Cơ Tích trong lòng cũng lo lắng, cô phát hiện cách mình thông qua truyền thừa Thần nữ Thánh môn, thần thức vẫn không thể liên lạc với Diệp Mặc bên ngoài đước.
Diệp Mặc biết rõ, hắn không thể nào trông cậy vào việc Cơ Tích chỉ đường nữa rồi, hắn dừng lại, dùng công pháp luyện thể của mình, bên ngoài thân thể cố gắng tạo thành một hộ tráo luyện thể. Âm khí tập kích xung quanh bị hộ tráo luyện thể này chặn lại, lập tức liền thoát ra được một chút. Diệp Mặc không chút do dự, phóng ra vài đường thần thức đao, đồng thời trong hộ tráo hình thành thần thức giới áp sát người.
Trong nháy mắt thần thức giới hình thành, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, may mà Thần Niệm Cửu Chuyển của hắn vẫn còn tác dụng.
Sau khi thần thức giới hình thành, nguyên thần của Diệp Mặc không hề trôi nổi, ánh mắt của hắn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy mặt cầu loáng thoáng.
Nguyên thần giữ được rồi, Diệp Mặc mau chóng tăng tốc, nhưng sau đó Diệp Mặc càng đi sâu vào trong cầu Niết Sinh, hắn liền cảm thấy hộ tráo luyện thể của mình càng tốn sức hơn, đồng thời thần thức giới càng thu nhỏ lại, sau đó, nguyên thần của hắn lại càng trở nên phù phiếm hơn.
Diệp Mặc thở dốc, lại dừng lại.
Giọng nói của Cơ Tích lại đúng lúc này truyền đến:
- Giẫm lên âm tuyến, đi dọc theo vách tường...
Chỉ có điều sau khi nói ra tám chữ này, xung quanh lại im bặt, rỏ ràng cho dù chỉ nói ra mấy chữ này, cũng rất tốn sức rồi.
Diệp Mặc nghi ngờ nhìn cầu Niết Sinh mơ hồ trước mặt, quả thực cũng không hiểu cái gì là âm tuyến, nơi này làm gì có vách tường?
Một tiếng răng rắc rất nhỏ truyền đến, Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn biết hộ tráo luyện thể của mình đã rạn nứt, thần thức giới không còn hộ tráo luyện thể nữa, trong nháy mắt cũng tan rã.
Hai sợi dây mảnh chợt léo lên trong tầm mắt sắp mơ hồ của Diệp Mặc, một đường âm khí cực nặng, Diệp Mặc căn bản cũng không kịp nhìn đường còn lại. Trực tiếp nhấc chân đạp lên đường dây cực mảnh âm khí cực nặng kia.
Sau khi Diệp Mặc giơ chân của mình đạp lên đường dây cực mảnh kia, hắn cảm thấy nguyên thần sắp bị âm khí kia thổi bay lại quay về thân thể hắn. Âm khí cực nặng kia dường như cũng thổi qua người hắn, mặc dù nơi mà hắn đang đứng cũng có, nhưng cũng mỏng đi nhiều.
Diệp Mặc thầm thở phào, trong lòng thầm kêu lợi hại. Cầu Niết Sinh này quả thực có chút cổ quái, tu vi của hắn mặc dù là Tố đạo, nhưng Diệp Mặc trong lòng biết rõ, cho dù chống lại Hóa đạo, hắn cũng chưa chắc có thể thua thiệt, cho dù tu vi như vậy, trên cầu Niết Sinh này, cũng không có sức đánh trả lại.
Cũng may Cơ Tích kịp thời truyền ra một câu, hắn tạm thời cũng đã hiểu cái gì là đạp lên âm tuyến. Nhưng đi sát vách tưòng kia Diệp Mặc vẫn không hiểu, chỉ có thể cẩn thận đi dọc theo âm tuyến tiến về phía trước.
Chỉ có điều hắn không thi triển công pháp thần thức hình thành thần thức giới, trên âm tuyến này vẫn có âm khí cực nặng thổi qua. Thần thức giới của hắn bị phá một lần rồi, đối với hắn mà nói tổn thương quá lớn. May mà hắn còn là Tiên nhân luyện thể, có thân thể cường hãn chống đỡ, cộng thêm sự lợi hại của công pháp Tam sinh quyết, khiến hắn miễn cưỡng có thể bảo vệ được nguyên thần của mình, có thể đi qua nhờ âm tuyến này.
Âm tuyến vốn dĩ rất mảnh, nhưng Diệp Mặc đi càng xa, thì âm tuyến trước mặt hắn lại càng rộng. Cuối cùng không ngờ lại gây cho Diệp Mặc một cảm giác, âm tuyến này còn rộng hơn cả mặt cầu nữa.
Diệp Mặc không dám tiếp tục đi nữa, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục đi như này, một lát sau nói không chừng sẽ rơi xuống sông Niết Sinh mất.
Cũng may vị trí mà hắn đang đứng, âm khí vẫn là yếu nhất. Mặc dù nguyên thần của hắn còn có thể cảm nhận được tiếng kêu gọi cường đại của sông Niết Sinh, nhưng cũng không khiến nguyên thần của hắn rời khỏi thân thể.
Diệp Mặc lại lần nữa cố gắng thi triển thần thức giới của mình. Trên một mặt của sợi dây âm khí rộng lớn trước mặt có thể nhìn thấy một bức tường dài loang lổ rõ ràng đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trên đỉnh của bức tường dài loang lổ này, có một mép tường nhô ra. Mép tường dài hẹp, tang thương viễn cổ, dường như thông đến nơi chân trời xa xọi vậy. Chẳng lẽ đây chính là đi qua mép tường sao? Vì có kinh nghiệm lúc trước đi trên âm tuyến, Diệp Mặc không chút do dự giẫn chân lên mép tường đó.
Khi chân của Diệp Mặc vừa hạ xuống mép tường, ngay lập tức đường âm tuyến lúc trước bỗng nhiên biến mất. Dưới chân hắn chỉ có một mép tường cổ xưa dài vô tận, hai bên mép tường âm khí quấy nhiễu không thôi, còn Diệp Mặc đứng trên mép tường đó lại lần nữa định thần lại.
Một lúc sau, Diệp Mặc không thể không dừng lại lần nữa, mép tường cũng đã biến mất, lúc này xung quanh hắn chỉ có tiếng gào thét âm khí vô tận. Nguyên thần và thần hồn của hắn lần thứ ba lại phiêu đãng ngoài thân, dường như muốn cùng với tiếng kêu gọi phía xa nhảy khỏi cầu Niết Sinh, đồng thời cũng thúc giục hắn nhảy xuống sông Niết Sinh.
Diệp Mặc cố gắng bình tĩnh lại, hắn biết cầu Niết Sinh chỉ có thể tiến không thể lùi, những nơi đi qua trên cầu Niết Sinh, sẽ biến mất, hắn lùi về sau chỉ là rơi xuống sông Niết Sinh mà thôi. Đồng thời hắn cũng biết mình tuyệt đối không thể nào ở lại đây lâu được, nếu không hắn sẽ không chịu nổi tiếng kêu gọi này, mà cùng tiếng kêu gọi nhảy xuống sông Niết Sinh mất.
- Có thể đi đến nơi này, anh cũng cừ lắm. Chắc cũng qua âm tuyến mà đi đến đây, trong này cũng không còn đường nữa rồi, ở lại đây cùng bổn đế đi.
Một giọng nói già nua không thể nào hình dung nổi xuất hiện bên tai Diệp Mặc, Diệp Mặc giật mình, lúc này mới phát hiện trước mặt mép tường biến mất lại đột nhiên xuất hiện một bộ xương khô.
Bộ xương khô này cực kỳ nhỏ gầy, ngồi trong một góc của mép tường mơ hồ này, giọng nói đó chính là từ bộ xương kia phát ra.
Diệp Mặc căn bản không cần hỏi, cũng có thể đoán được, bộ xương khô này chính là Thánh đế lúc trước qua cầu. Thánh đế này chắc chắn sau khi bước đến đây rồi, cũng không thể đi tiếp được nữa, nên mới ngồi ở đây, trơ mắt nhìn mình dần biến thành đống xương khô, không có cách nào. Nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn vô cùng khâm phục, trên cầu Niết Sinh, thành một bộ xương khô rồi, nguyên thần vẫn còn, cũng không phải dễ tồn tại.
- Tôi quả thực là giẫm...
Diệp Mặc chỉ nói ra vài tử, đột nhiên im bặt, hắn không ngờ phát hiện giọng nói của mình không truyền ra ngoài được. Hoàn toàn không giống như bộ xương trước mặt này, có thể nói chuyện.
- Ha ha, anh chỉ là Tố đạo Thánh đế, cũng dám nói chuyện trên cầu Niết Sinh này sao? Nếu như không phải anh men theo mép tường, thì anh sớm đã bị rơi xuống sông Niết Sinh rồi, làm gì còn có cơ hội nhìn thấy bổn đế nữa. Tiểu tử, anh dừng ở đây không được bao lâu, trước khi anh chết tìm một chỗ ngồi xuống, cùng bổn đế nói chuyện một chút, bổn đế có lẽ cũng mấy vạn năm rồi không có ai nói chuyện cùng.
Bộ xương khô đó có chút hả hê nói.
Một đường sát cơ ác liệt xen lẫn trong âm khí đột nhiên xâm lấn tới, Diệp Mặc trong nháy mắt hiểu ra đây là chuyện gì, bộ xương khô này không ngờ thừa dịp rảnh rỗi nói chuyện với mình đã đột nhiên đánh lén mình.
Mặc dù đối phương là một bộ xương khô, nhưng Diệp Mặc cũng không có cách nào, đối phương có thể ra tay trên cầu Niết Sinh, Diệp Mặc đến đánh trả cũng không thể, may mà hắn còn cảm nhận được sát khí ác liệt của đối phương.
Lúc này Diệp Mặc cũng không thể không rời khỏi mép cầu, mau chóng tránh ra, vòng quanh bộ xương khô này vọt đến. Còn bộ xương khô này tại sao lại ra tay với hắn, thì hắn chẳng thèm nghĩ nữa. Đến bản thân mình còn khó bảo toàn được, nghĩ đến những chuyện khác cũng vô dụng.
Diệp Mặc trong nháy mắt rời khỏi mép tường, đường sát cơ đánh lén kia cũng không cảm giác được nữa. Nhưng âm khí vô tận lại đánh úp lại, hồn phách Diệp Mặc cũng bắt đầu lay động, nguyên thần của hắn lại càng lung lay sắp đổ.
Bây giờ cái gì Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến nữa, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần của mình, đồng thời chuẩn bị thiêu đốt tuổi thọ của mình.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần của mình, hộ tráo luyện thể của hắn lại lần nữa xuất hiện. Cùng lúc đó, thần thức giới của hắn thi triển ra, đây là hắn đang đứng trên cầu Niết Sinh, lần thứ ba thi triển thần thức giới.
Khi Diệp Mặc thi triển thần thức giới, Diệp Mặc nhìn rất rõ tình hình trước mặt, lập tức toàn thân toát mồ hôi. Lúc này hắn đang đứng mép ngoài cùng của cầu Niết Sinh, chỉ cần thêm một bước nữa, thì hắn sẽ rơi xuống sông Niết Sinh. Bạn đang đọc chuyện tại
Diệp Mặc mau chóng lùi về, cảm nhận được âm khí vô tận đáng sợ cào qua thân thể, còn cả những tiếng hô hoán ăn sâu thần hồn dưới sông Niết Sinh, Diệp Mặc biết hộ tráo luyện thể và thần thức giới của hắn chỉ có thể kiên trì thêm mười giây nữa mà thôi.
Chỉ cần trước khi thần thức giới của hắn bị phá vỡ, hắn còn chưa qua cầu Niết Sinh, hắn chắc chắn sẽ giống như người khác nhảy xuống cầu Niết Sinh.
Diệp Mặc điên cuồng xông về phía trước, tốc độ của hắn cũng đã đạt đến lớn nhất, cùng với tốc độ tăng nhanh của hắn, hộ tráo luyện thể bên ngoài người hắn cũng vang lên những tiếng ken két, tốc độ tiêu tán cũng nhanh hơn.
Răng rắc...
Khi Diệp Mặc lại lần nữa nghe thấy những tiếng rất nhỏ này, trong lòng hắn hoàn toàn tuyệt vọng, bây giờ hắn tương đương với nỏ mạnh hết đà rồi, cho dù có thiêu đốt tuổi thọ, cũng không thể nào đi được bao xa. Hắn cuối cùng vẫn không thể qua được cầu Niết Sinh.
Bỗng nhiên một màu xanh ảm đạm xuất hiện trong tầm mắt Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng sung sướng, chẳng lẽ mình đã đến bên kia cầu Niết Sinh rồi sao?
Ào...
Lại một trận âm khí cuốn đến, Diệp Mặc nhìn nơi phát ra màu xanh ảm đạm trong gang tấc kia, thầm than: Gần trong gang tấc, nhưng lại xa không thể với đến được.
Hắn nhìn Đài sen chín cánh trong tay mình, không chút do dự, liền ném Đài sen về phía có màu xanh ảm đạm kia. Còn Cơ Tích sống hay chết, chỉ còn có thể trông chờ vào vận mệnh của cô ấy mà thôi, hắn cũng đã không quản được nhiều nữa rồi. Còn chuyện hồ lô chưa lấy được, Diệp Mặc cũng khôngn để ý nữa. Cái mạng nhỏ của hắn không còn, làm gì còn để ý đến một pháp bảo nữa?
Âm khí càng lúc càng nặng hơn, Diệp Mặc không dám đi lại, hắn chỉ cần bước một bước, nguyên thần liền bị âm khí này mang đi. Diệp Mặc muốn thiêu đốt tuổi thọ, nhưng nguyên thần của hắn cũng đã trôi ra khỏi thân thể của hắn rồi, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục thiêu đốt nguyên thần được. Còn Thế Giới Trang Vàng, hắn đến chạm vào nói cũng không chạm nổi, càng đứng nói gì là đi vào trong đó.
Khi Diệp Mặc chuẩn bị phó mặc cho số mệnh, thì một khe nứt cực nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Mặc. Mặc dù mơ hồ, Diệp Mặc cũng không nhìn rõ đó có phải khe hở hay không, nhưng lúc này Diệp Mặc làm gì còn nghĩ gì khác? Hắn dường như không chút do dự, liền hợp tu vi toàn thân lại, xông vào trong khe hở đó.
Bất luận khe hở này có phải là khe nứt không gian hay không, đối với Diệp Mặc mà nói cũng tốt hơn là rơi xuống sông Niết Sinh nhiều. Rơi xuống sông Niết Sinh, hắn là thập tử nhất sinh, còn tiến vào khe nứt này rồi, hắn nói không chừng có thể chạy vào trong khe nứt hư không. Chỉ cần vào được khe nứt hư không rồi, nói không chừng hắn còn có thể trốn trong Thế Giới Trang Vàng.
Khe nứt kia Diệp Mặc sau khi chui vào, bị âm khí cuốn một cái, trong nháy mắt biến mất. Còn cầu Niết Sinh thì vẫn giống như lúc trước, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.