THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Anh Diệp, anh còn là tông sư Tiên đan cửu phẩm sao?

Đỗ Nương kinh ngạc nhắc lại lần nữa, những Tiên nhân xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc.

Tông sư Tiên đan cửu phẩm cũng không phải dễ dàng mà gặp được, không ngờ bây giờ lại đang đứng trước mặt bọn họ, hơn nữa còn là một Tiên đế tu vi thông thiên nữa.

- Đúng vậy, tôi là tông sư Tiên đan cửu phẩm, sau này các vị muốn luyện đan, có thể đến Mặc Nguyệt Tiên tông của tôi.

Câu này của Diệp Mặc chẳng những là nói với Đỗ Nương, hơn nữa còn là nói với những Tiên nhân đứng xung quanh đó nữa. Cái mà Mặc Nguyệt Tiên tông cần bây giờ chính là danh khí, không phaỉ danh khí của Hạ thiên vực, mà là danh khí của toàn thể Tiên giới.

Những người xung quanh thấy Diệp Mặc nói vậy, lại càng vui mừng không thôi, lại lần nữa tiến lên cảm tạ.

Phùng độ La Hán cũng đã đi đến, cầm tràng hạt đeo trên cổ nói:

- Tôi nhớ ra anh rồi, lúc trước người giải khai cấm chế trong Trát Khuê bí cảnh chính là anh phải không? Rất cừ, quả thực rất cừ. Đại hòa thượng là La Hán Phùng Độ của Thiền viện Nam Minh Thiên, anh rất hào phóng, một lời đã cho một bình hắc tửu Đỗ Nương cho đại hòa thượng uống, anh đúng là một người bạn chí cốt.

Diệp Mặc mau chóng ôm quyền nói:

- Phùng Độ huynh, lúc trước đã cứu mấy người bạn của tôi trong Băng La Tiên thành, tôi cần phải cám ơn anh, chỉ là một bình rượu thôi cũng không là gì cả.

Thiền viện Nam Minh Thiên Diệp Mặc cũng có nghe nói qua, khi Úc Kim Hương nói cao thủ đệ nhất Công Dã Thương Minh của Thiền viện Nam Minh Thiên, Diệp Mặc đã nhớ kỹ đế tông này, biết đây là một đế tông rất nổi tiếng của Phạm Độ thiên.

- Được, tôi rất thích những người như anh đây, hòa thượng muốn đến Thanh Vi Minh Giang xem sao, anh có muốn đi không?

Phùng Độ hòa thượng nói chuyện gọn gàng dứt khoát, bụng dạ ngay thẳng.

Diệp Mặc lập tức nói:

- Tôi mới vừa từ Thanh Vi Minh Giang về, tôi phải đi đón em gái tôi, e rằng không thể đi được.

Nói xong Diệp Mặc lại nói với mọi người:

- Mặc Nguyệt Tiên tông của tôi mười mấy năm sau sẽ tổ chức khai phái đại điển, mời các vị đến tham gia. Hôm nay cám ơn các vị đã hộ pháp cho Diệp Mặc, tôi xin cáo biệt từ đây.

Diệp Mặc trong lòng lo lắng cho mấy người Bắc Vi, nói xong, cũng không nói gì thêm, phóng ra Thời Không Toa trong nháy mắt biến mất trên không trung.

- Diệp Mặc huynh đệ không tồi, là một người bạn.

Phùng Độ hòa thượng nhìn bóng hình Diệp Mặc biến mất, giơ ngón tay cái lên khen ngợi một câu.

- Đúng, hắn là một người bạn đáng để kết giao.

Đỗ Nương cũng cảm khái nói một câu, Diệp Mặc là người ngay thẳng, cô cũng đã từng trải nhiều. Có lẽ hắc tửu của mình giúp hắn thăng cấp Tiên đế, nhưng tính cách của người này có ân tất báo, cô rất thích.

Nghe nói Diệp Mặc là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông, hơn mười năm sau sẽ tổ chức khai phái đại điển, một số Tiên nhân luyện thể cũng đã chuẩn bị đến đó rồi. Kết giao với một tông môn có tông sư Tiên đan cửu phẩm, lợi ích trong đó căn bản không thể nào đong đếm được, huống chi tông sư Tiên đan cửu phẩm này, còn là một Tiên đế cao cấp nữa?



Diệp Mặc chỉ cần nửa ngày là có thể từ Băng La Tiên thành đế Thanh Vi Minh Giang, còn bây giờ hắn quay về chỉ cần tốn chưa đến một phần ba thời gian.

Diệp Mặc cũng không vào Băng La Tiên thành, liền nhìn thấy Đường Bắc Vi và Ninh Nga Tiên tử còn cả Úc Kim Hương đang đứng thương lượng cùng một đám người trong đại sảnh của một Tiên tức lầu.

Người ra mặt thương lượng chính là Úc Kim Hương, hơn một năm rồi không gặp, Úc Kim Hương cũng đã là tu vi Tiên vương đỉnh phong rồi, với căn cốt cô vốn dĩ là Tiên đế đỉnh phong, muốn thăng cấp lên Tiên tôn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng người thương lượng cùng với Úc Kim Hương lại là một Tiên tôn trung kỳ, Úc Kim Hương mặc dù lợi hại hơn nhiều so với những Tiên Vương cùng cấp, nhưng tu vi Tiên Vương nếu như muốn khiêu chiến với Tiên tôn, thì cô cũng còn thiếu một chút xíu, không phải mỗi người đều có thể giống như Diệp Mặc, có thể vượt cấp khiêu chiến.

Tu vi càng về sau, sự khác biệt mỗi một cấp bậc lại càng lớn.

- Úc sư tỷ, có chuyện gì vậy?

Người của Diệp Mặc còn chưa đến, đã lên tiếng hỏi.

Đường Bắc Vi ngay lập tức nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức xông đến, mau chóng nắm chặt lấy tay của Diệp Mặc nói:

- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.

Vốn dĩ cô cho rằng Diệp Mặc đi nhiều nhất cũng chỉ vài tháng mà thôi, bây giờ vừa đi đã một năm rồi, thời gian một năm này xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu như không phải Úc Kim Hương có kinh nghiệm, mấy người bọn họ vô cùng cẩn thận, nói không chừng bọn họ sớm đã có chuyện rồi.

- Sư đệ về rồi đấy à?

Úc Kim Hương mau chóng quên đi người đang cùng nói chuyện với cô.

- Sư huynh…

Ninh Nga tiên tử mau chóng cũng bước đến bên cạnh Diệp Mặc.

Diệp Mặc liếc nhìn người vừa rồi nói chuyện với Úc Kim Hương, nhíu mày hỏi:

- Chị Úc, người này là ai? Đến đây làm gì?

- Chắc hẳn anh là tông chủ Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông đúng không? Bổn tiên là quản sự Nạp Minh của phủ Táp Không đại đế, cố ý đến mời Diệp tông chủ. Biết Diệp Mặc không có mặt, cho nên muốn mời mất vị đệ tử của quý tông đến phủ Táp Không đại đế trước.

Vị Tiên tôn này tùy ý ôm quyền nói với Diệp Mặc.

Gã nghe nói qua chuyện của Diệp Mặc, cũng biết Diệp Mặc cũng chưa thực sự là Tiên đế. Bây giờ gã nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, đương nhiên cho rằng Diệp Mặc ẩn giấu tu vi. Trên thực tế, Diệp Mặc bây giờ cũng không ẩn giấu tu vi, chỉ có điều một Tiên tôn như gã căn bản không thể nhìn ra mà thôi. Nhưng gã là người của Táp Không đại đế, bất luận thế nào cũng không thể mất uy phong được.

- Anh nói điêu, chúng tôi nói không đi rồi, anh nói nếu như không đi, vậy thì phải đắc tội rồi.

Đường Bắc Vi trong lòng tức giận, cô không thể bình thản như Úc Kim Hương và Ninh Nga được, lập tức nói những lời của tên Tiên tôn này ra.

Nạp Minh Tiên tôn cũng không phủ nhận, lại lần nữa ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Không sai, là chỉ thị của Táp Không đại đế. Bổn tiên chỉ là một quản sự, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Diệp Mặc sầm mặt lại, chỉ là một Tiên tôn, cũng dám nói bổn tiên tới bổn tiên lui trước mặt mình:

- Anh quay về báo cho Táp Không, nói Diệp Mặc tôi chắc chắn sẽ viếng thăm.

- Không được, bổn tiên nhất định phải đi cùng mọi người…

Nạp Minh Tiên tôn còn chưa nói hết, cũng cảm thấy không gian xung quanh bị xiết chặt, sau đó gã liền nhìn thấy một bàn chân to đá lên mặt của gã, đồng thời giọng nói của Diệp Mặc truyền đến:

- Cút, quay về báo với Táp Không, tôi sẽ đến tính sổ với lão.

- Anh…

Một đá này của Diệp Mặc cũng không nặng, Nạp Minh Tiên tôn bị đá ra khỏi Tiên tức lầu, theo bản năng dùng tay che mặt lại. Nhưng gã nhanh chóng hiểu ra, lập tức chỉ Diệp Mặc vừa kinh vừa sợ. Từ lúc nào người trong phủ Táp Không đại đế, cũng có người dám đối xử như này vậy?

Diệp Mặc bỗng nhiên chằm chằm lạnh lùng nhìn gã nói:

- Nếu như anh còn dám nói thêm một từ, tôi lập tức sẽ chặt cái đầu chó của anh đi đấy.

Sự điên cuồng của Diệp Mặc, Nạp Minh đương nhiên cũng đã nghe nói qua, đây là một tên đến Vị Phong đại đế cũng không sợ, lúc này Diệp Mặc nói ra những lời như này, mặc dù trong lòng gã cực kỳ tức giận, nhưng cũng biết Diệp Mặc tuyệt đối cũng không lừa gã. Đoán chừng thế giới này cũng không có ai khiến hắn sợ hãi nữa, cái này gọi là người không biết sợ, bản thân mình là quản sự trong phủ của tứ đại đế, không cần phải chấp nhặt với loại người như này.

Nạp Minh Tiên tôn oan ức đến một từ cũng không dám phản bác lại, chỉ có thể quay người đi. Gã tin rằng đại đế sẽ làm chủ cho gã, cho dù Diệp Mặc không đến phủ Táp Không đại đế, hắn cũng không thoát được.

Những Tiên nhân trong Tiên tức lầu thấy Diệp Mặc đến người của phủ Táp Không đại đế cũng đá bay, lại càng không có ai dám lên tiếng. Cho dù người này cuối cùng bị Táp Không đại đế giết chết, nhưng bây giờ đắc tội với người này, tuyệt đối cũng không phải chuyện tốt gì.

- Anh…

Đường Bắc Vi định nói chuyện, nhưng Diệp Mặc chặn lại:

- Chúng ta vào phòng rồi nói sau. Bạn đang đọc chuyện tại

Diệp Mặc đoán chừng khoảng thời gian hắn rời đi này, bên em gái cũng có chuyện gì đó trong Băng La Tiên thành rồi.



Theo ba người tự thuật lại, Diệp Mặc mới biết được, nửa năm đầu sau khi hắn rời đi bọn họ vẫn tu luyện trong này, cũng ít khi ra ngoài, cũng không có ai gây phiền phức gì cả.

Nhưng nửa năm trước một hội đấu giá cực lớn của Băng La Tiên thành khiến ba người bại lộ tung tích, hội đấu giá lúc đó cũng không nhỏ. Băng La Tiên thành rất ít khi có nhiều người đến như vậy, sau khi hội đấu giá này được mở, chỗ ở trong Băng La Tiên thành trở nên gay go.

Ba người Úc Kim Hương ở trong một gian phòng, gian phòng lớn thoải mái dễ chịu không nói, Tiên linh khí cũng đầy đủ, thích hợp để tu luyện.

Rất nhiều tông môn và thương hội không tìm được chỗ ở liền nhắm vào căn phòng lớn mà ba người Úc Kim Hương ở, rất nhiều môn phái đều ép quản sự của Tiên tức lâu này khuyên nhủ nói Úc Kim Hương chuyển đi, rồi bồi thường cho thỏa đáng. Nhưng Úc Kim Hương là một Tiên đế đỉnh phong, làm sao có thể tùy tiện vài câu nói là có thể uy hiếp được, cô căn bản không để cho mình bị đẩy lòng vòng.

Cường thế của Úc Kim Hương, cũng khiến những người muốn chiếm chỗ kia thấy khó mà lui, không xảy ra chuyện động thủ.

Nhưng chuyện cũng không kết thúc như vậy, trước một ngày hội đấu giá bắt đầu, Vô Nhai Tôn tông của Thanh Vi thiên đột nhiên có người tìm phòng này, muốn ép Úc Kim Hương chuyển đi. Vì tông môn của bọn họ có một vị khách vô cùng quý đến, vị khách này sẽ tham gia hội đấu giá của Băng La Tiên thành. Nếu là khách quý, đương nhiên phải tìm một phòng cao cấp cho họ ở rồi.

Mấy người Diệp Mặc lúc này đang ở phòng cao cấp của Tiên tức lâu, phòng của bọn họ cũng là phòng cao cấp.

Cường thế của Vô Nhai Tôn tông cũng không thể ép Úc Kim Hương được, bọn họ bằng lòng đền gấp đôi tiên tinh cho Úc Kim Hương, nhưng chút tiên tinh này làm sao có thể khiến Úc Kim Hương để mắt đến được, đừng nói là đền gấp đôi, cho dù là hai mươi lần cô cũng sẽ không thèm, lúc này liền dứt khoát từ chối.

Vị trưởng lão của Vô Nhai Tôn tông lập tức thẹn quá hóa giận, không ngờ lại động thủ với Úc Kim Hương. Vị trưởng lão đó cũng đã là Tiên tôn hậu kỳ rồi, Úc Kim Hương mới là Tiên Vương hậu kỳ, rõ ràng không phải là đối thủ của lão, chỉ có điều khi ra tay, đã khiến Úc Kim Hương bị thương.

Đúng lúc vị Tiên tôn đó muốn tiếp tục đánh trọng thương Úc Kim Hương, thì Đường Bắc Vi đột nhiên nói bọn họ là người của Mặc Nguyệt Tiên tông, nếu như dám ra tay với bọn họ, thì anh trai Diệp Mặc của mình tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho Vô Nhai Tôn tông.

Tên Tiên tôn kia nghe thấy danh tính của Diệp Mặc và Mặc Nguyệt Tiên tông, lập tức liền dừng tay lại, thậm chí còn nói vài lời khách khí, sau đó không tiếp tục đòi phòng thuê nữa. Ngày thứ hai, tông chủ của Vô Nhai Tôn tông đích thân đến nhận lỗi, Úc Kim Hương không gặp bọn họ, chỉ là mượn cớ bế quan.

Sau chuyện này, ba người Đường Bắc Vi liền mơ hồ cảm giác mấy người họ bị theo dõi. Quả nhiên qua một khoảng thời gian, lão tổ Không Anh Tiên đế của Vô Già Âm Hà cũng đến đây. Vô Anh Tiên đế muốn dẫn mấy người Đường Bắc Vi đi, nhưng bị một đại hòa thượng qua đường ra tay chặn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc