Kiếp Biến đỉnh phong rồi, cũng không cần phải tu luyện nữa, nhưng Diệp Mặc cũng không cất trận bàn thời gian đi, hắn vẫn còn muốn luyện chế đan dược.
Đan dược khác cũng không nói làm gì, chủ yếu là Chân Linh đan và Chân La đan là hắn cần luyện chế.
Hai loại đan dược này cũng đều là đan dược để thăng cấp lên Hóa Chân, Diệp Mặc sớm cũng đã có cách phòng bị trước rồi, luyện chế được hai lò Chân Linh đan, một lò đan dược hắn thậm chí luyện chế ra được năm viên Chân Linh đan hạng nhất, một lò Chân La đan, Diệp Mặc luyện chế được ba viên thượng đẳng, ba viên đan dược hạng nhất.
Đến Chân La đan Diệp Mặc cũng có thể luyện chế ra hạng nhất được, điều này chứng tỏ hắn cũng đã là đan vương thiên cấp cửu phẩm thực sự rồi.
Sau khi thu hồi trận bàn thời gian rồi rời khỏi thế giới trang vàng, Diệp Mặc lại xuất hiện trên bãi cát vô cùng vô tận này, lần này hắn cũng không muốn rời đi, hắn trực tiếp ở trong này độ kiếp, độ lôi kiếp Hóa Chân.
Đối với tu sĩ của Tu Chân giới mà nói, không lên được Hóa Chân, thì cuối cùng cũng chỉ là con kiến hôi. Dưới tu sĩ Hóa Chân, những tu sĩ khác cũng chỉ là con kiến hôi. Diệp Mặc sở dĩ có thể đối kháng với Hóa Chân, đó là vì Tam Sinh quyết của hắn quá nghịch thiên rồi, hoặc là nói hắn vẫn chưa gặp được tu sĩ Hóa Chân lợi hại thực sự.
Lần này Diệp Mặc cũng không vứt nhiều linh thạch như ngày trước, sau đó hắn bố trí một Tụ Linh trận. Hắn trực tiếp lấy một đoạn linh thạch ra, dùng đoạn linh thạch cực phẩm này độ kiếp, cũng chỉ có Diệp Mặc mới có thể làm được.
Diệp Mặc cũng không dám đặt linh mạch cực phẩm vào chỗ độ kiếp, mà lại đặt ra bên ngoài, sau đó bố trí một Tụ Linh trận.
Hắn khẳng định lôi kiếp Hóa Chân của mình cũng hung hãn chưa từng thấy, nếu linh mạch cực phẩm đặt quá gần, thì lôi kiếp cũng có thể đánh cho linh mạch này tan tành. Linh mạch cực phẩm bị lôi kiếp đánh cho tan tành rồi, cũng không phải là không thể dùng được, nhưng hiệu quả lại giảm đi nhiều.
Sau khi bố trí xong Tụ Linh trận, Diệp Mặc nuốt một viên Chân La đan, Tam sinh quyết bắt đầu toàn lực vận chuyển. Bắt đầu đánh sâu và bình cảnh Hóa Chân.
Sau khi Tam Sinh quyết vận chuyển rồi, thì linh khí của linh mạch cực phẩm điên cuồng tuôn về hướng Diệp Mặc, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu của Diệp Mặc hình thành một lốc xoáy linh khí cực lớn.
Dưới sự xung kích của Chân La đan, Diệp Mặc mới phát hiện ra chân nguyên mà mình đạt tới Kiếp Biến đỉnh phong cũng không ngừng tăng cao, kinh mạch cũng được mở rộng.
Còn trong khi Diệp Mặc càng lúc càng hấp thụ được nhiều linh khí, thì lốc xoáy kết tụ trên đỉnh đầu của hắn càng lúc càng lớn, tám cái lốc xoáy linh khí giống như mây đen trên đầu Diệp Mặc khiến toàn bộ không trung trên đầu Diệp Mặc dường như cũng ngưng tụ hết lại.
Một tiếng nổ ầm vang lên, bầu trời đột nhiên trở nên âm trầm. Còn Diệp Mặc cũng biết, đây căn bản không phải là kiếp lôi của hắn, mà là vì trời muốn đổ mưa.
Hắn không ngờ lại độ kiếp Hóa Chân trong trời mưa, đây là điều khiến Diệp Mặc không ngờ tới.
Tu sĩ độ kiếp vì muốn giảm đi uy lực lôi kiếp của mình, trên cơ bản sẽ không chọn trời mưa, vì lôi kiếp trong thời tiết như này sẽ khiến cho lôi kiếp lại càng nhiều và càng mạnh hơn.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có chút sợ hãi nào. Đối với hắn mà nói uy lực của lôi kiếp càng lớn càng tốt. Lúc này gặp phải trời mưa, hắn căn bản cũng không nghĩ tới việc trú mưa đã, thậm chí còn đang nghĩ, ngày trước sao lại không nghĩ tới chuyện độ kiếp dưới trời mưa cơ chứ.
Những tiếng sấm sét không ngừng vang lên, bầu trời lại càng trở nên âm u. Diệp Mặc thì lại điên cuồng hấp thụ linh khí, muốn dẫn động lôi kiếp xuống.
Đùng đùng…
Hạt mưa lớn như hạt đỗ tương rơi xuống, hơn nữa lại càng lúc càng mưa to, cuối cùng không ngờ hình thành lên một màn mưa dày đặc, nhưng lôi kiếp của Diệp Mặc vẫn chưa giáng xuống.
Diệp Mặc trong lòng cũng rất nghi ngờ, trước khi hắn độ kiếp cũng chỉ mấy canh giờ hoặc mấy tuần hương là có thể dẫn động được lôi kiếp rồi. Nhưng lần này không ngờ đã một ngày rồi, ngoại trừ những tiếng sét của trời mưa bàng bạc kia, không ngờ cũng không dẫn được lôi kiếp nào. Diệp Mặc mặc dù trong lòng không hiểu có chuyện gì, nhưng cũng không vội chút nào.
Hắn hàng năm đều tu luyện bên Khổ Trúc, tâm trí vô cùng kiên định, cho dù lần này lôi kiếp dẫn xuống tương đối trễ, nhưng hắn cũng không để ý chút nào.
Nhưng sáu ngày trôi qua, Diệp Mặc lại cảm thấy khi mình vẫn còn không ngừng hấp thụ linh khí chuyển hóa chân nguyên, thì lại có chút kỳ quái, hắn lại nuốt thêm viên Chân La đan nữa. Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, có lẽ viên Chân La đan đầu tiên của hắn không có tác dụng.
Sau khi viên Chân La đan thứ hai được Diệp Mặc nuốt vào, linh lực chân nguyên càng khổng lồ lại dâng lên từ đan điền của hắn, trong nháy mắt liền sung kích toàn bộ kinh mạch của hắn, cái cảm giác cực nóng và gò bó trói chân nguyên hắn lại, khiến hắn có cảm giác lập tức xông phá khỏi sự trói buộc đó. Hắn biết một khi xông phá khỏi sự ngăn cách này, thì sẽ thu hút cảm ứng của trời đất.
Hẳn là dẫn động được lôi kiếp rồi, Diệp Mặc trong lòng vui mừng, lại càng không có chút do dự điên cuồng vận chuyển Tam Sinh quyết.
Nhưng khiến cho Diệp Mặc thất vọng chính là, khi viên Chân La đan này đang phá tan vài đường kinh mạch của hắn, sau đó lại muốn xông ra chân linh ứng cảm thiên kiếp, thì lại lần nữa tiêu tán không còn. Vừa nãy vì hấp thụ điên cuồng linh khí của Chân La đan, lại lần nữa dừng lại. Còn linh lực chân nguyên của hắn đang thuộc vào mấy chân nguyên kinh huyệt như thần đình, bách hội, thông thiên, thượng tinh thì lại bị ngăn lại, thậm chí ngăn cản cái cảm giác cảm ứng đó quay lại.
Chuyện gì vậy? Hai viên Chân La đan không có chút tác dụng nào, Diệp Mặc bắt đầu trở nên lo lắng, hắn đã cảm thấy mình có chút không thoải mái rồi. Chân La đan mặc dù hắn vẫn còn, nhưng chỉ còn bốn viên thôi. Nghĩ tới đây Diệp Mặc lấy ra một viên Chân Linh đan nuốt xuống, Chân Linh đan vừa vào cơ thể, thì cũng giống như Chân La đan, kích phát một linh lực cuồn cuộn. Nhưng linh lực đó lại không tinh khiết như Chân La đan mà thôi, luồng linh lực đó cũng giống như luồng linh lực lúc trước, nhưng chỉ xông vào tận cuối kinh mạch, liền thiếu một chút gì đó không thể nối liền với lôi kiếp được.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn nghĩ đến lần trước hắn độ kiếp Ngưng Thể, mặc dù để cho hắn thăng cấp lên Ngưng Thể rồi, kết quả hắn độ kiếp cũng không được thoải mái. Lôi kiếp của hắn giống như độ được một nửa, thì lại dừng lại. Chẳng lẽ lần này cũng vậy, thậm chí đến lôi kiếp cũng không dẫn được?
Lôi kiếp không giáng xuống, còn trận mưa kia thì càng lúc lại càng hung mãnh, trận mưa này trút xuống đến sáu ngày vẫn không yếu đi chút nào, ngược lại lại càng hung mãnh hơn. Nhưng bất luận bao nhiêu nước mưa rơi xuống Sa Hà, cũng giống như rơi vào một cốc nước vậy, trong nháy mắt liền biến mất.
Diệp Mặc cũng không bỏ qua, hắn lại lần nữa nuốt một viên Chân Linh đan, hắn tổng cộng có mười hai viên Chân Linh đan, còn có sáu viên Chân La đan nữa, hắn cũng không tin mười sáu viên đan dược này nuốt xuống rồi, thì không dẫn động được một lôi kiếp.
Mà lúc này chẳng những trận mưa kia càng lúc càng lớn, cuối cùng còn nổi lên gió lốc, gió lốc cuồn cuộn trong Sa Hà cũng đã cuốn hết cát đá lên từng lớp như sóng biển, từng lớp từng lớp uốn lượn xung quanh Diệp Mặc.
Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích nuốt viên Chân Linh đan thứ năm, sau đó là viên Chân Linh đan thứ sáu, viên thứ bảy. Khi Diệp Mặc nuốt viên Chân Linh đan thứ tám, thì hắn bỗng hiên cảm thấy tất cả kinh mạch trên người mình từng trận mát mẻ.
Sự không thông suốt giữa cơ thể mình và trời đất bỗng nhiên vỡ vát, một cảm giác cường hãn và sảng khoái truyền đến, Diệp Mặc trong lòng chấn động, hắn biết khi hắn nuốt viên Chân Linh đan thứ tám, lôi kiếp cũng đã đến rồi.
Trận mưa kia liên tục mấy ngày cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại lại rơi xuống những cục mưa đá to gần bằng nắm tay. Diệp Mặc cảm thấy không gian xung quanh mình trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, hắn nhớ tới cấm địa Băng Thần, cái cảm giác lạnh thấu xương này giống y hệt như ở cấm địa Băng Thần, hơn nữa mưa đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, khí lạnh xung quanh hắn lại càng lúc càng thấu xương.
Thời tiết như này không ngờ lại có mưa đá, hơn nữa mưa đá rơi xuống cũng không tính, xung quanh mưa đá còn kèm theo vô số bông tuyết. Những bông tuyết bay lượn, cùng với tiếng rầm rầm hỗn loạn, rõ ràng lộ ra vẻ không phối hợp với nhau.
Đây chính là sét đánh mùa ĐSo? Diệp Mặc lúc này cũng biết, bất luận là mưa lớn, hay là gió lốc, hay là mưa đá hoặc là bông tuyết bay lượn là có liên quan đến lôi kiếp Hóa Chân của hắn.
Đến Diệp Mặc cũng rất muốn biết, lôi kiếp mà hắn cần phải độ rốt cục kinh khủng đến mức nào.
Lúc này trên bầu trời của Sa Hà nơi mà Diệp Mặc độ kiếp cũng hoàn toàn đen kịt lại, bầu trời dường như bị đổ một lớp mực đen lên vậy, vô cùng âm u.
Răng rắc…
Giống như sấm sét trong trận mưa lớn lúc trước, một đường sét nhanh như cắt xoẹt qua trên bầu trời Sa Hà. Dường như cùng lúc với tia sét này xoẹt qua, thì một tiếng nổ vang lên.
Diệp Mặc cực kỳ im lặng, lúc trước hắn độ kiếp chưa bao giờ gặp phải sấm sét nào, bây giờ lôi kiếp lần này còn hình thành lên như sét trong mưa vậy, còn truyền tia chớp tới trước nữa.
Căn cứ theo những gì Diệp Mặc nghĩ, lôi kiếp lần này ít nhất cũng có ba mươi sau đường.
Nhưng sau khi lôi kiếp giáng xuống, Diệp Mặc căn bản cũng biết được hắn hoàn toàn đoán nhầm rồi, đây chỉ là một đường kiếp lôi. Không sai, chỉ có một đường.
Chỉ có một đường kiếp lôi, Diệp Mặc sắc mặt lại tái nhợt, hắn hoàn toàn không còn cái kiểu thong dong đối phó với mười mấy tia sét như lúc trước nữa. Đây đúng là một đường kiếp lôi, một đường kiếp lôi to như thùng nước vậy, mang theo một màu xanh nhạt, từ trên trời trong nháy mắt giáng xuống. Đường kiếp lôi này còn chưa giáng xuống, đã khiến hắn có một cảm giác uy hiếp đến tính mạng.
Không sai, chính là có uy hiếp tới cái mạng nhỏ của hắn. Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, đối với cảm giác sống chết này cũng tuyệt đối vô cùng mẫn cảm. Hắn chắc rằng, tia sét của kiếp lôi này chỉ cần giáng xuống người hắn, hắn lập tức sẽ bị đánh chết.
Diệp Mặc căn bản cũng không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lập tức phóng ra hai tấm chắn bảo về chân khí hạ phẩm, đồng thời phóng ra đại đỉnh tám cực. Ngay sau đó, chân nguyên của hắn vận chuyển, lôi kiếm đã được toàn lực phóng ra.
Ầm, ken két…
Hai hộ giáp chân khí hạ phẩm giống như trang giấy mỏng vậy, bị xé rách tan tành bởi đường kiếp lôi kia, đến tro tàn cũng không còn. Mà kiếp lôi to bằng cái thùng nước này thì vẫn mang theo sát cơ nồng đậm không có chút chậm trễ nào tấn công tới, không có chút thương hại nào.
Diệp Mặc trong lòng thầm chửi rủa, đồng thời lôi kiếm của hắn cũng hoàn toàn được phóng ra.
Rầm, rầm, rầm…
Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ra mấy chục tia sét, những tia sét này cũng lớn dần bằng cái thùng nước rồi, nhưng đối diện với kiếp lôi màu xanh nhạt kinh khủng này, cũng không có chút tác dụng nào, chỉ chiếu sáng được một chốc lát, thì mấy tia sét của Diệp Mặc bị kiếp lôi này tách ra.
May mà hai đường công kích này sau khi đi qua Diệp Mặc, thì sát cơ và mức độ hung hãn của kiếp lôi kia cũng không còn kinh khủng như vậy nữa rồi. Nhưng cho dù là như vậy, thì uy thế cũng vô cùng kinh người.
Ầm…
Lại là một tiếng nổ vang nữa, những tia sét còn lại thì hoàn toàn đánh trúng vào đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc. Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc lập tức phát ra những âm thanh ong ong chấn động, đánh bay ra xa mấy nghìn mét.
Mà lúc này kiếp lôi vẫn chưa có dấu hiệu triệt tiêu, nhưng đường kiếp lôi màu xanh nhạt còn lại hoàn toàn đánh trúng vào người Diệp Mặc, không sai lệch chút nào.