THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Khoảng cách hơn mười thước đối với Uông Lãnh Thiện mà nói căn bản giống như không tồn tại. Chỉ trong một lần hít thở, lưỡi đao của Uông Lãnh Thiện mang theo hơi lạnh cuồn cuộn đánh tới sau gáy Diệp Mặc.

Toàn bộ thân thể Diệp Mặc dường như bị đao khí thổi đi, giống như một chiếc lá rụng cuốn theo cơn gió, căn bản không nhận ra được dấu vết do con người né tránh.

Uông Lãnh Thiện không tiếp tục truy sát, chỉ cầm đao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

- Thảo nào kiêu ngạo như thế. Quả nhiên là có chút bản lĩnh. Chỉ có điều nếu cậu chỉ có chút bản lĩnh này, hôm nay Đoạn Đỉnh Sơn Quỷ Thành này chính là nơi chôn xác cậu.

Ánh trăng ảm đạm chiếu vào phía trên thanh trường đao trong tay Uông Lãnh Thiện có vẻ có chút dọa người. Hơn nữa đao của Đoạn Đỉnh Sơn mang hơi lạnh khiến Uông Lãnh Thiện tăng thêm vài phần quỷ dị.

Vẻ mặt Diệp Mặc bình thản, không nhận ra được bất kỳ thái độ nào. Trong lòng hắn đang nghĩ tới một vấn đề khác. Rõ ràng, Uông Lãnh Thiện không tấn cấp Tiên Thiên, vì sao lại lợi hại hơn Đàm Giác đã tấn cấp Tiên Thiên một chút? Hắn lại nghĩ tới hòa thượng Ngộ Đạo. Nghe nói hòa thượng Ngộ Đạo cũng chưa tấn cấp Tiên Thiên, nhưng lúc trước trong lần tranh đấu ở Vô Lượng Sơn không ngờ không thua ông ta. Chẳng lẽ Đàm Giác chưa tấn cấp Tiên Thiên? Không thể có chuyện đó. Đàm Giác là tu vi Địa Cấp đỉnh cao, tấn cấp Tiên Thiên hay không, chẳng lẽ hắn có thể không biết hay sao?

Cho dù Đàm Giác vừa tấn cấp Tiên Thiên, tu vi không ổn định, nhưng cũng không thể không bằng một kẻ còn nửa bước mới tới Tiên Thiên chứ? Chẳng lẽ trong này còn có nguyên nhân khác?

- Diệp Mặc, cậu biết vì sao tới bây giờ tôi còn chưa giết cậu không?

Giọng điệu Uông Lãnh Thiện lạnh như băng cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nhạt:

- Ông muốn tôi tìm được truyền thừa của Cổ Võ? Hay là ông muốn giới thiệu người tình của ông cho tôi? Đáng tiếc tôi không muốn hạng đàn bà dâm đãng.

- Cậu tự tìm cái chết...

Uông Lãnh Thiện cười lạnh một tiếng. Diệp Mặc kích ông ta như thế, ông ta vẫn chưa động thủ.

- Uông Lãnh Thiện tôi tung hoành hơn mấy chục năm, giết người vô số. Một kẻ tiểu bối miệng còn hôi sữa như cậu sao có thể hiểu được. Tuy rằng cậu có chút khôn vặt, nhưng những khôn vặt đó không lại không thể đùa bỡn được ở trước mặt tôi. Chỉ có điều cuối cùng cậu đã nói đúng một chuyện. Cậu lấy thứ nhận được từ truyền thừa Cổ Võ ra đây, tôi có thể tha cho người của Diệp Gia ở Yến Kinh. Cơ nghiệp của cậu ở Lưu Xà tôi sẽ tiếp nhận. Nghe nói cậu có một người vợ dung mạo như hoa. Tôi cũng có thể không giết cô ta mà giữ ở bên người. Đương nhiên, cậu có thể từ chối. Chỉ có điều cho dù cậu từ chối tôi cũng có biện pháp nói chuyện với cậu. Tất cả những người liên quan đến cậu, đều sẽ bị tôi giết sạch.

Giọng Uông Lãnh Thiện lạnh như băng, giọng điệu nói chuyện dường như là chuyện đương nhiên.

Trên người Diệp Mặc bỗng nhiên tản ra sát khí lạnh lùng. Ban đầu hắn chỉ muốn giết Uông Lãnh Thiện và mấy người ông ta đã dẫn đến mà thôi. Hiện tại hắn nhất định phải tiêu diệt Uông gia Nam Sơn này. Theo nguyên tắc làm người của hắn, anh muốn động vào tôi thế nào, tôi sẽ trả lại nguyên như thế.

- Thế nào, cậu còn muốn phản kháng nữa không?

Uông Lãnh Thiện cười lạnh một tiếng.

- Cậu cho rằng cậu giết được mấy tên rác rưởi của phái Hợp Lưu, là có tư cách nói chuyện với Uông Lãnh Thiện tôi sao? Người trẻ tuổi, tôi chỉ có thể nói cậu là người không biết không sợ.

Trong tay Diệp Mặc bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm chừng một thước, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Họ Uông kia, Tôi đã xem thường ông. Hẳn là ông ở hội trường đã biết những thứ trong túi xách của tôi đều là giả. Ông có thể thấy được toàn bộ hội trường. Tôi thật sự đúng là không ngờ được. Loại người như ông, tôi không giết, buổi tối tôi muốn ngủ cũng ngủ không được.

Diệp Mặc nhớ tới Đông Phương Tê. Không ngờ Uông Lãnh Thiện lại cho hắn cảm giác không thoải mái giống với Đông Phương Tê. Thật giống như một con rắn độc. Vừa rồi, hắn từ khuôn mặt và lời nói của Uông Lãnh Thiện đã chỉ biết, người này không ngờ trong đại hội giao lưu đã nhìn ra được những thứ trong túi xách của mình là giả. Nhưng cho dù biết thứ đó trong túi mình là giả, ông ta vẫn thản nhiên không tỏ thái độ lấy đồ của mình ra. Nếu không phải ông ta vừa nói mình có chút khôn vặt, đến tận bây giờ Diệp Mặc còn không biết ý đồ của mình đã bị Uông Lãnh Thiện khám phá.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được mục đích của Uông Lãnh Thiện. Ông ta muốn cho mọi người hiểu ông ta tức giận. Sau đó ông ta giết chết Diệp Mặc, người khác chỉ tưởng rằng đây là do ông ta phẫn nộ. Ông ta nói đoạt Lưu Xà, bỏ qua cho Diệp gia ở Yến Kinh. Đó là bởi vì Lưu Xà mới có lợi ích ông ta cần, mà Yến Kinh lại không có. Nếu đồ của ông ta đã bị Diệp Mặc lừa đi, thậm chí phần lớn mọi người có mặt trong đại hội giao lưu có thể cầm thứ mà Uông gia lấy ra, vậy ông ta chiếm lấy Lưu Xà hoàn toàn là chuyện chính đáng. Cho dù có người đỏ mắt, nhưng Uông Lãnh Thiện ông ta tổn thất trước, đoạt Lưu Xà của Diệp Mặc, cũng là chuyện có thể lý giải được.

Diệp Mặc thật sự không ngờ được tâm cơ của Uông Lãnh Thiện lại quá sâu như vậy. So với ông ta, Hạng Danh Vương kia quả thực chỉ là một kẻ lỗ mãng.

Mặt Uông Lãnh Thiện không chút thay đổi nói:

- Diệp Mặc, cậu sai rồi. Cậu còn quá non. Từ vẻ mặt của cậu đã thể hiện rõ ràng cậu đang giả vờ. Chỉ có điều tôi khẳng định toàn bộ hội trường người nhận ra cậu giả vờ không phải chỉ một mình tôi. Nhưng tôi lại thành công ở chỗ, tôi không để người khác nhìn ra, tôi đã biết cậu giả vờ. Như vậy là đủ rồi. Diệp Mặc, tôi cho cậu thời gian ba giây đồng hồ nữa. Nếu cậu không nói, tôi chỉ có thể bức cung.

Trong lòng Diệp Mặc hơi chấn động. Hắn lập tức hiểu ra, khi hắn tiến vào hội trường vẻ mặt đều rất bình tĩnh. Thậm chí khi đối mặt với Hạng Danh Vương, vẻ mặt cũng không hề có chút dao động. Với biểu hiện của hắn khi có thể lấy ra bồi khí đan để trao đổi Tinh thần cảm ứng thạch không đáng giá, đã biết hắn không xem trọng bồi khí đan.

Hơn nữa hắn đối mặt với Hạng Danh Vương đều không tỏ thái độ. Thậm chí còn có thể nói thẳng châm chọc người khác. Sao lại bởi vì mấy bình đan dược và mấy thanh đao phải đổi, mà không ngừng biến sắc? Hơn nữa mấy thứ này ở trong mắt người khác, nếu bị đưa ra hội trường, khẳng định chính là dùng để trao đổi. Chẳng lẽ sẽ không ngừng biến sắc.

Hóa ra mình làm hơi quá. Diệp Mặc nghĩ thông suốt về điểm này, liền cười ha hả:

- Tốt, Uông Lãnh Thiện, hôm nay ông đã chỉ cho tôi một bài học. Chỉ có điều cho dù như vậy, tôi cũng không bỏ qua cho ông. Tôi nói rồi. Tất cả những tồn tại nào uy hiếp tôi, tôi đều đã tiêu diệt toàn bộ. Uông gia Nam Sơn ông cũng không ngoại lệ. Tôi không cần hỏi Uông gia Nam Sơn ông trốn ở góc nào. Tôi tin rằng mình sẽ tìm được.

- Nếu cậu tự mình gây họa, tôi không khách khí nữa. Diệp Mặc, cậu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất có thể giữ lại mạng sống cho Diệp gia ở Yến Kinh. Uông Lãnh Thiện tôi nói chắc như đinh đóng cột. Còn về việc nói cầu xin tha thứ, chờ tôi bắt được cậu rồi nói sau.

Uông Lãnh Thiện nói xong, trường đao trong tay mang theo từng mảnh đao ảnh bay thẳng đến chém vào hai chân Diệp Mặc.

Xem ra ông ta nói là sự thật. Quả thật hiện tại không muốn lấy mạng của Diệp Mặc, mà muốn chém đứt hai chân của Diệp Mặc trước.

Tay Diệp Mặc không sử dụng phi kiếm, mà trực tiếp chặn một đao này của Uông Lãnh Thiện.

Leng keng.

Một tiếng thanh thúy vang vọng dưới chân núi Đoạn Đỉnh Sơn. Không ngờ lần này Diệp Mặc bị đánh bay, giống như một chiếc lá cây bay đi rất xa.

Trong một giây ngắn ngủi, Uông Lãnh Thiện ngây người. Trường đao của mình là chém đứt hai chân Diệp Mặc, sao có thể đánh hắn bay ra xa như vậy.

Nhưng không chờ Uông Lãnh Thiện kịp phản ứng, Diệp Mặc đã rơi xuống. Trường kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh sáng trắng, giống như rơi từ trong không trung xuống, vẽ một đường về phía bụi cỏ rậm cách đó hơn mười thước.

- Diệp Mặc, cậu dám...

Khóe mắt Uông Lãnh Thiện muốn nứt ra, đồng thời giống như gió xoáy lại vọt lên, cuối cùng bất chấp ý định để lại mạng của Diệp Mặc để ép hỏi. Trường đao trong tay dâng lên luồng ánh sáng cuồn cuộn đánh về phía Diệp Mặc còn chưa rơi xuống đất.

Nhưng tốc độ của ông ta nhanh mấy, vẫn chậm hơn Diệp Mặc mấy lần hô hấp.

- A...

Sau mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy tia máu tươi từ trong bụi cỏ bắn ra. Những tia máu nổi bật trên nền trời đầy ánh đao của Uông Lãnh Thiện, trông lại càng thê thảm.

Leng keng...

Lại thêm mấy tiếng va chạm. Diệp Mặc dừng trên mặt đất, trong lòng thầm khen Uông Lãnh Thiện quả thật đã vượt qua Đàm Giác.

Hai thân ảnh từ trong bụi cỏ lảo đảo vọt ra. Một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu dẫn theo một thanh niên khoảng hai mươi tuổi dừng ở bên cạnh Uông Lãnh Thiện.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên này bi phẫn nhìn chăm chú vào Diệp Mặc, dường như muốn dùng ánh mắt thiêu đốt Diệp Mặc thành tro bụi. Lúc này ông ta mới quay đầu lại kêu một tiếng:

- Gia chủ...

Sắc mặt Uông Lãnh Thiện xanh mét nhìn lướt qua Diệp Mặc, lại nhìn về phía chỗ phi kiếm của Diệp Mặc vừa xẹt qua.

- Gia chủ, một kiếm của hắn đã ám toán năm người của chúng ta. Tiên Lâm, Tiên Trát, Uông Hi đều bị hắn giết chết. Chỉ có tôi dẫn theo Thương Nhi trốn được. Ngực tôi đã bị trúng một kiếm.

Người đàn ông trung niên buông tay người thanh niên ra, căm phẫn nói.

Uông Lãnh Thiện nghe người đàn ông trung niên này nói xong, thiếu chút nữa ói ra một búng máu. Làm sao Diệp Mặc biết người của Uông gia trốn ở đó?

- Diệp Mặc, cậu thành công chọc giận tôi rồi. Tôi không giết sạch Diệp gia cậu, Uông Lãnh Thiện tôi chính là súc sinh.

Uông Lãnh Thiện cưỡng ép kìm chế khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, trường đao trong tay bắt đầu nâng lên.

Diệp Mặc cười nhạt. Tuy rằng Uông Lãnh Thiện lợi hại, nhưng hôm nay muốn chạy thoát từ trong tay mình, điều đó tuyệt đối không thể. Nếu Uông Lãnh Thiện đã có chủ ý với người của hắn, cũng đừng trách Diệp Mặc hắn xuống tay vô tình.

Dường như không thấy bộ dạng căm phẫn của Uông Lãnh Thiện, Diệp Mặc vẫn không nhanh không chậm nói:

- Uông Lãnh Thiện, ông cho rằng hôm nay người của Uông gia ông còn có thể rời khỏi đây sao? Ông cũng không cần đánh chủ ý tới Lưu Xà của tôi nữa. Bởi vì đêm nay tôi sẽ tiêu diệt Uông gia Nam Sơn ông. Chỉ có điều lại nói tiếp, thanh đao này của ông thật sự không tồi, không ngờ đến bây giờ còn không gẫy.

Uông Lãnh Thiện rùng mình một cái. Gã thầm nghĩ mình phải diệt môn Diệp Mặc. Không nghĩ tới một khi mình thua rồi kết quả sẽ thế nào? Nếu ngay từ đầu Diệp Mặc nói lời này, ông ta khẳng định không tin. Nhưng hiện tại, Diệp Mặc chẳng những tránh thoát một đao vô cùng sắc bén của ông ta, còn mượn một đao này đánh lén năm người Uông gia trốn ở bên cạnh. Thậm chí còn là một đao giết chết ba người.

Phải biết rằng trong ba người của Uông gia mà Diệp Mặc vừa giết, có hai người tu vi Địa Cấp trung kỳ. Một người tu vi Huyền Cấp hậu kỳ. Chẳng lẽ Diệp Mặc thật sự đã đạt được tu vi Tiên Thiên sao? Hoặc là giống như mình cũng nửa bước Tiên Thiên, sắp bước vào Tiên Thiên?

Lúc này Uông Lãnh Thiện mới phát hiện mình đã quá xem thường Diệp Mặc. Ông ta theo bản năng cúi đầu thoáng nhìn qua trường đao trong tay. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có thể thấy được rõ ràng phía trên có mấy lỗ thủng.

Trong đầu Uông Lãnh Thiện lập tức "ong" một cái. Thanh trường đao này do ông ta được truyền thừa lại. Ngay cả pháp khí còn không sợ. Sao lại bị một thanh kiếm nhỏ tầm thường của Diệp Mặc chém thủng mấy lỗ như vậy được?

Không đúng. Uông Lãnh Thiện bỗng nhiên nhớ tới thanh kiếm vừa rồi của Diệp Mặc. Thanh kiếm nhỏ, ngắn như vậy sao có thể phát ra kiếm quang dài như vậy? Cho dù pháp khí cũng không làm được như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc