũng là tông môn mà không ai dám chọc giận. Nhưng trong Hư Thị, Thần Nữ Thánh Môn căn bản cũng chẳng là gì. Cho nên trong Hư Thị ba người Vương Nam Sương cực kỳ cẩn thận, rất lo một khi không cẩn thận rước phiền toái đến thân.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người chặn lại trước mặt bọn họ, ba người Vương Nam Sương theo bản năng liền lùi lại mấy bước, khi nhìn thấy người đến là Diệp Mặc. Đừng nói trong Hư Thị đâu đâu cũng có cấm chế, cho dù không có cấm chế, ba người Vương Nan Sương cũng không dám dùng thần thức dò xét chung quanh. Chính vì vậy, khi Diệp Mặc đến trước mặt bọn họ, bọn họ mới nhìn thấy.

- Là anh?

Dường như cùng một lúc, ba người Vương Nam Sương liền nhận ra Diệp Mặc.

Diệp Mặc vẻ mặt không chút biểu cảm nói:

- Không sai, là tôi.

Nói xong, hắn chằm chằm nhìn Cơ Tích nói:

- Họ Cơ kia, đồ mà cô nợ tôi sao đến bây giờ vẫn chưa trả cho tôi vậy?

Thấy Diệp Mặc không chút lễ phép trả lời, Vương Nam Sương sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không phát tác. Cô biết Diệp Mặc lợi hại, cho dù ba người các cô cộng lại, e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, trong lòng cô lại càng khiếp sợ hơn chính là tốc độ tu luyện của Diệp Mặc, năm đó hình như còn là tu vi Tố Đạo, trong nháy mắt đã là Hóa Đạo rồi. Cho dù cả Thánh đạo giới, cũng chưa từng có ai có tốc độ tu luyện như Diệp Mặc này.

- Nam Sương sư thúc, Duyệt Hòa sư tỷ hai người quay về Tiên tức lâu trước đi, con và Diệp sư huynh có chút chuyện.

Cơ Tích trong lòng sáng như gương, Diệp Mặc bây giờ tìm cô chắc chắn là vì chuyện Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên kia rồi.

- Không được, nếu đi thì đi cùng nhau.

Vương Nam Sương không chút do dự ngắt yêu cầu của Cơ Tích, Cơ Tích là Thánh nữ của Thần Nữ Thánh Môn, trong một nơi nguy hiểm đầy rẫy như Hư Thị này, Vương Nam Sương làm sao dám để Cơ Tích một mình rời đi cùng Diệp Mặc được chứ? Hơn nữa, Diệp Mặc còn là kẻ đối đầu của Thần Nữ Thánh Môn nữa.

Trong khi mấy người nói chuyện, cũng đã gây sự chú ý của mấy người Đồng Yến. Tên Đạo Nguyên Thánh Đế kia quay đầu nhìn Diệp Mặc, gã lập tức bước đến, đi bên cạnh gã là Đổng Yến, còn ba người khác cũng đến cùng.

- Diệp huynh, đã lâu không gặp.

Đổng Yến thấy Diệp Mặc, vội vàng ngạc nhiên bước đến chào hỏi, trong lòng của y không phải thêm vui mừng, mà là thêm khiếp sợ. Thứ mà y khiếp sợ chính là tu vi của Diệp Mặc, trong nháy mắt đã đến tu vi Hóa Đạo rồi, lão tu luyện đến Hóa Đạo, đã phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực?

- Ha ha, thật không ngờ tôi thực sự có thể gặp lại Đổng bảo chủ trong Hư Thị này.

Diệp Mặc cười ha hả, ôm quyền đáp lễ lại.

- Đổng trưởng lão, anh biết hắn sao?

Đạo Nguyên Thánh Đế của Đại Nhật Thần Sơn kia nghi ngờ nhìn Đổng Yến hỏi.

Đổng Yến vội vàng nói chuyện đã từng biết Diệp Mặc ra, Đạo Nguyên Thánh Đế đó nhìn Diệp Mặc, rồi lại nhìn Vương Nam Sương, bỗng nhiên hỏi:

- Anh chính là người đã dẫn Thánh nữ Mục Tiểu Vận trong Thần Nữ Thánh Môn đi? Anh cũng biết Mục Tiểu Vận là Thánh nữ dự định của Đại Nhật Thần Sơn tôi?

Diệp Mặc nhìn Đạo Nguyên Thánh Đế này lạnh giọng nói:

- Cút, hôm nay bổn thánh không có tâm trạng tính sổ với anh.

Nếu như ở bên ngoài, Diệp Mặc sớm đã chuẩn bị giết chết tên Đạo Nguyên Thánh Đế này rồi, nhưng hắn bây giờ không muốn ra tay trong Hư Thị. Đợi lấy lại Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên rồi, tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Đại Nhật Thần Sơn này hắn chắc chắn sẽ giết chết. Chẳng những sẽ giết giết tên Đạo Nguyên Thánh Đế này, sau này hắn sẽ đến Đại Nhật Thần Sơn san bằng tất cả.

Nghe thấy một Hóa Đạo Thánh Đế quát mình cút, sát cơ trên người tên Đạo Nguyên Thánh Đế này lập tức liền phát ra, sát ý mà cường giả Chứng đạo bước thứ hai phát ra, khiến những Thánh Đế bình thường xung quanh ai nấy đều rời xa ra.

Bình luận

Truyện đang đọc