THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Những lời này vừa vang lên, hiện trường liền trở nên yên tĩnh. Một cao thủ Tiên Thiên có thể tung hoành ở Ngũ Uẩn Thành. Hơn nữa cao thủ Tiên Thiên trong một giây đã giết Địa Cấp hậu kỳ, lại càng không thể là một Tiên Thiên bình thường.

- Các người muốn bắt tôi?

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhìn về phía tên võ giả nửa bước Tiên Thiên hỏi.

- Không phải, không. Tiền bối, bởi vì...

Võ giả kia thấy ánh mắt Diệp Mặc nhìn về phía mình, toàn thân lập tức tuôn ra mồ hôi lạnh. Anh ta biết với bản tính giết chóc của ma đầu che mặt này, chỉ cần anh ta tùy tiện nói sai một câu, nói không chừng đã bị giết chết.

Giọng điệu lạnh lùng của Diệp Mặc lại vang lên.

- Bởi vì tôi giết người của Thái Ất Môn sao? Anh nói đúng. Tôi thích giết người của Thái Ất Môn. Mấy người các anh còn có ai là người của Thái Ất Môn nữa, tự mình báo tên đi.

- Không, chúng tôi không phải là người của Thái Ất Môn. Trừ...

Tên cao thủ Tiên Thiên kia nghe Diệp Mặc hỏi, trong lòng lập tức run sợ trả lời nói.

- Không phải thì còn đứng ở chỗ này làm gì? Cút cả đi. Tôi muốn mua chút đồ trong Ngũ Uẩn Thành. Nếu để tôi gặp lại thì xem như các người không có mắt, tôi cũng lười nói chuyện.

Diệp Mặc nói xong xoay người rời đi.

Năm người này thấy Diệp Mặc rời khỏi, lập tức ngầm nhẹ nhàng thở ra. Đương nhiên bọn họ hiểu được ý của lười nói chuyện.

- Thành chủ...

- Không nên động tới người này nữa. Chúng ta lập tức trở về báo cáo chuyện ở đây cho Thái Ất Môn...

Mấy tên cao tầng Ngũ Uẩn Thành tới nhanh đi cũng nhanh. Điều duy nhất khác nhau chính là sáu người đến đây, trở về chỉ có năm người.

Kim phiếu của Diệp Mặc gần như đều đưa cho Mục Tiểu Vận. Nhưng trên người hắn còn có một ít kim phiếu lẻ, cộng lại cũng chừng sáu bảy mươi ngàn đồng vàng. Hắn không ngờ được nơi này còn có một Ngũ Uẩn Thành. Cho nên thấy Ngũ Uẩn Thành này, đương nhiên hắn muốn dùng hết số tiền này để mua dược liệu.

Sáu mươi ngàn đồng vàng mua dược liệu, quả thật có thể mua được rất nhiều. Không phải loại dược liệu nào cũng đắt như Huyết Ấp Tử.

Tin tức Diệp Mặc giết người và mấy tên thành chủ quản lý sự vụ đến ngăn cản, cũng bị Diệp Mặc giết chết một người, lập tức truyền khắp Ngũ Uẩn Thành. Cho nên Diệp Mặc đi đến chỗ nào, không có bất cứ kẻ nào dám liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một lần. Cho dù nhìn, cũng chỉ dám len lén tránh ở một bên nhìn.

Mà khi Diệp Mặc tiến vào các cửa hiệu thu mua dược liệu, chủ cửa hàng thậm chí còn đưa ra giá rẻ hơn một chút, chính vì bọn họ sợ đắc tội với sát thần này, hắn sẽ ra tay giết người.

Diệp Mặc có chút không nói được gì. Sở dĩ hắn giết người, đó là bởi vì mấy tên khốn kia là người của Thái Ất Môn. Mà hắn tin tưởng ở đây, Thái Ất Môn cũng không có cách nào làm gì được hắn. Đối với người bình thường, hắn còn chưa biến thái tới mức hơi một tí là giết. Nhưng nếu người khác chủ động giảm giá xuống, hắn cũng không ngốc tới mức nói giá cả không đúng, tôi muốn trả thêm tiền cho anh.

Ở Ngũ Uẩn Thành, Diệp Mặc thu hoạch rất phong phú. Phần lớn dược liệu thu được ở đây còn rất tươi. Phỏng đoán nguyên nhân là vì dược liệu vừa được thu thập.

Nửa ngày sau, cuối cùng trước phần lớn ánh mắt lo lắng của mọi người, Diệp Mặc nghênh ngang rời khỏi Ngũ Uẩn Thành. Điều khiến mọi người trong Ngũ Uẩn Thành yên tâm chính là, tuy rằng người này động thủ giết người, nhưng hắn mua đồ cũng rất có uy tín. Hơn nữa còn không trả giá.

Nghĩ tới chuyện Diệp Mặc giết đệ tử Thái Ất Môn, mà Thái Ất Môn luôn luôn ngang ngạnh, khiến bọn họ chịu không ít thiệt thòi, tâm lý của rất nhiều người đều đứng về phía Diệp Mặc. Nhưng điều này chỉ có thể nghĩ mà thôi, bọn họ cũng không dám nói ra.

...

Có người giết người ở Ngũ Uẩn Thành, hơn nữa còn chỉ giết đệ tử Thái Ất Môn, chuyện này lập tức khiến mọi người chấn động. Chẳng những là cao thủ Tiên Thiên Thái Ất Môn, ngay cả các môn phái còn lại cũng đều phái người chạy tới Ngũ Uẩn Thành. Người này rốt cuộc là ai? Thậm chí có lá gan lớn như vậy.

Cách đó không lâu, có người dám ở ngoài thành Hàng Thủy giết người của Song Tử Kiếm Tông và Đoán Khí Đường. Hiện tại lại có người công khai giết người của Thái Ất Môn ở Ngũ Uẩn Thành. Chẳng lẽ hiện tại có nhiều người hung ác như vậy sao?

Sau khi nhận được tin tức này, Vân Tử Y đứng ở trước ban công tòa nhà Thần Thương Hội, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới nói với người thiếu nữ mặc váy xanh đứng phía sau:

- Tiểu Linh, thu dọn một chút. Chị muốn đi Băng Hồ một chuyến. Tới thăm hỏi tiền bối Phượng Mỗ.

Cô ta muốn nhìn thấy không phải là Phượng Mỗ, mà là Mạc Ảnh gia nhập Băng Hồ kia. Ngũ Uẩn Thành xuất hiện một nhân vật có thể giết chết cao thủ Địa Cấp đỉnh phong chỉ trong giây lát, cô ta nhớ tới người đàn ông râu quai nón kia. Cô ta cũng nhớ tới Mạc Ảnh. Bởi vì cô ta biết Mạc Ảnh có hứng thú đối với Ngũ Uẩn Sơn.

Vài ngày sau, trong mật thất Băng Hồ, Phượng Mỗ với dáng vẻ già nua ngồi ở trên một chiếc giường êm. Kỷ Y Lan, Miêu Lan đều ngồi ở dưới cạnh.

- Mạc Ảnh đi rồi sao?

Giọng nói Phượng Mỗ rất bình tĩnh, không nhìn ra được có bất kỳ cảm xúc nào.

Kỷ Y Lan đứng lên, cúi đầu nói:

- Đúng vậy, bà ngoại. Tuy nhiên không phải do cháu khuyên, mà hắn tự mình biết nếu ở tại chỗ này sẽ trì hoãn Tiểu Vận, cho nên mới chủ động đi. Vốn buổi sáng hôm đó cháu chuẩn bị tìm hắn để khuyên nhủ một chút, nhưng hắn đã đi rồi.

- Nhưng vì sao bà lại cảm giác cháu còn mấy lời giấu ở trong lòng vậy? Chẳng lẽ đối với bà ngoại, cháu cũng có việc gì phải giấu diếm sao?

Phượng Mỗ nói vẫn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại có phần không cho phép nghi ngờ khiến Kỷ Y Lan theo bản năng run rẩy một chút.

- Rất xin lỗi, bà ngoại. Mạc Ảnh, hắn, hắn có thể là một dược sư...

Kỷ Y Lan biết ở trước mặt bà ngoại, cô không thể giấu diếm bất kỳ điều gì.

- Cái gì?

Ánh mắt Phượng Mỗ vốn bình thản không có gì kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện tinh quang. Bà ta đột nhiên đứng lên, nhưng một lát sau, bà ta lại ngồi xuống, nhưng tay bà ta vẫn còn đang run rẩy.

Thật lâu sau bà ta mới lên tiếng:

- Vì sao cháu không nói cho bà biết? Cháu sợ bà có hành động mạnh sao?

Kỷ Y Lan cúi đầu. Bà ngoại rất hiểu cô. Nhưng cô không làm sao hiểu được bà ngoại của mình. Phượng Mỗ là loại người vì đạt được mục đích của mình không ngại dùng mọi thủ đoạn. Một khi bà ta biết được Mạc Ảnh là dược sư, như vậy kiếp này Mạc Ảnh cũng đừng mong thấy lại ánh mặt trời. Hắn chẳng những phải giao ra toàn bộ phương pháp của dược sư, hơn nữa nhất định phải vĩnh viễn ở lại Băng Hồ chế thuốc.

Với tính cách của bà ngoại, thà rằng giam giữ một dược sư, hoặc là thà rằng giết chết một dược sư, cũng không muốn dược sư này phục vụ cho môn phái khác. Cho dù bà ngoại không làm như vậy, nhưng một dược sư quý nhất chính là phương pháp chế thuốc của hắn. Hắn có thể nói ra sao? Mà hắn không giao ra, đối mặt với bà ngoại chỉ có một con đường chết.

Mắt Phượng Mỗ lóe lên một tia sáng màu xanh. Không ai biết lúc này bà ta đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng nhiên Kỷ Y Lan quỳ rạp xuống đất.

- Bà ngoại, cháu van bà không nên làm khó Tiểu Vận. Cô ấy căn bản không biết chuyện này. Thậm chí cô ấy không biết gì về chồng của mình. Cô ấy và chồng cô ấy mới gặp mặt được hai tháng mà thôi. Cô ấy căn bản không biết chồng cô ấy là dược sư.

- Cháu sợ bà gây khó dễ với Mạc Ảnh, khiến Mục Tiểu Vận nảy sinh dự tính rời đi, cho nên mới giấu diếm không nói với bà đúng không?

Giọng Phượng Mỗ đã khôi phục lại bình tĩnh.

- Đúng, kỳ thật cháu chỉ suy đoán mà thôi. Mạc Ảnh cũng không nhất định là dược sư. Cháu chỉ nghe Tiểu Vận nói, hắn thích bỏ dược liệu vào trong thức ăn, sau đó ăn vào sẽ có lợi...

Kỷ Y Lan cẩn thận nói.

Phượng Mỗ thở dài nói:

- Y Lan, cháu đứng lên. Cháu quá yếu đuối. Giao Băng Hồ cho cháu, thật không biết là đúng hay là sai. Tính tình của cháu thật sự không thích hợp làm một chưởng môn. Ôi...

Tạm dừng một lát, Phượng Mỗ lại nói:

- Cháu biết một dược sư có ý nghĩa thế nào đối với một môn phái không? Mạc Ảnh có thể kết hợp dược liệu vào thức ăn, hiển nhiên không thể nghi ngờ hắn chính là dược sư. Hơn nữa còn là một dược sư tương đối cao cấp lợi hại. Nhưng cháu, không ngờ cháu lại để cho hắn chạy thoát.

- Bà ngoại, Mạc Ảnh chỉ là một người bình thường...

Kỷ Y Lan vừa định nói chuyện, Phượng Mỗ lại khoát tay.

Phượng Mỗ thản nhiên nói:

- Y Lan, con cảm thấy một dược sư sẽ là một người bình thường sao?

Bà ta ngắt lời Kỷ Y Lan, sau đó nói:

- Bà vừa nhận được tin tức, năm ngày trước có người ở Ngũ Uẩn Thành giết người của Thái Ất Môn. Hơn nữa còn là một kẻ chỉ muốn giết người của Thái Ất Môn. Hắn giết người, bởi vì một loại dược liệu Huyết Ấp Tử. Mà Mạc Ảnh lại là một Luyện Dược Sư...

Kỷ Y Lan kinh ngạc thốt ra tiếng. Cô lập tức nói:

- Bà ngoại, sao có thể thế được. Buổi sáng năm ngày trước, Mạc Ảnh mới rời khỏi Băng Hồ. Cho dù hắn có thể bay, cũng không thể đến Ngũ Uẩn Thành giết người vào năm ngày trước được. Hơn nữa, bà ngoại, hắn không có tư chất. Cho dù có thể chế thuốc, cũng chỉ là một dược sư bình thường mà thôi.

Nghe Kỷ Y Lan nói xong, Phượng Mỗ nhíu mày. Một lát sau bà ta mới lẩm bẩm một mình nói.

- Vậy thì không có khả năng. Lại nói, hắn cũng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi mà thôi, bất kể nghịch thiên thế nào, có phải là dược sư hay không. Không có khả năng giết cao thủ Địa Cấp hậu kỳ chỉ trong một giây. Là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Sau khi nói xong câu đó, Phượng Mỗ lại hỏi một câu.

- Tiến độ tu luyện của Mục Tiểu Vận thế nào?

Nghe bà ngoại hỏi về Mục Tiểu Vận, Kỷ Y Lan lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng nói:

- Tư chất của Tiểu Vận vô cùng tốt. Mới năm ngày, cô ấy đã tu luyện Tinh Vũ Công đến tầng thứ hai. Hơn nữa còn đồng thời tiến vào Hoàng Cấp trung kỳ.

- Quả nhiên là rất nhanh. Thật không hổ danh là tư chất cấp một...

Chính Phượng Mỗ nghe được Kỷ Y Lan nói như vậy, cũng lập tức giật mình.

Đúng lúc này, quản gia Phủ luôn đứng bên ngoài cửa nói:

- Bà ngoại, Y Lan chưởng môn, Tử Hoa Tiên Tử Thần Thương Hội đến thăm.

Phượng Mỗ sửng sốt. Ngay cả Kỷ Y Lan cũng ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng Thần Thương Hội chỉ là một thương hội, nhưng thế lực lại không thể coi thường. Hơn nữa Tử Hoa Tiên tử của Thần Thương Hội ngoài danh tiếng ra, cho dù Ẩn Môn hạng nhất và Ẩn Môn nhất đẳng, cũng sẽ phải nể mặt mũi Thần Thương Hội một chút.

Không ngờ người phụ trách một thương hội lớn như vậy lại chủ động tới viếng thăm Băng Hồ. Chuyện này quả thật cũng có chút kỳ lạ.

- Mời Tử Hoa Tiên Tử tiến vào.

Tuy Phượng Mỗ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ta đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên chắc chắn sẽ không bởi chút chuyện này mà làm mất lòng người khác.

- Vân Tử Y xin chào tiền bối Phượng Mỗ, xin chào Y Lan chưởng môn.

Vân Tử Y mặc trang phục toàn thân đều màu tím, khuôn mặt tươi cười đi đến.

Kỷ Y Lan vội vàng đứng lên nói:

- Có thể được gặp Tử Hoa Tiên Tử ở Băng Hồ, chính là vinh hạnh của tôi. Chị Tử Y, mời chị ngồi.

- Cảm ơn.

Vân Tử Y vừa ngồi xuống, Miêu Lan liền bưng tới một chén nước trà.

Thấy Vân Tử Y ngồi xuống, Kỷ Y Lan cười hỏi:

- Chị Tử Y, thương hội của chị bận rộn như thế, vì sao còn có thời gian rảnh đến Băng Hồ vậy?

Đương nhiên Kỷ Y Lan biết Tử Hoa Tiên Tử không phải là trong lúc vô ý đi ngang qua nơi này, sau đó tiến đến thăm. Cô ta tới nơi này khẳng định có chuyện.

Vân Tử Y mỉm cười nói:

- Tôi đến bởi vì ở Hàng Thủy tôi đã từng gặp Mục Tiểu Vận và cả Mạc Ảnh chồng của cô ấy. Hôm nay đúng lúc đi qua Băng Hồ, cho nên thuận tiện đến thăm bọn họ.

Đương nhiên Kỷ Y Lan không tin Vân Tử Y tới thăm Mạc Ảnh. Cô ta đến đây phần lớn là vì Mục Tiểu Vận. Trong lòng Y Lan lập tức cảnh giác nói:

- Hiện tại Tiểu Vận đang cố gắng tu luyện công pháp Băng Hồ. Mạc Ảnh đã rời khỏi Băng Hồ rồi.

- Cái gì?

Vân Tử Y nghe được tin tức Diệp Mặc rời khỏi Băng Hồ liền giật mình đánh đổ chén trà trên bàn lúc nào không biết. Trong lòng cô ta chỉ có một âm thanh. Thật là hắn sao...

Bình luận

Truyện đang đọc