Vì Lạc Nguyệt không giống những nơi bình thường, ai biết được bọn họ có bất ngờ ném đạn đạo xuống hay không? Cho dù bị ném bom, chẳng lẽ họ tuyên chiến với Lạc Nguyệt ư? Nếu là nước khác thì sẽ có hội Liên Hợp quốc ngăn cản, nhưng là Lạc Nguyệt, ngăn cản hai lần rồi đều bị chặn lại.
Mà Liên Hợp quốc dưới sự can thiệp của một số quốc gia, liên tiếp hai lần vô duyên vô cớ phát động xâm chiếm Lạc Nguyệt nên lời của họ đối với Lạc Nguyệt chẳng khác nào đánh rắm.
Trong lúc này, rất nhiều quốc gia một bên thì đánh rắm ở hội Liên Hợp quốc, một bên thì bắt đầu tiếp cận Lạc Nguyệt, hi vọng song phương có thể thông cảm cho nhau.
Điều khiến những quốc gia này không ngờ tới chính là Lạc Nguyệt lại rất dễ nói chuyện, chỉ cần ba mười tỷ Lạc nguyên đền bù chiến tranh là được. Ba mươi tỷ Lạc nguyên tuy là con số lớn nhưng người dân Lạc Nguyệt có thể cho vào quốc khố hoặc là cho vay. Hơn nữa đối với một quốc gia mà nói, ba mươi tỷ Lạc nguyên có thể bỏ ra được, chỉ là tiêu chút tiền mà thôi.
Một khi có quốc gia đi đầu bỏ ra số tiền này, vậy thì các quốc gia còn lại cũng cho rằng chút tiền này chẳng đáng là gì, tránh để quốc gia điên như Lạc Nguyệt thù oán. Nhỡ tên lửa nào rơi xuống đất nước của bọn họ, vậy thì tổn thất sẽ không chỉ dừng lại ở con số ba mươi tỷ. Cuối cùng dù cả thế giới có liên kết lại tiêu diệt Lạc Nguyệt thì sao? Tổn thất mãi mãi là tổn thất thôi.
Cho nên ngoài Mỹ ra, gần ba mươi quốc gia còn lại tham gia vào liên quân lần thứ hai gần như đồng ý với kế hoạch đền bù của Lạc Nguyệt.
Hội Liên Hợp quốc không ngờ, khi hội nghị của bọn họ vẫn đang đánh rắm, di chứng còn lại sau chiến tranh Lạc Nguyệt đã được triển khai hơn phân nửa. Tuy biết có nhiều quốc gia đang lẳng lặng giao hảo với Lạc Nguyệt, nhưng hội Liên Hợp quốc cũng mong rằng sự việc này giải quyết càng sớm càng tốt.
Xem ra Lạc Nguyệt đã hành động. Thực sự không phải là điên cuồng muốn đại chiến thế giới lần thứ ba nổ ra, mà bọn họ chỉ đòi tiền mà thôi. Về phần Mỹ, tất cả mọi người đều biết, ba mươi tỷ Lạc nguyên là tuyệt đối không có khả năng
Turner trở thành bi kịch khác sau Kenlao, tuy không bị nhân dân lật đổ nhưng với hai lần chiến tranh thất bại của liên quân, ông không thể không nhận lỗi từ chức.
Một lần nữa Mỹ bạo phát diễu hành quy mô lớn, thậm chí còn xảy ra đánh đập, đốt cháy, cướp bóc. Một vài người phản đối Mỹ phát động chiến tranh liên quân xâm lược Lạc Nguyệt, còn một số người thì yêu cầu tiếp tục cuộc xâm lược lần ba, yêu cầu các nước trên toàn thế giới phát động chiến tranh đối với Lạc Nguyệt, ủng hộ Mỹ. Tiếc rằng đây chỉ là suy nghĩ một chiều.
Cuộc đàm phán với Lạc Nguyệt diễn ra tại Mỹ dưới sự chủ trì của tân tổng thống Darchy được tổ chức, Darchy dường như cũng không muốn tiếp tục giằng co chuyện này. Ông mới lên nhậm chức, cần phải nhanh chóng khôi phục nền kinh tế và sự ổn định của Mỹ.
Cuối cùng hai bên đi đến thống nhất, Mỹ sẽ bồi thường tổn thất chiến tranh cho Lạc Nguyệt là hai trăm tỷ Lạc nguyên, năm mươi tỷ Lạc nguyên cho tổn thất tinh thần dân chúngvà thêm một trăm tỉ Lạc nguyên để chuộc ba trămsáu mươi ngàn binh sĩ Mỹ bị bắt giữ. Cuối cùng tổng tổn thất kinh tế mà Mỹ phải bồi thường cho Lạc Nguyệt là ba trăm năm mươi tỷ Lạc tệ.
Số tiền đền bù nhiều như thế, dù đền bù theo từng giai đoạn và kinh tế Mỹ có mạnh đến đâu cũng lâm vào khủng hoảng, huống hồ tổn thất của Mỹ trong chiến tranh lần này không chỉ là những tổn thất bề ngoài. Hạm đội trên Thái Bình Dương của bọn họ dường như đã bị tê liệt hoàn toàn, thiệt hại của lực lượng không quân và hải quân vẫn chưa lường hết được.
Có lẽ cần một thời gian mới có thể dần dần phục hồi, dù là mười năm, hai mươi năm. Nhưng Thái Bình Dương là nơi có thực lực lớn. Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ đã bị hủy hoại đến tám mươi phần trăm trong chiến tranh Lạc Nguyệt. Tiếp theo đây, không chỉ Pháp, Anh, thậm chí Nhật cũng bắt đầu dần dần đưa hạm đội ra Thái Bình Dương, có lẽ đây mới chính là tổn thất lớn nhất của Mỹ.
Vì Lạc Nguyệt hùng mạnh, hơn nữa Lạc Nguyệt lại ở phía trên các quốc gia Đông Nam Á nên khi Lạc Nguyệt đề xuất mượn eo biển Malacca giúp việc cho liên quân, liên minh Đông Nam Á không còn sự lựa chọn nào khác. Lạc Nguyệt bắt đầu đóng quân ở Malacca, đồng thời cùng với các quốc gia Đông Nam Á tiếp quản con đường thủy trọng yếu này.
…
Ân Khuynh Nhan không hề cảm thấy Diệp Mặc luyện khí nhàm chán. Thậm chí cô còn ngây cả người, không biết Diệp Mặc lấy được ở đâu ra một thanh bảo kiếm to như thế, cũng không biết Diệp Mặc lấy ở đâu ra tảng đá nhiều màu sắc như vậy.
Nếu nói những điều này chỉ làm Ân Khuynh Nhan ngạc nhiên và không hiểu, thì khi Diệp Mặc đột nhiên đánh ra lửa và thanh bảo kiếm kia có thể lơ lửng, biến hóa trước mặt Diệp Mặc càng khiến cô sững sờ.
Thứ cô tu luyện là cổ võ, nhưng bây giờ những gì Diệp Mặc làm được đã vượt ra ngoài phạm vi cổ võ. Điều này khiến cô nghi ngờ rốt cuộc Diệp Mặc đã gặp chuyện gì.
Vì nguyên nhân nâng cao tu vi cộng thêm đá Ngũ hành, Diệp Mặc kiên quyết luyện phi kiếm cao cấp đã bị tổn thương thành pháp khí phi kiếm thượng phẩm cấp cao nhất. Tuy vẫn chưa được là kiếm tốt nhất nhưng đây không phải do nguyên liệu, mà là Diệp Mặc vốn là người luyện khí, và tu vi vủa hắn vẫn hơi thấp một tí.
Phi kiếm phát ra âm thanh sắc bén trong thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc hài lòng đứng dậy, tuy đã dùng một ít đá Ngũ hành, nhưng hắn vô cùng thích phi kiếm.
-Cậu…
Ân Khuynh Nhan vừa nói một chữ "cậu", Diệp Mặc đã giơ tay kéo cô về sau mình.
Ân Khuynh Nhan giật mình, lúc này mới cảm thất khát và đói, cô thậm chí không biết mình đã xem Diệp Mặc luyện bao lâu rồi.
Trong phòng đã tối, Diệp Mặc nói:
-Các người là ai?
Nghe Diệp Mặc hỏi, Ân Khuynh Nhan mới nhìn thấy hai người bất ngờ xuất hiện trong phòng. Nếu Diệp Mặc không lên tiếng, chắc cô cũng không có cảm giác gì. Bởi vì hai người họ đứng ở dưới cửa sổ giống như hai cái bóng.
-Chúng tôi là ai, không đến lượt anh hỏi. Tôi chỉ hỏi một câu, ba viên đá ở trong tay Mạnh Khuê có phải do anh lấy?
Người đàn ông cao gầy đứng bên trái cửa sổ bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như người chết vậy.
Ân Khuynh Nhan theo bản năng nắm chặt lấy áo của Diệp Mặc, thậm chí trong lòng cô bắt đầu lo lắng, cô đã là tu vi Hoàng cấp trung kỳ, không ngờ không biết hai người kia đến từ lúc nào, khó trách Diệp Mặc nói tu vi của cô quá thấp.
Nếu không phải Diệp Mặc ở đây, giọng nói lạnh lùng kia cũng đã quá đủ để cô chịu được.
Thần thức của Diệp Mặc quét qua hai người này, một người là người Đông Á, còn người kia là người da trắng, trong đó có một người dị năng. Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Mặc tiếp xúc với người dị năng, hơn nữa hắn còn biết phân loại của bọn họ. Vì đã gặp bọn họ nhiều lần rồi nên Diệp Mặc cũng biết năng lượng của người dị năng này dao động khoảng trong dị năng cấp ba.
Nhưng dị năng cấp ba trước mặt Diệp Mặc mà nói hơi nhỏ bé, điều Diệp Mặc thấy lạ là khi hắn giao dịch với Mạnh Khuê trên thuyền, sao lại có người truy đuổi nhanh như vậy?
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn không thấy Mạnh Khuê, xem ra tên Mạnh Khuê này đã bị giết người diệt khẩu rồi. Rất nhanh Diệp Mặc phát hiện thấy phía dưới con tàu có thêm một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, xem ra hai người này đến từ con thuyền kia.
Trong tay Diệp Mặc bất ngờ có một viên đá màu trắng ngà, hắn nói:
-Đá mà anh nói là loại này à?
Hai người đàn ông nhìn thấy Diệp Mặc đột nhiên lấy linh thạch ra, bóng dáng như người chết dường như hơi nhúc nhích một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.
-Anh đã lấy tổng cộng bao nhiêu viên?
Cái bóng đen bỗng hỏi, tay y cầm một khẩu súng lục.
Ân Khuynh Nhan nhìn thấy khẩu súng, cô lo lắng lay Diệp Mặc:
-Bọn họ có súng.
Diệp Mặc xoay người lại vỗ vào vai cô, ra hiệu cô không cần lo lắng, rồi mới lên tiếng:
-Tôi đã lấy ba viên, nhưng loại đá này tôi có không ít…
Sau khi Diệp Mặc nói có ba viên, người đàn ông cầm súng muốn giơ súng lên ngay, nhưng nghe tới nửa câu sau của Diệp Mặc, y liền hạ súng xuống.
Diệp Mặc cười khẩy, nếu không phải muốn làm rõ lai lịch của linh thạch này, hắn sớm đã giết bọn họ rồi.
-Số đá thừa kia anh lấy ở chỗ nào? Bây giờ ở đâu?
Người đàn ông cao gầy hỏi Diệp Mặc điều y muốn nói.
-Tôi là người buôn bán, cho nên các anh dẫn tôi đi gặp ông chủ của các anh, có lẽ tôi sẽ giao dịch với ông chủ của các anh.
Diệp Mặc không chút khách khí nói.
Vẻ điềm tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra của Diệp Mặc khiến trong lòng hai người kia dấy lên nghi ngờ, bọn họ không biết sức mạnh của Diệp Mặc ở đâu ra, nhưng Diệp Mặc chủ động yêu cầu gặp ông chủ, còn gì tốt hơn việc này chứ.
-Được, anh đi theo tôi.
Hai người đàn ông mở cửa phòng Diệp Mặc nói. Sở dĩ hắn không muốn giết hai người này là vì hắn không muốn đối phương cảnh giác, dù chỉ trong thời gian ngắn cũng có thể phát sinh nhiều chuyện.
Nhìn thấy Diệp Mặc đi theo hai người đàn ông không rõ thân phận, tuy không biết vì sao Diệp Mặc lại không phản kháng, nhưng Ân Khuynh Nhan lại rất muốn động thủ, bất luận như thế nào cô cũng không thể để hai người kia đưa Diệp Mặc đi. Diệp Mặc một lần nữa ra hiệu cho Ân Khuynh Nhan đừng nên lo lắng, Ân Khuynh Nhan dường như hiểu ý của Diệp Mặc, cách luyện khí của Diệp Mặc cô đã nhìn thấy, cô tin Diệp Mặc làm như thế chắc chắc có lý của hắn mà không phải vì lo sợ hai người này.
Thấy Ân Khuynh Nhan vẻ mặt lo lắng, Diệp Mặc đưa vòng tay cho cô nói:
-Đeo cái này lên, đợi tôi về.
Tuy rất đói và khát, nhưng Diệp Mặc bị hai người kia đưa đi, Ân Khuynh Nhan không nuốt trôi được gì.
Tàu cho bọn người dưới thuyền kia lên, có thể thấy chắc chắn bọn họ có liên quan với người trên tàu. Nhưng Diệp Mặc lại không hề lo lắng cho Ân Khuynh Nhan, thần thức của hắn đã quét qua, trên tàu không có ai có thể uy hiếp đến sự tồn tại của cô.
Chiếc thuyền nhỏ tiến đến cạnh tàu, Diệp Mặc bước lên thuyền, sau đó trải rộng thần thức mới biết đây tàu chiến được cải trang thành thuyền đánh cá. Trên thuyền có khoảng ba bốn mươi người, đều được trang bị quân đội.
Hai người này dẫn Diệp Mặc đến một phòng đơn giản, người đàn ông chỉ Diệp Mặc nói:
-Đồ ở trên người hắn, chúng tôi đã nhìn thấy. Hắn nói hắn có rất nhiều đá, muốn đến giao dịch, nên chúng tôi đưa hắn đến đây.
Người đàn ông cao gầy nói xong, cùng người đàn ông đứng bên cạnh cửa chặn Diệp Mặc lại.
Trong phòng có bốn người, người đàn ông trung niên da vàng nghe gã cao gầy nói xong, bỗng nhiên cười lớn.